Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 93

Chương 93

“…….”

“Cậu thích con ngựa đó đến thế à?”

Trong lúc Seon Ye Jin im lặng, Kwon Hyung Do lại thầm ghen tị với con súc sinh kia. Một sự thật xấu hổ đến mức có lẽ cả đời này anh cũng chẳng đời nào hé răng.

Nhưng Ye Jin lại dễ dàng thừa nhận. Cậu ngẩng phắt đầu, đáp ngay không chút do dự.

“Không. Tôi yêu.”

Ba tiếng ‘Tôi yêu’ tưởng như sáo rỗng ấy lại khiến lồng ngực Kwon Hyung Do nhói buốt. Anh vốn chẳng đời nào mắc chứng đau thắt ngực, nhưng vẫn bất giác cau mày, tự hỏi có phải cái cảm giác chết tiệt đó không.

“Mỗi khi cuộc sống trở nên khốn nạn vì hạng người như anh, tôi lại nghĩ đến bà tôi và con ngựa. Dù có phải tự buộc mình vào Clover, để nó kéo cho đến chết trên mặt đất này, tôi cũng cam tâm.”

“…….”

Soen Ye Jin đúng là mất trí rồi. Kwon Hyung Do nhận thức rõ điều này, và chính nó làm anh thấy sợ. Nỗi sợ hãi đáng ghét đó dâng lên vì anh tin rằng Ye Jin hoàn toàn có thể biến lời nói thành hành động ngay tức khắc. Đó là lý do anh siết chặt răng, bướng bỉnh đáp lại.

“Được thôi. Muốn giết tôi thì cứ chết kiểu đó đi.”

Ánh mắt Ye Jin lóe lên chút dao động, rồi lại trợn trừng ngay lập tức.

Cả hai nhìn nhau tóe lửa. Đến cả những cặp tình nhân nồng nàn nhất cũng chẳng nhìn nhau cháy bỏng và dai dẳng được như vậy.

Cuối cùng, Kwon Hyung Do siết chặt tay thành nắm đấm.

Thấy Ye Jin cũng tội nghiệp, ban đầu anh đã định không chấp nhặt. Nhưng sau cả đêm nhìn cậu tự hành hạ mình đến kiệt quệ, một cảm xúc xa lạ lại dâng lên trong lòng anh. Anh chợt nghĩ, có lẽ đó là sự xót xa. Tuy nhiên, bản tính anh xem ra không đổi. Anh vẫn muốn khống chế theo ý muốn một Ye Jin ngoan cố, ngang bướng, không bao giờ thuận theo ý anh.

Một mặt, anh muốn đe dọa, muốn siết cổ, muốn tát vào mặt Seon Ye Jin, mặt khác lại muốn lôi cậu vào văn phòng vì trời lạnh, để cậu sưởi ấm bên lò sưởi rồi cứ thế ngủ một giấc.

Cái mớ cảm xúc hỗn độn này là cái quái gì vậy? Từ trước đến giờ anh chỉ biết đến một mất một còn, chỉ có chuyện không tao chết thì mày chết. Làm gì có cái lý mày chết thì tao cũng phải chết cùng?

“Nhưng lúc tôi chết, tôi sẽ không để anh nhìn thấy đâu.”

Lời này của Ye Jin, với Kwon Hyung Do mà nói, chẳng khác nào một lời đe dọa kiểu mày không chết thì tao chết.

“Ý cậu là sao. Con ngựa sẽ ở cùng cậu à? Hay là một thằng nào khác? Cậu định lấy tiền của thằng khác chuồn khỏi đây rồi chết cùng con ngựa đó hả?”

Đúng là kiểu bắt bẻ trẻ con. Vậy mà cả hai đều cực kỳ nghiêm túc.

Ye Jin vừa gật đầu, Kwon Hyung Do đã túm lấy cậu lôi đi xềnh xệch. Từ trước tới giờ, anh chưa từng bị thằng nào đe dọa mà dễ dàng bỏ qua. Cười hề hề cho qua chuyện chỉ là việc của lũ ngu thôi. Mà lũ ngu thì chính là lũ để mất đồ của mình. Anh không phải hạng đó.

Cũng chẳng có ý định trở thành hạng đó.

Kwon Hyung Do lôi Ye Jin sềnh sệch đến trước mặt Clover. Anh vốn chẳng phân biệt nổi ngựa nếu không dựa vào màu lông, thế mà lại nhớ rành rành mặt con súc sinh này.

Bị lôi đi loạng choạng, Ye Jin vịn vào cửa chuồng ngựa nôn khan. Kwon Hyung Do giật phắt tấm chăn, để lộ phần thân dưới trần trụi của Ye Jin.

“Anh, anh làm cái quái gì vậy!”

Gió lạnh buốt táp vào hạ bộ làm Ye Jin giật bắn người. Kwon Hyung Do đưa cả ba ngón tay vào miệng, mút mạnh thô bạo rồi vạch mông Ye Jin ra.

“Sao nào. Chẳng phải cậu bảo lúc nào cũng dạng háng ra được sao? Tôi cho cậu tiền đây này.”

Kwon Hyung Do vừa gằn giọng, vừa ra sức ấn cả ba ngón tay vào hậu huyệt của Ye Jin, nhưng không tài nào vào được. Hết cách, anh phun nước miếng vào miệng huyệt cậu, nhưng kết quả vẫn vô ích.

Mắt đảo lia lịa, ánh nhìn long lên sòng sọc, anh chợt thấy lọ dầu ngựa trên sàn. Đó là thứ đa dụng trong tiết trời hanh khô này – có thể dùng để tra bản lề, xoa lông ngựa trước khi chải, hoặc đơn giản là thoa tay.

Nhấc cái hộp trông như hộp xi đánh giày lên, thấy nhẹ hẫng. Anh vét chút dầu trong veo còn sót lại dưới đáy, trét vào nơi đó của Ye Jin.

“Đừng… đừng làm vậy mà.”

Răng Ye Jin va vào nhau cầm cập. Như lời Kwon Hyung Do nói, phía trước của cậu vẫn còn đau rát, và việc bị cưỡng ép hưng phấn lúc trước đã để lại những vết thương vô hình, khiến sự kích thích bây giờ chẳng khác gì đau đớn.

Không, nó khác quái gì đau đớn đâu chứ. Kwon Hyung Do thọc mạnh mấy ngón tay trơn nhớt vào trong. Khe hở bị ép bung ra, phát ra tiếng ‘phập’.

“Hức, đừng, đừng làm thế mà!”

Ye Jin vung tay. Bình thường Kwon Hyung Do dư sức tránh được, nhưng lần này, cùi chỏ Ye Jin lại giáng thẳng vào gò má anh.

Thấy đầu anh lệch hẳn đi, Ye Jin kinh ngạc, người cứng đờ trong khoảnh khắc. Chớp thời cơ, Kwon Hyung Do rút mạnh tay ra rồi dồn sức đến gân xanh nổi cả lên, thúc mạnh vào trong.

“Hự!”

Ye Jin hét lên thất thanh, toàn thân run bắn lên.

“Cậu không làm xã hội đen được đâu.”

Kwon Hyung Do lẩm bẩm. Đầu óc chỉ hơi xây xẩm, gò má hơi tê dại, ngoài ra không có gì nghiêm trọng. Anh nghĩ, lẽ ra Soen Ye Jin phải tận dụng thời cơ này mà trốn đi. Đằng này lại đứng ngây ra vì sợ. Đúng là thằng nhóc hèn nhát. Đồ hèn, đồ đần… Đồ khốn nạn.

Dù đang thực hiện hành động tàn bạo, Kwon Hyung Do lại không hề cảm thấy hứng thú. Trong lòng chỉ ngùn ngụt tức giận. Thân thể Ye Jin theo bản năng vẫn kích thích anh, nhưng lý trí lại lạnh lẽo như băng. Tim thì đập liên hồi, vậy mà sao đầu óc lại có thể vô cảm đến vậy?

Kwon Hyung Do vạch rộng mông Ye Jin ra hết mức, để lộ khe mông óng ánh dầu. Bàn tay dính nhớp của anh vuốt dương vật mình, rồi chẳng nói chẳng rằng, anh đâm mạnh vào bên trong Ye Jin. Cứ thế ấn sâu rồi đâm mạnh vào.

“……!”

Thấy Ye Jin trợn mắt, người lảo đảo chực ngã, Kwon Hyung Do ép chặt cậu vào tường. Dương vật Ye Jin lọt qua hàng rào chắn, lủng lẳng. Nếu Clover cúi đầu xuống, nó có thể liếm được. Hoặc cũng có thể cắn phập một miếng.

Bầu không khí căng thẳng làm Clover hí lên một tiếng, rõ ràng là bất an.

“A, không được! Không được! Như vậy sẽ… sẽ bị cắn mất! Tôi, tôi sẽ…”

“Sao? Chẳng phải cậu yêu nó lắm à?”

“Hức, không phải… Làm ơn lùi lại một chút, một chút thôi…”

“Cậu bảo cậu yêu nó cơ mà, địt mẹ. Bị nó cắn thì cũng phải chịu chứ.”

Đây mà là kiểu yêu của Kwon Hyung Do ư? Đúng là rất xứng với một tên khốn nạn như hắn. Ye Jin vội đưa tay che hạ bộ. Nhận ra bàn tay quen thuộc, Clover chùn lại một chút. Ye Jin thở ra nhẹ nhõm rồi lại phá lên cười sằng sặc một cách lạc lõng. Chính tình cảm gắn bó hiển nhiên giữa Ye Jin và con vật đã khiến Kwon Hyung Do tức điên, nghiến răng ken két.

“Ơ, ơ!”

Kwon Hyung Do hơi lùi lại rồi luồn tay dưới nách Ye Jin, nhấc bổng cậu lên. Sự chênh lệch chiều cao rõ rệt khiến chân Ye Jin lơ lửng hẳn khỏi mặt đất.

“A, không được!”

Nếu mũi chân còn chạm đất được như mọi khi thì đã đành, đằng này thì không. Đôi chân trần của Ye Jin đạp loạn xạ giữa không trung, đầu ngón chân đỏ ửng vì lạnh.

“Sao nào… hộc… Cùng tôi… hộc… chết thử xem?”

“Á! A! A! Hức, A! Đau! Á! A, đau quá!”

Ye Jin vừa khóc tức tưởi vừa vùng vẫy tuyệt vọng. Thế nhưng, Kwon Hyung Do vẫn đâm vào thình thịch không ngừng. Gân guốc nổi lên cả trên cơ đùi anh. Với phần mông rắn chắc ngang ngựa và dương vật cũng trông như của loài ngựa, không khó hiểu khi bụng Ye Jin cứ nhấp nhô theo từng cú thúc.

Nhìn cảnh tượng đó, Ye Jin chết sững. Cậu đưa tay che bụng, tưởng thế là xong, nhưng cảm giác thứ đó đang thúc lên dưới lòng bàn tay khiến toàn thân cậu gai hết cả người.

“A, a! Bụng… bụng phồng lên! Á! A, bụng… sắp… sắp thủng mất, hức!”

Kwon Hyung Do không nói gì. Ngay cả mấy lời tục tĩu thường ngày cũng chẳng phun ra. Anh lại ép Ye Jin sát hơn về phía con ngựa. Chân không chạm đất, cậu đành đưa tay vịn vào hàng rào. Nhưng làm vậy cũng chẳng giúp cơ thể đang lơ lửng giữa không trung vững hơn chút nào.

“Chỗ này của cậu chỉ một mình tôi được biết thôi.”

Để đáp trả, Kwon Hyung Do vừa lẩm bẩm vừa quật mạnh chân Ye Jin vòng qua hông mình, khiến cậu hoàn toàn mất điểm tựa giữa không trung. Nỗi sợ tột độ làm Ye Jin mất hết cảm giác khoái lạc. Dù dương vật cậu có cương cứng, nhưng đó chỉ là do kích thích tuyến tiền liệt và nỗi kinh hoàng khi cận kề cái chết.

Thứ đó quá lớn, lấp đầy khiến Ye Jin chẳng còn nhận thức được gì nữa, chỉ cảm thấy như đang bị nó nuốt chửng.

“Nhìn cho rõ vào.”

Kwon Hyung Do giữ chặt mặt Ye Jin, bắt cậu phải ngẩng lên.

Phải mất một lúc, Ye Jin mới ý thức được khung cảnh trước mặt. Cậu thấy Clover đang nhìn mình. Và trong cặp mắt lớn, tròn xoe, long lanh của con ngựa, cậu thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình, gương mặt biến dạng vì đau đớn, con ngươi dại đi, mặt mũi lem luốc nước mắt nước mũi và cả nước dãi.

“Hức… hức… Đừng, đừng nhìn… Đừng nhìn mà…”

Ye Jin khóc nấc lên như một đứa trẻ. Cảnh tượng quá khó coi, cậu nhắm chặt mắt lại.

“Vẫn còn thích nó đến thế cơ à? Hừ… vậy thì… hộc… tôi sẽ cho cậu giao phối với nó.”

Kwon Hyung Do nói năng bậy bạ. Anh đúng là một kẻ đê tiện, một tên côn đồ hèn hạ. Anh có đủ mọi thứ của một kẻ ác: tham lam, chiếm hữu, và không ngần ngại hủy diệt.

“Tôi nói là cho cậu giao phối với ngựa đấy, nghe rõ chưa?”

Kwon Hyung Do thì thầm trong lúc thúc mạnh thứ dương vật chẳng khác gì của ngựa vào trong cậu.

Dương vật Ye Jin co giật, bắn ra chút ít tinh dịch. Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến phía trước đau rát, làm cậu run lên cầm cập.

“Ha… ghét quá… Tại sao… tại sao lại đối xử với tôi thế này… Ghét… ghét quá… làm ơn…”

“Không muốn, không muốn.” Cậu chỉ còn lí nhí được mấy tiếng đó. Nghe tiếng thì thầm yếu ớt của Ye Jin, Kwon Hyung Do bất ngờ rút ra rồi đặt cậu xuống đất. Chân vừa chạm được nền đất mong đợi, đầu gối Ye Jin đã mềm nhũn, khiến cậu suýt đổ gục.

“Vẫn muốn chết vì con súc sinh đó à?”

“Hức… hơ… Hức…”

“Muốn chết thì nói với tôi. Tôi sẽ giết cậu.”

Kwon Hyung Do nghiến răng, rít lên qua kẽ răng.

Kwon Hyung Do siết chặt hàm, gằn giọng. Câu nói đầy uy hiếp đó, trớ trêu thay, lại ẩn chứa cả sự tuyệt vọng. Nhưng không một ai hay biết điều đó, kể cả chính bản thân Kwon Hyung Do.

Anh ôm chặt lấy Ye Jin, lẩm bẩm.

“Cậu không muốn trả thù sao?”

Vừa thở dốc, anh lại ép mình vào bên trong Ye Jin. Anh liên tục thúc sâu, đâm mạnh hơn, nhưng cơn khát khao nội tâm chẳng hề dịu đi. Chỉ có sự dằn vặt là tăng thêm, và cảm giác giá băng cứ lan tỏa, đẩy lùi hơi ấm.

“Trả thù?”

Ye Jin lẩm bẩm, đôi mắt mơ màng.

“Ha, trả thù…”

Liền sau đó, cậu bật ra tiếng cười khúc khích kỳ quái. Giọng cậu khản đặc, gương mặt nhăn nhó, hoàn toàn là bộ dạng của một kẻ đang cười điên loạn.

“Cái đó cũng… hức… thôi đi! Hức!”

Ye Jin lắc đầu quầy quậy.

“Tôi chỉ muốn đi khỏi đây! A! Tất cả… tất cả mọi thứ… sẽ không bao giờ gặp lại nữa… Hức!”

Kwon Hyung Do thúc mạnh vào người Ye Jin đang run bắn rồi từ từ xoay hông. Anh như thể xoáy sâu cơ thể mình vào trong cậu như một chiếc đinh vít.

“Cả tôi nữa?”

Kwon Hyung Do cất tiếng hỏi như đang mê sảng. Người anh nóng rực, mồ hôi tuôn ra như tắm trên lưng, khiến anh ướt sũng tựa như một con ngựa vừa xong cuộc đua.

“Cậu cũng sẽ không gặp lại tôi sao?”

Bình thường Kwon Hyung Do sẽ không hỏi câu đó, bình thường Ye Jin cũng sẽ thấy câu hỏi này thật kỳ cục. Và bình thường thì Ye Jin cũng… sẽ do dự dù chỉ một chút trước khi trả lời, nhưng bây giờ thì không. Tuyệt đối không.

“Tại sao… anh lại nghĩ anh là ngoại lệ?”

“…….”

“Anh là cái thá gì của tôi cơ chứ…?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo