Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 75

Chương 75

“Cảm ơn chị. Có cần gì thì chị cứ gọi. Hỏi chị Joo là ra cách liên lạc với tôi ấy mà.”

“Đúng là cái đồ cẩn thận quá mức. Danh thiếp cũng không buồn đưa. Tôi ghét mấy gã khôn lỏi thế này lắm. Mà này, gặp nhau bao giờ mà gọi tôi là chị? Nhìn tôi rõ ràng trẻ hơn cậu mà?” 

Nghe người phụ nữ càu nhàu, Kwon Hyung Do chỉ nhếch mép cười. “Nhìn mặt thì đúng là tôi trông già hơn chị, nhưng chẳng phải chị bảo là bạn cùng khóa với chị Joo sao? Thì đấy, tôi leo lên được vị trí này cũng đâu chỉ nhờ mỗi nắm đấm. Tuy đúng là côn đồ thật, nhưng cái đầu này cũng biết suy nghĩ chứ.”

Kwon Hyung Do gõ nhẹ ngón trỏ lên thái dương mấy cái, cài lại cúc áo khoác rồi mở cửa xe. Ngay lúc anh chuẩn bị bước xuống, Madam Joo lạnh giọng cảnh cáo từ phía sau. “Bọn tôi không dính dáng gì đến vụ này đâu đấy. Cứ thử lôi tên bọn tôi vào xem.”

“Đừng lo lắng quá. Hai người cứ đi Đông Hải chơi một chuyến với anh Jang đi.”

“Chuyện của tôi với người của tôi, chúng tôi tự biết cách giải quyết. Giám đốc Kwon lo thân mình trước đi.” Kwon Hyung Do đưa tay vuốt tóc, rồi lại quay người, rướn người vào xe, nháy mắt tinh nghịch trước khi đóng sầm cửa. Thái độ đó của anh khiến Madam Joo phải nhếch mép cười.

“Chẳng biết là gan lì, liều mạng, hay là tự tin thái quá nữa.” Nghe Madam Joo lẩm bẩm, người bạn đi cùng cũng rít một hơi thuốc dài rồi lạnh lùng buông một câu. “Tôi ghét cay ghét đắng cái loại đàn ông như vậy. Bọn đó thường chết yểu lắm.”

Trước lời nhận xét nghiệt ngã đến tàn nhẫn ấy, Madam Joo đập tay vào vô lăng, phá lên cười.

***

Kwon Hyung Do phát ngấy đến tận cổ với gã họa sĩ cứ lải nhải không ngừng trước mặt, nào là quan điểm nghệ thuật, mỹ quan, rồi thì chủ nghĩa duy mỹ, chủ nghĩa bi quan. Toàn mấy lời nhảm nhí và vớ vẩn. Anh cũng thích xem phim đấy chứ, nhưng phim ảnh ít ra còn có cái để xem, còn mớ lý thuyết suông này thì đúng là khó nuốt thật.

“Vâng, vâng. Ngài nói chí phải.” Anh thờ ơ hùa theo, tay không ngừng rót rượu đầy ly cho gã.

Thật ra Kwon Hyung Do chẳng cần phải hạ mình như thế. Cả tiền bạc lẫn quyền lực, anh đều ăn đứt cái gã học giả nửa mùa tỏ vẻ thanh cao kia. Tất cả chỉ vì Giám đốc Ma mà thôi.

“Thằng chó chết, mày dám coi thường tao hả? Hỗn láo vừa thôi chứ! Mày làm cái không khí như đống cứt thế này mà không dọn là tao xuống moi ruột mày ra đấy! Đem con bồ của mày đến đây ngay, thằng chó!” 

Chính vì cái tiếng gào muốn thủng màng nhĩ ấy mà anh mới phải vác xác đến tận đây để làm cái ‘dịch vụ khách hàng’ vớ vẩn mà anh đã trì hoãn mãi.

Tên Giám đốc Ma cứ đòi Kwon Hyung Do gọi đến con bồ không hề tồn tại của anh, chứ nào phải Seon Ye Jin. Thế mà Kwon Hyung Do lại tự dưng nghĩ ngay đến cậu. Chính anh cũng chẳng thấy có gì lạ khi mình lại mò đến tận đây. Nếu lão già quê mùa Ma Gi Jung đó thật sự muốn moi gan ruột anh… thì anh móc mắt lão ra cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, nhưng cái cách hắn ta đó nhìn Seon Ye Jin thì rõ ràng là không ổn chút nào.

Tâm trạng Kwon Hyung Do tụt dốc không phanh.

“Thế đấy, tôi là người điềm tĩnh lắm. Chuyện cũ bỏ qua, chẳng để bụng làm gì.”

 Miệng nói không thù dai mà lại nằng nặc đòi gặp cho bằng được, lại còn nói lắm, Kwon Hyung Do nghĩ bụng, gật gật cho qua chuyện: “Vâng ạ.”

“Chuyện này cũng đâu cần phải làm phức tạp lên thế. Quan hệ với Giám đốc Kwon đây đâu dễ mà có, tôi cũng chẳng muốn làm hỏng việc. Vả lại, đã là đàn ông con trai! Chẳng phải nên tự chịu trách nhiệm chuyện mình gây ra hay sao?” 

Ồ, nghe xem thằng khốn này nói gì kìa? Tay đang rót rượu của Kwon Hyung Do chợt dừng lại. Gã họa sĩ mù tịt chẳng hay biết gì, cứ vừa rót rượu đến tràn ly vừa tiếp tục ba hoa: “Cứ để tôi giải quyết với thằng nhóc đó. Mọi chuyện đơn giản thôi, đừng làm rối lên. Hay là ngày mai đi? Mai được chứ?”

“Thằng nhóc đó? Ý ngài là cái thằng nhóc đã đấm vỡ mũi làm ngài chảy máu ròng ròng hôm trước ấy hả?” 

Kwon Hyung Do hỏi bằng giọng đầy chế giễu. Chắc chưa đến nỗi mất trí, gã họa sĩ chỉ bĩu môi. Từng này tuổi đầu này mà còn làm cái trò đó, đúng là kinh tởm.

“Ừm… thì đúng là nó đấm tôi thật. Nhưng là do tôi nhường nó đấy chứ. Tôi đã nói rồi mà? Quan điểm của tôi là những gì xinh đẹp thì cần được nâng niu, gìn giữ cẩn thận. Đó là triết lý của tôi. Thế nên tôi mới đứng yên chịu đòn thôi. Chứ tôi á? Chỉ cần tôi muốn là đánh trả được ngay, nhưng vì nể mặt Giám đốc Kwon và cả nó nữa nên mới nhịn đấy.” 

“Sao lại phải nể mặt tôi mà nhịn? Chẳng lẽ trong mắt ngài, tôi cũng xinh đẹp lắm hay sao?” 

Nghe thế, gã họa sĩ Kim nhìn Kwon Hyung Do rồi hắng giọng một tiếng.

Kwon Hyung Do quả là mỹ nam với đường nét sắc sảo, nhưng khí chất và thân hình quá mạnh mẽ, góc cạnh nên khó lòng gọi là ‘xinh đẹp’ theo nghĩa mềm mại được. Dù tổng thể cực kỳ nam tính, tuấn tú, nhưng nếu nhìn gần vẫn nhận ra những chi tiết rất thanh thoát trên gương mặt anh. Thêm vào đó, gu của họa sĩ Kim lại là những người có vóc dáng nhỏ bé, thanh mảnh hơn hắn. Hắn tìm thấy khoái cảm trong việc dùng sức mạnh thể chất để đàn áp họ, qua đó tự khẳng định mình. Vì sợ gia thế nhà vợ nên ở nhà chỉ biết im như thóc, cái tính hèn hạ ấy của hắn vừa ăn sâu vào máu lại vừa thảm hại.

“Ừm… Thôi bỏ qua đi.” 

Đúng là cái thằng ăn hại chết tiệt. Kwon Hyung Do tưởng tượng cảnh lôi ruột gã họa sĩ Kim ra chơi nhảy dây để giết thời gian trong lúc chán muốn chết này.

“Nói chung là không cần phải làm rắc rối thêm làm gì… Ý tôi chỉ có vậy.”

Chính lão họa sĩ này mới là kẻ đang vẽ vời thêm chuyện chứ ai. Kwon Hyung Do tự rót đầy ly mình, rồi dùng đũa gắp một lát sashimi cá nóc mỏng dính, trong veo đến thấy cả hoa văn trên đĩa. Tay nghề thái lát thật điêu luyện, mỏng đến độ tưởng như gió thổi qua cũng làm chúng lay động.

“Cậu ta sẽ không bao giờ xuất hiện như một món hàng nữa đâu.”

“Gì, gì cơ? Sao? Sao cơ? Ý Giám đốc là tạm thời ngừng thôi chứ? Phải không?” 

Gã họa sĩ hoảng hốt hỏi lại. Gã họa sĩ Kim tái mặt hỏi lại. Dù bị thằng ranh đó đấm gãy mũi, nhưng hình ảnh cơ thể nửa che nửa đậy hôm ấy lại kích thích và mời gọi hơn ảnh chụp gấp vạn lần, đến nỗi lão Kim chẳng đếm xuể đã tự xử bao nhiêu lần với hình ảnh đó. Không thể để vuột mất cơ hội ngon ăn này được.

Vậy mà Kwon Hyung Do, thằng nhãi côn đồ ấy, lại tỏ thái độ rất cương quyết.

“Ừ thì, cũng có thể chỉ là một thời gian thôi, nhưng tôi không dám chắc cậu ta có còn là ‘hàng’ để chờ đến lượt ngài Họa sĩ Kim không nữa. Xem chừng cậu ta cần phải uốn nắn nhiều.”

Ẩn ý là, ngay cả khi có ngày anh chán cậu, thì liệu đến lúc đó hàng của hắn ta có còn ngóc đầu lên nổi không? 

Gã họa sĩ chẳng hề nhận ra cái ẩn ý đầy ‘nghệ thuật’ đó, chỉ nuốt nước bọt ừng ực. Đầu óc gã đang quay cuồng vì chuyện khác. 

“Thế nghĩa là… Giám đốc Kwon đã lấy mất cái ‘ngàn vàng’ đằng sau của thằng nhóc đó rồi hả?”

“Ối chà. Người làm nghệ thuật cao quý như ngài mà cũng nói ‘ngàn vàng’ cơ đấy. Sao ngài lại dùng từ ngữ dung tục thế?” 

Kwon Hyung Do cười khoái trá, nhanh chóng xử lý gọn ba miếng gỏi cá nóc. Mùa đông nên gỏi cá lại càng đậm vị. 

“Từ ngữ đó phải để hạng người như tôi dùng mới phải chứ. Đúng vậy. Chính tôi đã xơi cái ‘ngàn vàng’ đó của cậu ta rồi.”

Miếng gỏi cá dai mềm, càng nhai vị ngọt đậm đà càng lan tỏa trong miệng. Kwon Hyung Do thong thả đưa lưỡi liếm quanh mép. Chiếc khuyên lưỡi lóe sáng giữa đôi môi đang cười toe toét của anh. Gã họa sĩ lộ rõ vẻ mặt sững sờ vì vuột mất cơ hội nếm trải ‘lần đầu’.

Chẳng buồn bận tâm, Kwon Hyung Do chỉ khẽ giật nhẹ cà vạt. Ngày trước, anh từng thấy khoái trá khi lật tẩy bộ mặt thật của những kẻ tự cho mình là thanh cao, nhưng giờ đây, chuyện đó chỉ khiến anh thấy chán ngấy. Tiêu chuẩn về niềm vui của anh chẳng biết từ lúc nào đã xoay quanh cậu, người luôn không ngừng giãy giụa và chống đối anh chẳng biết sợ là gì.

Nhìn mặt lão họa sĩ là biết đang cay cú lắm. Mồm thì leo lẻo không để bụng mà lòng thì thù dai như đỉa. Hay chữ nghĩa nhiều nên thù cũng lâu? Kwon Hyung Do súc miệng rồi nhổ thẳng xuống nền nhà, bụng nghĩ tỉnh bơ. Kệ xác lão chạy như ma đuổi đi méc tội với Giám đốc Ma đi. Cuộn phim trong túi áo lại cho anh cảm giác no lòng đến lạ, dù bụng vẫn đang sôi sùng sục vì đói.

Nếu người ngồi cùng bàn thú vị hơn thì bữa ăn hẳn đã ngon hơn nhiều. Kwon Hyung Do lái xe về phía Colosseum, cảm nhận một cơn đói lạ lùng cứ cào ruột, thứ mà có lẽ ba tô mì hải sản cũng không làm dịu nổi. 

Con đường trở về bỗng dưng có chút hồi hộp lạ thường, liệu có phải vì phút cuối anh đã lỡ miệng khoác lác với gã họa sĩ rằng mình đã ‘thịti’ cậu? Thật tình, đó là hành động chẳng giống phong cách của anh chút nào. Quá trẻ con. Anh vốn chẳng cần làm thế thì bọn khác cũng tự động sợ sệt khúm núm rồi. Nhưng vì cậu vốn ở dưới đáy xã hội, một kẻ yếu đuối mặc người đời chà đạp, nên khi anh cố hạ mình xuống ngang hàng với cậu, việc anh cũng nhiễm cái tính trẻ con đó là không tránh khỏi.

“Vậy mà cậu lại chẳng biết mẹ gì về chuyện tôi đang cố gắng vì cậu thế này.” Miệng thì càu nhàu thế thôi chứ khóe môi Kwon Hyung Do vẫn nhếch lên thành một nụ cười.

Anh đỗ xe chéo góc trước Colosseum rồi nhảy xuống. Con đường dẫn đến ký túc xá nhân viên, nơi luôn ám mùi gia súc vì nằm cạnh chuồng ngựa, chẳng biết tự bao giờ đã trở nên quen thuộc với anh. Dù trời tối đen như mực, bước chân anh vẫn rảo đi không chút ngập ngừng.

Kwon Hyung Do khịt mũi vì cái mùi ngựa đã quen thuộc như chính con đường này. Dáng vẻ ấy của anh trông chẳng khác nào một con thú hoang. Không chỉ dáng vẻ. Linh tính còn mách bảo rằng có chuyện chẳng lành, Kwon Hyung Do đột ngột dừng bước. Đôi chân đi giày tây, đế mềm hơn hẳn đôi bốt quân đội anh thường mang, cảm nhận được sự khác thường, liền xoay người hướng về phía chuồng ngựa.

Bước chân anh giờ đây giống hệt một con thú săn mồi đang nín thở rình vồ con mồi. Rút cả hai tay ra khỏi túi quần, anh chậm rãi tiến lại gần, và rồi tai anh nghe thấy thứ âm thanh ướt át. Nhờ cuộc đời chẳng mấy sạch sẽ của mình, đó là thứ âm thanh anh quá đỗi quen thuộc.

“Địt mẹ. Không lẽ nào…” Kwon Hyung Do xồng xộc lao vào chuồng ngựa, chẳng khác nào gã đàn ông phát hiện đôi giày lạ trước cửa nhà.

Bên trong, chiếc đèn halogen chập chờn nhấp nháy. Cái thứ chết tiệt ấy lẽ ra phải thay từ đời nào, nhưng vẫn chưa thay vì Ppo Jji viện cớ mùa đông đói kém. Hòa cùng tiếng dây tóc đèn kêu tanh tách là âm thanh của những chiếc lưỡi quấn lấy nhau. Đôi mắt Kwon Hyung Do lóe lên còn dữ dội hơn cả sợi dây tóc đang cháy.

Thứ đập vào mắt anh là bóng lưng cậu, áo trên đã bị kéo xuống phân nửa, đang ngồi trên người Woo Cheol Yong.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo