Chợt nhớ ra Chủ tịch Choi tuần này sẽ xuống, anh liền chuyển mục tiêu sang cổ tay hắn. Một tiếng ‘rắc’ gọn ghẽ vang lên, âm thanh của xương cổ tay vỡ nát.
“…Ưaaaaaaaaaa!”
Tiếng hét thảm thiết, đau đớn chẳng khác nào tiếng thú vật tru lên. Lấn át tiếng kêu ấy, Kwon Hyung Do lạnh băng buông một câu.
“Đồ giẻ rách chính là mày đấy, thằng chó.”
Tiếng hét của Giám đốc Ma dường như muốn xé nát cả óc người nghe. Ye Jin rên rỉ, cố gắng lê mình vào góc phòng. Thân thể co quắp lại, nằm sõng soài trong bãi nôn của chính mình, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, còn đầu ngực lại cương cứng lên một cách quái lạ.
Nghe tiếng nấc nghẹn ngào tưởng như sắp tắt thở, lúc này Kwon Hyung Do mới ngoảnh lại nhìn Ye Jin.
Đúng lúc ấy, anh nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm cùng tiếng gào thét điên cuồng từ bên ngoài vọng vào.
“Này Kwon Hyung Do, thằng chó đẻ kia! Tao đã nói là không được giết người cơ mà!”
“Ngài Giám đốc Kwon! Xin ngài ra ngoài mau đi ạ! Ngài không thể làm thế này được đâu! Cảnh sát mà tới là cả đám chúng ta toi đời đấy ạ…”
Giữa những tiếng la hét ấy dường như còn xen lẫn cả tiếng nức nở.
Tiếng rên rỉ nức nở, tiếng la hét oai oái như heo bị chọc tiết, tiếng chửi bới và cả tiếng khóc lóc.
Giữa cảnh tượng hỗn loạn cực độ ấy, Kwon Hyung Do chỉ lặng im nhìn Seon Ye Jin, trong khi ánh mắt Seon Ye Jin thì đảo qua đảo lại giữa Kwon Hyung Do và Giám đốc Ma đang ôm cổ tay quằn quại trên sàn.
“Lần thứ hai rồi.”
Kwon Hyung Do lẩm bẩm, đưa tay vuốt ngược mái tóc.
“Đây là lần thứ hai tôi phải chứng kiến cái cảnh này đấy.”
“…Hức, hức. Hộc.”
“Đi thôi.”
Nói rồi, Kwon Hyung Do xốc Ye Jin đứng dậy.
Nhưng khi nhìn kỹ bộ dạng của cậu, ánh mắt anh lại loé lên tia sắc lạnh. Bên mép Ye Jin còn dính một sợi lông mu xoăn tít. Kwon Hyung Do dùng tay chà mạnh lên chỗ đó như muốn lột cả da Ye Jin ra, nhưng thấy vẫn chưa đủ, anh liền lôi tuột cậu vào phòng tắm, xối thẳng vòi sen lên người.
“A…! Ư, lạnh, lạnh quá…! Lạnh…!”
Ye Jin hét lên muốn đứt hơi, rồi lại nôn thốc nôn tháo. Một khối dịch trắng đục như tinh dịch trào ra, khóe miệng còn rỉ cả máu. Kwon Hyung Do nhận ra miệng Ye Jin rõ ràng đã bị giày vò không chỉ một hai lần.
Thằng chó Giám đốc Ma này.
Ngay khi anh định quăng vòi sen xuống sàn và bước ra, thì từ ngoài cửa, tiếng gầm như sư tử của Jang Moon Yong vang lên.
“Mày mà vác xác chết ra đây là tao giết mày đấy, thằng chó đẻ!”
Kwon Hyung Do làm như điếc, bước ra ngoài nhặt một mảnh thạch cao vỡ dưới sàn. Rồi anh túm tóc Giám đốc Ma, giật ngửa đầu hắn lên, kề mảnh vỡ sắc nhọn vào miệng. Anh định dùng nó rạch nát miệng của hắn ra…
Nhưng điều khiến Kwon Hyung Do dừng tay lại chính là tiếng khóc của Ye Jin.
Cậu khóc vì bị cơn buồn nôn giày vò đến khổ sở.
“Kwo, Kwon Hyung Do…”
Giọng cậu líu ríu gọi tên anh. Cũng nhờ thế mà Giám đốc Ma thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Hắn đang kinh hãi tột độ, sợ rằng Kwon Hyung Do, với gương mặt tựa đồ tể, tựa quỷ dạ xoa đang trừng trừng nhìn xuống mình kia, sẽ thật sự xé toạc miệng hắn. Kwon Hyung Do đập mạnh đầu Giám đốc Ma xuống sàn thêm một lần nữa rồi mới quay lại phòng tắm.
“Lạnh, lạ… lạnh quá. Không, nóng, a… Cứu, cứu tôi với.”
Ye Jin đã hoàn toàn mất đi ý thức. Kwon Hyung Do chẳng buồn đợi nước ấm, cứ thế xối thẳng nước lạnh khiến cơ thể Ye Jin run lên cầm cập. Rượu đã giã từ lúc nào không rõ. Nhưng đầu ngực vẫn cương cứng một cách kỳ lạ, đôi môi thì đỏ rực lên đầy quái đản. Lý trí dần quay trở lại, nhưng chính sự tỉnh táo ấy lại càng khiến cậu đau đớn hơn khi phải nhận thức những dấu hiệu bất thường đang xâm chiếm cơ thể mình.
Kwon Hyung Do nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn xuống Ye Jin đang co quắp trên sàn. Ye Jin đoán Kwon Hyung Do sắp sửa tuôn ra một tràng chửi bới tục tĩu. Nhưng điều đó giờ chẳng còn quan trọng nữa. Lúc này cậu chỉ muốn được cứu giúp. Run rẩy, Ye Jin bò tới níu lấy chân Kwon Hyung Do, lay lay ống quần anh. Lại một lần nữa, ống quần anh thấm một mảng sẫm màu ẩm ướt.
“……”
Kwon Hyung Do định đẩy Ye Jin ra, nhưng rồi lại đổi ý, vác bổng cậu lên vai.
Jang Moon Yong, người vừa sai người tắt chuông báo cháy và đang đứng phì phèo thuốc lá, đã lập tức trợn tròn mắt khi cánh cửa đột ngột bật mở.
“Xác chết hả?!”
“Lo mà chữa cho cái thằng ở trong kia đi.”
“Này cái thằng trời đánh thánh vật kia! Mày làm thế này là phạm thượng đấy, biết không hả!”
“Hắn sĩ diện hão lắm, dù có bị đàn em đánh cho bầm dập cũng chẳng dám hó hé nửa lời đâu. Đưa hắn đi đi.”
Kwon Hyung Do nghiến răng, gằn giọng.
Rồi anh định đi về phía xe của mình, nhưng chợt nhớ Woo Cheol Yong đã gây sự ở đó, nên tỉnh bơ móc luôn chìa khóa xe từ túi Jang Moon Yong.
“Mượn tạm.”
“Thằng, thằng điên này…”
Nhận thấy đây không phải lúc để động vào thằng này, Jang Moon Yong đành tặc lưỡi.
“Sếp, Sếp ơi, giờ làm sao đây ạ? Có cần gọi cấp cứu không ạ?”
Lần này, đối tượng khiến Jang Moon Yong phải tặc lưỡi lại là người khác.
Vốn dĩ hắn đã chẳng ưa gì Giám đốc Ma. Hắn rít một hơi thuốc thật mạnh rồi quát.
“Không nghe sếp chúng mày vừa nói gì hả?! Người ta mất mặt đấy! Lo mà chăm sóc cho tử tế vào! Mẹ kiếp! Dán tạm cái băng urgo, bôi tí nước bọt rồi thổi phù phù cho nó là được chứ gì! Thế là khỏi thôi, lũ chó chết chúng mày dám gây sự ngay trên địa bàn của tao à!”
Jang Moon Yong cũng rời khỏi tầng đó, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm thề sẽ tìm ra đứa nào đưa chìa khóa phòng cho cái thằng chó kia để treo ngược lên đánh một trận.
***
Kwon Hyung Do đưa Ye Jin về văn phòng của mình. Đây cũng là nơi Woo Cheol Yong hay lui tới. Anh không vội đặt Ye Jin đang run lẩy bẩy trên vai xuống, cũng chẳng buồn che chắn cơ thể gần như trần trụi của cậu. Ye Jin run rẩy như lên cơn động kinh, còn Kwon Hyung Do thì phóng ánh mắt lạnh băng qua đám thành viên Colosseum đang thập thò ló mặt ra xem.
Anh kéo hai chiếc ghế sofa trong văn phòng lại sát nhau, đặt Ye Jin nằm lên đó, rồi vặn lò sưởi ga lên mức cao nhất. Tất cả chăn dùng để che cửa sổ đều được gỡ xuống đắp kín người Ye Jin. Xong xuôi đâu đấy, anh ngồi xuống chiếc ghế bành đơn đối diện, mắt không rời khỏi Ye Jin một giây.
“……”
Cơn thịnh nộ tột cùng dường như lại khiến anh trông bình tĩnh một cách kỳ lạ. Nhưng bầu không khí bao trùm quanh anh thì lại đáng sợ vô cùng.
-Không khí quanh Ngài Giám đốc Kwon lúc này căng lắm, không đùa được đâu. Này, tao chắc chắn đã can Tổng quản rồi đấy nhé. Hả? Mày tự vào mà xem. Nhớ nói cho rõ là tao không có dính dáng gì vụ này đâu đấy, nghe chưa?”
Vì không thể chịu được tiếng than khóc của Bbo Jji, Kim Jae Man buộc phải rón rén mở hé cửa văn phòng nhìn vào, dù khóe miệng hắn ta vừa bị đánh rách vì dám cãi lại việc cậu bị đưa đi.
“A, anh.”
Chỉ mới ló đầu qua khe cửa thôi mà đã cảm thấy ngột ngạt đến khó thở. Cái ngột ngạt đó hẳn không chỉ đơn thuần đến từ hơi nóng hầm hập của lò sưởi ga.
“Trời ạ, cứ nóng thế này thì có ngày cái văn phòng này chảy ra mất…!”
“Cút.”
“Vâng ạ.”
Kim Jae Man ngoan ngoãn đóng sập cửa lại.
Bbo Jji, kẻ nãy giờ vẫn đứng ngồi không yên phía sau, dùng khẩu hình miệng hỏi tình hình thế nào.
Kim Jae Man chỉ lắc đầu, xua tay.
“Giờ mà vào bắt chuyện thì có khi anh ấy móc ruột tôi ra nhảy dây mất?”
Bầu không khí lúc này đáng sợ đến mức có lẽ ngay cả Chủ tịch Choi cũng phải bảo cứ mặc kệ đi. Liệu có thằng điên nào dám đâm đầu vào cái bầu không khí chết chóc kia để bắt chuyện với Kwon Hyung Do không chứ? Và liệu có thằng nào dám làm thế mà còn toàn mạng trở ra không?
Một người thoáng hiện lên trong đầu, nhưng Kim Jae Man vội lắc đầu quầy quậy. Bởi vì chính người đó đang nằm sõng soài kia kìa.
Kwon Hyung Do chống tay lên cằm, các ngón tay đan chặt vào nhau, nhìn Seon Ye Jin bằng ánh mắt lạnh như băng.
Anh nhìn thấy người đang rên rỉ đó ngọ nguậy dưới tấm chăn dày, rồi bắt đầu dùng tay tự thỏa mãn.
Kwon Hyung Do có thể nhìn Seon Ye Jin tự làm chuyện đó bao lâu cũng được, nhưng không phải theo kiểu này. Cái kiểu này chẳng gợi cho anh chút hứng thú hay khoái cảm nào. Nhìn cậu khóc lóc van xin như một đứa trẻ thế này, nếu không phải do chính tay anh dày vò ra, thì chẳng có gì thú vị cả.
Kwon Hyung Do đang nhìn Seon Ye Jin thủ dâm bỗng đứng bật dậy, giật phắt tấm chăn ra. Rồi anh chụp lấy bàn tay đang di chuyển một cách vụng về của Ye Jin, thay vào đó dùng tay mình thô bạo nắm lấy và tuốt mạnh.
“Hưư, hức, hưưư! Ư!”
Ye Jin rên lên những tiếng chẳng khác nào mèo cái động dục.
Bbo Jji, vì tò mò trước tiếng rên rỉ phát ra từ bên trong nên đang nhìn trộm qua cửa sổ, kinh hoàng chứng kiến cảnh tượng đó. Kwon Hyung Do bắt gặp ánh mắt Bbo Jji đang sững sờ há hốc miệng, nhưng anh chẳng thèm chớp mắt lấy một cái, ngược lại còn cố tình tuốt mạnh dương vật của Ye Jin hơn.
Thậm chí, anh còn phóng một cái nhìn sắc lạnh như muốn giết người về phía Bbo Jji rồi mới cúi xuống ngậm lấy thứ đó của Ye Jin.
Đó là một cảnh tượng khiến người xem không tài nào rời mắt. Kwon Hyung Do ngậm thứ đó của Ye Jin chưa được bao lâu đã nuốt ực một tiếng. Rồi anh nâng phần thân dưới của Ye Jin lên cao hơn, vạch hai cánh mông cậu ra như muốn xé toạc, và lè lưỡi.
Điểm đến cuối cùng của chiếc lưỡi chính là hậu huyệt của Ye Jin.
Một lúc sau, Ye Jin giãy lên đành đạch rồi lại xuất tinh lần nữa.
Kwon Hyung Do lấy tay quệt miệng rồi ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc, Bbo Jji, kẻ nãy giờ vẫn đứng như trời trồng, mới sực tỉnh.
Bbo Jji nhấc đôi chân tưởng như đã dính chặt xuống đất, vội vàng lùi lại rồi quay đầu bỏ chạy thục mạng. Nỗi sợ hãi sắp toi đời lấn át cả cảm giác kích thích ban nãy khi nhìn trộm.
Kwon Hyung Do cứ thế ép Ye Jin xuất tinh liên tục cho đến khi cậu chẳng còn bắn ra được gì nữa mà chỉ co giật khan. Sau đó, với bàn tay vẫn còn rỏ tinh dịch, anh mở tung cửa văn phòng.
Bên ngoài, Bbo Jji đang đứng đợi sẵn, cùng với Tổng quản – kẻ dù không lộ diện nhưng chắc chắn cũng đang sợ run lẩy bẩy. Dường như cả hai đều ý thức được tình thế nguy hiểm của mình.
Kwon Hyung Do nhìn xuống Bbo Jji đang cúi gằm mặt rồi hỏi.
“Mày cho nó uống thứ gì?”
Bbo Jji vội vàng thanh minh rằng dù biết đó là thứ gì nhưng bản thân hoàn toàn không liên quan, rồi mới lắp ba lắp bắp kể lại đầu đuôi sự việc.
Nghe xong mới biết thứ Seon Ye Jin uống chỉ là một loại thuốc kích dục rẻ tiền thông thường, tác dụng cũng không kéo dài. Bbo Jji còn hùng hồn cam đoan rằng cậu sẽ tỉnh lại nhanh thôi, nhưng thực ra phải mãi đến rạng sáng Seon Ye Jin mới hoàn toàn tỉnh táo lại được.