Kwon Hyung Do, kẻ đã hành hạ “thứ đó” của Ye Jin đến mỏi nhừ cả tay, giờ lại tỉnh bơ như không, vừa xì xụp tô mì vừa đọc sách hướng dẫn chơi mạt chược. Mùi nước dùng mì thoang thoảng làm Ye Jin đói cồn cào, nhưng cùng lúc đó, cảm giác buồn nôn kinh khủng lại ập đến khiến cậu chẳng nuốt nổi thứ gì, và rồi cậu mở mắt.
“Thằng nhỏ của cậu nát bét rồi.”
Anh nói, mắt không rời khỏi cuốn sách.
Ye Jin thều thào đáp: “Đừng gọi là thằng nhỏ.”
“Giờ này mà còn bận tâm chuyện đó à? Được rồi. Cái của nợ của cậu nát bét rồi. Lột cả da ra rồi kìa. Sắp tới đi tiểu chắc xót lắm đây.”
Vấn đề bây giờ không phải là chỗ đó.
Cơn đau đầu như búa bổ khiến Ye Jin không sao tỉnh táo nổi.
Ban đầu là somaek, sau đó còn uống cả makgeolli. Thứ rượu gạo đó vốn nổi tiếng là khiến người ta vật vã sau cơn say. Thấy Ye Jin rên rỉ đau đớn, Kwon Hyung Do lúc này mới đặt cuốn sách xuống, bước lại gần.
“Đau à?”
Ye Jin không đáp, chỉ đưa tay lên che mắt.
“Biết là cái gì đâu mà người ta đưa cũng đớp lấy đớp để thế.”
Bbo Jji đã nói dối. Hắn bảo đưa thuốc giải rượu cho Ye Jin, thế là cậu cứ thế tu ừng ực.
Kim Jae Man thì cười khẩy, bảo là đám kia ép cậu uống.
Việc Kwon Hyung Do sẽ tin lời ai trong hai người thì đã quá rõ ràng.
Đã nghe chuyện từ hai phía, giờ là lúc hỏi chính người trong cuộc. Nhưng Ye Jin dường như trong trạng thái chẳng còn nói chuyện nổi.
Chỉ còn lại lời khai của Giám đốc Ma. Dù anh chắc mẩm thằng khốn đó đã giở trò, cơn giận vẫn cứ bốc lên ngùn ngụt. Mới đây thôi, Ye Jin còn đòi tiền bán thân từ chính anh cơ mà. Cái ánh mắt trống rỗng khi nói dù có ra sao cũng sẽ trả nợ rồi đi lại hiện về,khiến tâm trạng Kwon Hyung Do càng lúc càng tệ đi trong khi Ye Jin còn chưa tỉnh hẳn. Dạo này lúc nào cũng thế. Anh thấy cái cảm giác này thật khó chịu, thật bẩn thỉu.
“Cậu đòi Giám đốc Ma bao nhiêu.”
“……”
Cơn đau đầu vật vã vì say rượu khiến Ye Jin không trả lời nổi.
Kwon Hyung Do đẩy lùi chiếc bàn phủ nỉ xanh có đặt tấm kính nặng trịch bên trên. Anh ngồi lên mặt bàn như ngồi ghế rồi tra hỏi Ye Jin.
“Thằng chó Giám đốc Ma đó nói sẽ cho cậu bao nhiêu.”
“…Tôi không biết. Tôi không nhớ gì hết.”
Cậu chỉ lờ mờ nhớ ra hình như có cái của nợ của thằng nào đó đã nhét vào miệng mình. Một cảnh tượng mà nhớ lại cũng chẳng ích gì. Ye Jin trở mình, chỉ ước cơn đau đầu này cuốn phăng luôn cả mảnh ký ức đó đi. Chỉ cần xoay người nằm nghiêng thôi cũng đủ khiến dạ dày cậu như lộn cả lên, nhưng nó cũng trống rỗng y như cái túi tinh hoàn vừa bị rút cạn của cậu vậy.
Kwon Hyung Do lại thô bạo lật ngửa Ye Jin ra, lúc này cậu đang bịt miệng rên rỉ.
“Cậu thích nên mới đi à?”
“…Sao anh lại hỏi chuyện đó chứ. Tôi thật sự không nhớ gì hết. Chỉ biết lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở đó rồi. Anh cũng ở đó mà. Anh nhìn là biết mà.”
Nhìn là biết ư. Đúng là cái lối suy nghĩ ngây thơ của Ye Jin.
“Ừ. Tôi thấy rồi. Thấy thằng Giám đốc Ma nó thúc vào miệng cậu, thấy cả tinh dịch trong đống cậu nôn ra nữa. Tôi thấy hết rồi.”
“……”
“Rồi tiếp theo tôi còn phải thấy cái gì nữa đây? Hả? Nói gì đi chứ. Bình thường cậu giỏi ăn nói lắm mà.”
Giọng điệu của Kwon Hyung Do ngày càng chì chiết. Ye Jin bối rối.
“Giờ anh định nói đó là lỗi của tôi à?”
“Hai lần rồi đấy. Trời còn chưa sang mùa mà tôi đã thấy cậu quấn lấy thằng khác hai lần rồi. Hả?”
Ye Jin bật dậy. Nhưng cơn buồn nôn và chóng mặt ập đến ngay tức khắc khiến cậu ngã phịch lại vào lưng ghế sofa. Dẫu phải dựa vào ghế một cách thảm hại, cậu vẫn cố cất tiếng, bởi nỗi ấm ức, bởi cậu vẫn là con người còn sống, và bởi lòng tự trọng vẫn còn ngay cả trong cảnh ngộ này.
“Nói cho nó đúng vào. Là một lần thôi. Vì cái lần kia là do anh dâng tôi cho thằng khác.”
Kwon Hyung Do tức tối nhưng không thể chế nhạo lại được. Anh không tài nào bật ra được những lời như ‘Là do cậu đòi đi cơ mà’. Anh không sao cãi lại được, bởi những lời mà Ye Jin vừa khóc vừa gào thét khi giãy giụa trong vụ lộn xộn với Woo Cheol Yong ở trường đua đã làm anh cứng họng.
-Trong mắt thằng khốn đó, dù là anh hay là tôi thì cũng đều là lũ du côn cả thôi, chẳng khác gì nhau.
Giọng nói của Ye Jin và tiếng cười khẩy của Giám đốc Ma chồng lên nhau trong đầu Kwon Hyung Do.
“Là tôi bị hại hai lần. Chứ không phải tôi tự nguyện hai lần. Trông tôi giống tự nguyện lắm chắc?”
Nếu là bình thường, hẳn anh đã cười khẩy thừa nhận. Ừ. Tôi là thằng côn đồ đấy. Có bao giờ khác đâu chứ. Từ lúc gặp Ye Jin, thậm chí từ trước đó rất lâu, anh đã là một thằng côn đồ rồi. Sao bây giờ lại không muốn thừa nhận cơ chứ. Sao lại thấy tức giận thế này.
“Vì lúc làm với tôi, cậu cũng có tự nguyện đâu.”
Kwon Hyung Do đang nổi giận.
Đối tượng để trút giận thực ra không phải là Ye Jin. Vậy thì phải trút cái cơn điên này lên ai bây giờ? Kwon Hyung Do thấy hoang mang, đây không phải là cảm xúc quen thuộc gì với anh. Những lúc không biết phải làm sao, anh thường giải quyết bằng nắm đấm và bạo lực. Anh muốn túm lấy Ye Jin mà lắc cho thật mạnh, ép cậu phải nói ra. Nói rằng cậu muốn giết Giám đốc Ma đi.
Nhưng Ye Jin chỉ nhìn Kwon Hyung Do bằng ánh mắt như muốn giết người.
“Phải. Anh vốn là loại người như vậy.”
Lẩm bẩm xong, Ye Jin định rời đi.
Ye Jin lúc đó mới ý thức được mình đang không mảnh vải che thân. Nhưng còn gì để mà xấu hổ kia chứ? Nhân phẩm đã mất, cậu chẳng buồn bận tâm đến điều đó nữa. Ánh mắt cậu rơi xuống bộ đồ nhàu nát vứt lăn lóc trên sàn; chiếc quần bẩn thỉu chẳng khác gì tình cảnh cậu hiện tại. Cậu không muốn mặc vào người thứ gì phản chiếu chính mình đến vậy. Thay vào đó, cậu vội chụp lấy chiếc chăn, quấn chặt quanh thân.
“Đều là một lũ như nhau cả thôi.”
Câu nói mà Ye Jin gằn giọng khi bước ngang qua khiến Kwon Hyung Do lập tức nghĩ đến Giám đốc Ma. Khi Ye Jin lướt qua, từ người cậu phảng phất mùi tinh dịch và khí lạnh. Kwon Hyung Do liền túm lấy cổ tay cậu; bàn tay anh nóng đến nỗi Ye Jin cảm thấy như cổ tay mình sắp bị phỏng.
Vết sẹo do thuốc lá để lại trên lưng đã khiến Lee Jin căm ghét mọi thứ nóng bỏng kể từ đó.
“Buông ra.”
Dù cậu ra sức giằng co, bàn tay kia vẫn ghì chặt không thả. Sự lì lợm của Kwon Hyung Do khiến cậu chán ngấy, nhưng đúng hơn là cậu đã đuối sức hoàn toàn. Lúc này, cậu chỉ thấy mệt lả, chỉ ước được nằm im. Cậu khao khát được dẹp bỏ thói quen điên rồ phải kiểm tra xem có ai bám theo sau lưng, phải phân biệt tiếng kẽo kẹt là cửa mở hay gió thổi, chỉ mong được ngủ một giấc sâu không biết gì.
“Rút lại lời đó ngay.”
“Gì?”
Ye Jin nhăn mặt trước giọng nói trầm khàn của Kwon Hyung Do.
“Anh nói gì?”
Cậu hỏi lại nhưng câu trả lời vẫn y nguyên.
“Tôi bảo rút lại lời đó. Cái câu ‘đều là một lũ như nhau’ ấy.”
Thật nực cười. Ye Jin bật cười khẩy.
“Chẳng lẽ không giống? Anh là côn đồ, thằng khốn kia cũng là côn đồ. Cả hai thằng đều muốn banh háng tôi ra, giống hệt nhau chứ gì. Sao tự dưng anh lại tỏ vẻ oan ức thế?”
Mình đang oan ức sao?
Kwon Hyung Do thoáng nghi ngờ rồi nhanh chóng gạt phắt đi. Anh ngước nhìn Ye Jin đang bị giữ chặt, thay vào đó hỏi một câu khác.
“Hay tôi giết Giám đốc Ma cho cậu nhé?”
Kwon Hyung Do và Ye Jin là hai con người khác nhau một trời một vực.
Lời an ủi và xin lỗi lớn nhất mà Kwon Hyung Do có thể nghĩ ra lại chỉ như một lời dối trá ghê tởm đối với Ye Jin. Cậu giật mạnh cổ tay ra, lùi lại một bước.
“Woo Cheol Yong vẫn còn sống.”
“……”
“Còn tôi, ở đây, chẳng qua chỉ là một thứ hàng hóa ngập đầu trong nợ. Và cái kẻ khốn nạn đã chà đạp thứ hàng này hôm nay, trớ trêu thay, lại chính là đàn anh, là sếp của anh đấy.”
“……”
“Anh muốn giết ai thì từ giờ tôi không quan tâm nữa, nhưng đừng có nói mấy lời vô nghĩa làm người khác bực mình…”
Vì cậu kinh tởm chính bản thân mình đã dao động dù chỉ trong thoáng chốc.
Ye Jin quay người. Khi cậu lao nhanh ra khỏi văn phòng, chiếc chăn màu hồng rực in hoa hồng khổng lồ quấn quanh người cậu tung bay phần phật.
Trái với lần trước, Kwon Hyung Do nhẩm đi nhẩm lại câu nói của Ye Jin ‘giờ giết ai tôi cũng không quan tâm nữa’, rồi đứng phắt dậy đuổi theo cậu. Bọn đàn em đang bắt đầu xúm lại như sắp được xem miễn phí cảnh trần truồng của Ye Jin, nhưng thấy Kwon Hyung Do thì lập tức chạy tán loạn như gián. Đó là vì Bbo Jji đã thì thầm cảnh báo trước rằng dạo này chớ có lởn vởn trước mặt Giám đốc Kwon.
Đúng như lời cảnh báo, Kwon Hyung Do tỏa ra một hơi nóng hầm hập như thể sắp bốc khói giữa trời đông giá rét. Một luồng nhiệt thật kỳ lạ. Cứ như thể tuôn ra từ đan điền.
Chẳng biết có thấy chán không mà cứ dai như đỉa bám riết lấy mình, Ye Jin vung tay loạn xạ về phía Kwon Hyung Do. Anh chỉ hơi ngả đầu né tránh, rồi siết chặt thêm chiếc chăn quanh người Ye Jin. Cái bộ dạng trông thật tức cười nhưng chẳng ai dám hé răng.
“Biến đi, biến đi, biến hết đi! Làm ơn đi mà! Làm ơn để tôi yên một lát thôi!”
“Cả Giám đốc Ma lẫn Woo Cheol Yong, rồi sẽ có ngày tôi giết sạch bọn chúng cho cậu.”
Kwon Hyung Do ôm chặt lấy Ye Jin và nói. Trái ngược hẳn với cái vẻ cợt nhả thường ngày, biểu cảm và giọng điệu của anh lúc này lại nghiêm túc đến lạ.
“Sao? Tôi đã bảo là sẽ xử lý hết bọn nó mà. Lũ đó làm cậu bực mình, nên tôi sẽ giải quyết chúng nó gọn ghẽ cho cậu.”
“Vậy còn anh thì sao?”
Ye Jin hỏi, đôi mắt trợn trừng một cách dữ dội. Đó rõ ràng là ánh mắt của một kẻ mất trí.
“Còn anh thì bao giờ mới giết?”
Ye Jin nói thật lòng. Kwon Hyung Do nhìn xoáy vào mắt cậu, bật ra một tiếng cười khô khốc. Ánh nhìn sắc lạnh kia, tựa như đang gợi ý, không, phải nói là đang ép buộc anh tự sát, quả thực là ngông cuồng. Nhưng điều lạ lùng nhất là nó chẳng hề làm anh bận tâm. Anh đưa lưỡi liếm vành môi có khuyên. Đúng là cách nghĩ của Ye Jin không giống người bình thường.
“Trả lời mau. Còn anh thì sao? Bao giờ thì anh giết?”
Kwon Hyung Do im lặng một lúc rồi mới thản nhiên đáp lại.
“Khi nào cậu chết.”
“Đồ khốn… Chán ngấy rồi. Phát ngán lên được. Thực sự phát ngán rồi.”
Lẩm bẩm xong, Ye Jin gục đầu xuống.
Ye Jin vẫn tiếp tục thì thầm những lời không mạch lạc, khiến Kwon Hyung Do phải ghé sát tai mới nghe được. Lời lẽ cậu rời rạc, nào là loài người ghê tởm, chỉ muốn sống cùng ngựa, nào là có những kẻ không bằng cầm thú, và cậu chỉ cần Clover là đủ cho cuộc đời. Giọng điệu tha thiết đến kỳ lạ, nhưng Kwon Hyung Do vẫn lặng yên nghe. Rồi anh nghe loáng thoáng cậu nhắc đến bà đang ốm, và rằng nếu Clover xảy ra chuyện gì, cậu sẽ chết quách đi. Nghe đến đó, Kwon Hyung Do nhíu mày.
Việc Ye Jin nguyền rủa mình chết đi chẳng làm Kwon Hyung Do bận tâm, nhưng khi nghe chính cậu nói sẽ chết quách đi, anh lại cảm thấy đau nhói như thể có dao đâm vào tim.
“Làm cái gì?”
Kwon Hyung Do gầm gừ.
“Chỉ vì một con ngựa chết mà cậu cũng đòi chết theo nó à?”