Kwon Hyung Do nghiến chặt răng. Anh thấy khó mà nhìn thẳng vào mắt cậu nổi. Vội ngẩng đầu lên như muốn lảng tránh, ánh mắt anh bắt gặp con ngựa đang nhìn mình chòng chọc từ đằng kia. Kwon Hyung Do vốn nghĩ làm sao mà đoán được biểu cảm của loài vật, thậm chí còn ngờ rằng chúng làm gì có cảm xúc, thế mà giờ đây, anh lại có cảm giác như con ngựa kia cũng đang khinh bỉ, chế giễu mình.
Nó như đang cười vào mặt anh. Mày còn thua cả tao. Mày chẳng là cái thá gì. Đối với Soen Ye Jin, mày chỉ là một thằng khốn nạn rác rưởi, chẳng có chút giá trị nào…
“Mẹ kiếp…”
Vừa lẩm bẩm chửi thề, anh vừa xoay người Ye Jin lại đối diện mình, rồi thúc mạnh vào cậu từ phía trước. Đầu Ye Jin ngửa bật ra sau. Đúng lúc ấy, Clover liếm lên tóc cậu.
Mắt Kwon Hyung Do vằn lên giận dữ. Anh kéo mạnh vai Ye Jin dúi vào lòng mình, trừng mắt nhìn con ngựa rồi thúc vào cậu liên hồi. Dương vật trầy xước của Ye Jin cọ vào bụng anh. Mắt Ye Jin vô hồn, tay chân rũ liệt.
Vòng tay của anh là điểm tựa duy nhất giữ cho cậu khỏi ngã.
“Mê con ngựa đó vậy thì tới cặp với nó luôn đi! Để tôi quay phim cảnh cả hai làm tình cho mà xem. Rồi tôi làm thành cái video kỷ niệm cho ngày đặc biệt đó của cả hai luôn!”
Kwon Hyung Do cứ thế phun ra những lời điên dại mà chính anh cũng không nhận thức được.
Mắt Ye Jin chợt mở trừng.
Mình đã làm gì sai mà đến nông nỗi này?
Cậu không biết. Đó là câu hỏi cậu đã tự vấn không biết bao nhiêu lần, và câu trả lời vẫn luôn chỉ có một.
Mình chẳng làm gì sai hết. Chỉ là quá xui xẻo mà thôi.
Vận rủi lại có thể chi phối mạnh mẽ đến thế sao? Ye Jin đấm, cào, cắn kẻ là nguồn cơn của thứ xui xẻo tồi tệ nhất đang đổ ập xuống đầu mình. Vậy mà anh vẫn không buông tha.
Cậu cố gượng chịu đựng, nhưng cuối cùng tay cũng rã rời, Ye Jin thì thầm bằng giọng yếu ớt… rồi vòng tay ôm lấy Kwon Hyung Do.
“C-cứu… cứu tôi.”
Làm ơn cứu tôi với.
Vừa cầu xin, Ye Jin vừa ôm lấy kẻ đang hủy hoại mình, dụi môi vào gáy anh.
Trước cái chạm vụng về như trẻ con ấy, toàn thân Kwon Hyung Do cứng đờ.
“Ư… Kh… Ực!”
Rồi anh run bắn lên, xuất tinh vào trong Ye Jin. Dòng tinh dịch bắn ra mạnh mẽ, tràn ngập bên trong khiến cậu cứng người, rồi tiểu không tự chủ. Nước tiểu làm ướt một vệt trên bụng và đồ lót của anh rồi ngừng lại. Lượng són ra cũng chẳng nhiều. Chắc chỉ cỡ một vốc tay?
Ngược lại, tinh dịch của anh thì nhiều hơn hẳn. Khi anh mạnh bạo rút ra, Ye Jin khẽ giật nảy mình. Lối vào hé mở, mỗi lần cố gắng từ từ khép lại thì chất dịch đặc quánh từ sâu bên trong lại bị ép trào ra.
“Hức, hức…”
Ye Jin bật ra những tiếng nấc nghẹn ngào. Cậu run lên bần bật vì cảm giác ghê tởm đang chảy dọc xuống đùi. Cậu chỉ muốn khuỵu xuống ngay lập tức, nhưng anh vẫn ôm chặt lấy cậu không buông.
Tựa cằm lên vai Ye Jin, Kwon Hyung Do cứ nhìn chằm chằm vào sống lưng cậu không rời mắt, rồi hạ tay vuốt dọc đùi lên. Anh gom chỗ tinh dịch chảy xuống rồi nhét ngược lại vào trong. Dường như chưa đủ, anh dùng một tay siết chặt mông cậu lại, rồi thì thầm vào tai Ye Jin.
“Cậu nghĩ theo con súc vật đó là thoát được à? Chết cũng đéo xong đâu! Bộ cậu chưa nghe câu lũ chủ nợ nó dí tới tận địa ngục để đòi nợ hay sao?”
Vẫn còn trong dư âm của cơn cực khoái đầy bạo lực, cơ thể còn chưa điều khiển nổi, Ye Jin khó khăn lắm mới nhấc nổi tay lên. Bằng bàn tay run lẩy bẩy như kẻ nghiện rượu lên cơn, cậu yếu ớt tát vào má anh một cái. Cứ thế, Ye Jin dán ánh mắt ướt đẫm vào mặt anh.
“…Tôi sẽ hận anh cả đời.”
Rồi tay Ye Jin luồn vào túi áo Kwon Hyung Do. Cậu lục lọi tự nhiên như đồ của mình, lôi ra bao thuốc lá và bật lửa bên trong. Bàn tay ấy run lên bần bật.
“Này. Đi đâu đấy?”
“Về phòng tôi.”
Cậu định đáp trả gay gắt, nhưng giọng Ye Jin, vốn đã kiệt sức, chỉ nghe thật thảm hại. Trông cậu chẳng khác nào một con chó con bị dầm mưa.
Ye Jin đẩy Kwon Hyung Do ra, cố gắng giữ thăng bằng. Sau vài lần loạng choạng, cuối cùng cậu cũng đứng vững được một mình. Đôi chân run lẩy bẩy không sao kiểm soát nổi, nhưng Ye Jin vẫn cố đứng thẳng người. Kwon Hyung Do nghiến răng. Chẳng màng chân trần dính bẩn, Ye Jin quay người đi.
“Cứ thế mà đi thì chết chắc đấy.”
“Thế à? Tốt quá còn gì. Tôi mà chết thì là do anh cả, cứ sống mà day dứt cả đời đi.”
Soen Ye Jin dù kiệt sức đến mấy, cái miệng vẫn độc như dao cạo. Thậm chí, lời lẽ còn cay nghiệt, độc địa hơn trước.
Không phải. Ye Jin vẫn như cũ. Chỉ có Kwon Hyung Do là đã thay đổi. Trong lúc chính anh còn chưa nhận ra, chưa ý thức được.
Bỏ lại Kwon Hyung Do phía sau, Ye Jin bước đi, rồi lại khựng người vì cảm giác tinh dịch lại chảy xuống. Nhưng cậu nhanh chóng dùng tay quệt mạnh vào mặt trong đùi rồi vẩy đi.
Kwon Hyung Do cứ nhìn chằm chằm theo bóng lưng Ye Jin. Ý thức rõ bộ dạng nhếch nhác, thảm hại, bẩn thỉu của mình, Ye Jin hít một hơi thật sâu. Đáng lẽ chỉ cần thở ra bình thường, nhưng tiếng nấc “Hức” lại bật ra.
Chắc Kwon Hyung Do không nghe thấy đâu. Tiếng nhỏ quá mà.
Dù biết cách tự trấn an đó vô lý đến mức nào, Ye Jin vẫn đưa tay lên dụi mặt.
Kwon Hyung Do thu hết từng cử chỉ của Ye Jin vào mắt. Anh thấy cậu dụi mặt, rồi bất lực cúi gằm đầu, và cả bờ vai bắt đầu run lên.
“…Đừng giận cá chém thớt ở đây. Lũ ngựa sẽ sợ đấy.”
“Này. Soen Ye Jin.”
“Trút giận lên tôi là đủ rồi còn gì.”
“Soen Ye Jin.”
“Sao? Muốn nữa à? Tha cho tôi đi. Giờ mà làm nữa chắc phải gọi cấp cứu đấy. Tôi không muốn vào phòng cấp cứu vì làm tình với đàn ông đâu. Dù cái thân này có nhục nhã thế nào đi nữa.”
Giọng Ye Jin run run yếu ớt, nghe thật đáng thương. Cái run đó rõ ràng không chỉ xuất phát từ cơn rét bên ngoài.
Kwon Hyung Do siết chặt tay thành nắm đấm.
Bên má vẫn còn cảm giác đau nhói. Ừ. Vẫn còn đau. Thật kỳ lạ làm sao. Cú tát ấy về cơ bản chỉ là một sự chống cự yếu ớt đến nực cười, đến mức còn chẳng đáng gọi là bạo lực.
Vì thế, anh không thể níu Ye Jin lại được. Dù tâm trạng anh đang tệ hại như vừa lăn vào đống phân ngựa, và dù biết rõ Ye Jin đi trong bộ dạng đó sớm muộn gì cũng ngã quỵ, anh vẫn không dám giữ cậu lại. Nỗi sợ rằng Ye Jin sẽ thật sự làm liều cắn lưỡi tự tử nếu bị ngăn cản đã khiến anh chùn bước.
Bỏ lại Kwon Hyung Do, Ye Jin lết bước vòng qua khu chuồng ngựa, về đến khu nhà ở trong tình trạng trần truồng. May thay, không có ai ở hành lang, nơi vốn chẳng có lấy cái chuông báo cháy. Trần truồng, người vẫn còn rỉ dịch, cậu mở bao thuốc lá.
“Thằng chó. Còn đúng một điếu.”
Lẩm bẩm, Ye Jin ngậm điếu thuốc. Chôm luôn cả cái bật lửa, cậu châm thuốc, rồi định mở cửa phòng thì lại theo thói quen ngoái nhìn về phía sau.
Nơi đó không một bóng người.
Đến cả bọn cảnh sát biến chất và lũ du côn tép riu cũng tự nhiên mò đến tận đây như chỗ không chủ, thế mà Kwon Hyung Do lại tuyệt đối không đặt chân tới. Rõ ràng là có một vạch ngăn cách giữa Giám đốc Kwon, thứ tài sản biết cưỡi ngựa là cậu, và thân phận Jockey thấp kém của chính cậu.
Ye Jin vào phòng, tựa lưng vào cánh cửa.
“Hức…”
Nước mắt cứ thế tuôn rơi, không chỉ vì đau đớn thể xác. Vẫn ngậm điếu thuốc, mặt Ye Jin nhăn lại, chỉ có nước mắt lã chã rơi.
-Mê con ngựa đó vậy thì tới cặp với nó luôn đi! Để tôi quay phim cảnh cả hai làm tình cho mà xem. Rồi tôi làm thành cái video kỷ niệm cho ngày đặc biệt đó của cả hai luôn!
Ye Jin đập đầu vào cửa, cốp, cốp.
Sao anh có thể nói ra những lời như thế. Sao anh có thể.
Đôi mắt ướt đẫm mở to của Ye Jin đỏ ngầu. Cậu dùng nắm đấm dụi mắt lia lịa. Nhưng nước mắt vẫn không sao ngừng rơi.
Rồi cậu chợt nhận ra việc anh nhắc đến video cũng chẳng có gì lạ. Chính anh cũng đã từng nói: “Cậu sợ video nhỉ.”
Đồ tồi tệ. Đồ rác rưởi.
Kwon Hyung Do chẳng thay đổi gì hết. Người thay đổi chỉ có mình mà thôi. Lũ xã hội đen chẳng phải vẫn là loại ban đầu thì ngon ngọt dỗ dành, nhưng đến ngày đòi nợ thì hoặc khóa cửa hoặc đạp cửa hay sao?
Toàn thân đau nhức, cậu vòng tay ôm lấy thân mình. Da buốt rát vì cái lạnh, nhưng đó chưa phải là điều tệ nhất. Ngay cả cảm giác nhầy nhụa của tinh dịch Kwon Hyung Do còn đang chảy ra từ bên trong cũng chỉ xếp sau nỗi đau chính.
Không, tất cả mọi thứ đều khốn nạn như nhau.
Cậu muốn ngay lập tức vớ lấy thứ gì đó đâm hoặc đánh tên khốn đó. Nhưng ý nghĩ rằng dù mình có làm gì thì Kwon Hyung Do cũng sẽ không thèm chớp mắt lại khiến cậu đau đớn. Cậu muốn làm anh đau. Ngang bằng với tổn thương mình đã phải chịu.
Khi cho rằng mình nên sòng phẳng có qua có lại với một kẻ mà bản thân vốn chẳng hề kỳ vọng gì, Ye Jin đã tự đặt Kwon Hyung Do và mình ngang hàng. Cậu đã tin vào điều đó cứ như thể nó là một quy tắc công bằng nào đó.
Câu trả lời cho câu hỏi của Kwon Hyung Do rằng mình có dễ bắt nạt không, là có. Đúng là dễ bắt nạt thật. Bởi vì… anh đã lắng nghe lời mình nói. Bởi vì anh đưa mình đến bệnh viện khi mình đau ốm, và còn dúi kẹo cho mình ngay cả khi mình chọc tức anh.
Đó là một ảo tưởng thật đơn giản, trẻ con và thảm hại. Mong manh hơn cả viên kẹo bạc hà giờ đã thành thứ đáng ghê tởm.
“Khốn nạn. Thật sự, thật sự… khốn nạn.”
Kwon Hyung Do là đồ khốn thì quá rõ rồi, chẳng có gì lạ, nhưng kẻ đáng khinh nhất bây giờ lại là chính mình.
Soen Ye Jin khóc vì chính bản thân mình.
Trong lúc bị Giám đốc Ma và thư ký của lão giày vò, với chút tỉnh táo ít ỏi còn sót lại, Ye Jin đã liên tục tìm kiếm Kwon Hyung Do. Cậu thực sự đã gọi tên anh và bị chế giễu. Bọn họ cười khẩy hỏi tại sao lại tìm thằng khốn đó, hai đứa là ‘ikki-ikki’ à. Ikki-ikki. (Nghĩa là người yêu.)
Đúng là những lời vô lý, hoang đường.
Vậy mà mình đã tin vào thứ hơi ấm hoang đường đó, chỉ vì mấy lời nói thực sự ngớ ngẩn.
“Nhục nhã muốn chết đi được…”
Ye Jin, người trước đây chưa từng một lần nghĩ đến chuyện muốn chết, giờ từ từ trượt người ngồi sụp xuống sàn, bật ra tiếng lòng.
Cậu từng tin rằng sự cô đơn khiến con người ta yếu đuối, và từng tự hào về bản thân vì vẫn sống tốt dù chỉ có một mình. Thậm chí vì không có nhiều người thân, cậu còn thấy nhẹ nhõm khi nghĩ rằng chỉ cần tự mình cố gắng, một ngày nào đó sẽ thoát khỏi cái hố này.
Nhưng có lẽ chính vì trống trải nên cậu đã không ngừng tự huyễn hoặc mình rằng mình không hề cô độc. Trên sân khấu của riêng mình, cậu vừa là diễn viên, vừa là khán giả duy nhất, cứ thế tự vỗ tay tán thưởng.
Có lẽ chính vì sân khấu đó quá lạnh lẽo. Lạnh đến mức bản thân đã vô thức ngày càng dựa dẫm vào hơi ấm của anh, kẻ không biết lạnh giữa mùa đông. Hẳn là cậu đã phải liên tục tự nhủ rằng mình chưa bao giờ tin tưởng anh. Bởi vì bản thân cứ vô thức tìm kiếm bóng hình anh.
“Lạnh quá… Kwon Hyung Do, thằng chó chết tiệt…”
Cảm giác như mình là một người tuyết ngốc nghếch, chẳng biết rằng xuân về là sẽ tan chảy. Không phải cậu muốn trở thành ‘ikki-ikki’. Nhưng cậu đã có cảm tình. Đã vô thức dựa dẫm vào anh.
Lần này, đúng là Kwon Hyung Do đã cứu mình.
Nhưng vì anh là kẻ xấu, nên sau khi giành lại cậu từ tay kẻ khác, anh chỉ đơn giản là tự mình chiếm lấy cậu.
Đáng buồn thay, sự xâm phạm của anh lại thành quen thuộc hơn của kẻ khác. Thằng ngu. Đồ dễ dãi. Ye Jin liên tục đập đầu vào tường, cộc, cộc. Tốc độ và lực va chạm ngày càng mạnh hơn.
Soen Ye Jin ước gì ai đó nhanh chóng nhét mình vào tủ đông lạnh lần nữa. Rồi lấy ra vào mùa đông năm sau, sau khi xuân, hạ, thu đã qua và Kwon Hyung Do đã đi khỏi. Cậu thấy hổ thẹn về bản thân, nhục nhã vì đã vô tình ghi nhớ hơi ấm đó, vừa muốn tan biến ngay lúc này, lại vừa không muốn biến mất vĩnh viễn.
RẦM—!
Cậu đập mạnh đầu vào tường. Gã Jockey phòng bên không gõ tường đáp lại, có lẽ đã mua nút bịt tai để khỏi phải nghe thứ tiếng ồn điên cuồng của Ye Jin.