Lick Me Up If You Can - Chương 102

Chương 102

Là Ash!
Đây là cuộc gọi đầu tiên từ khi hắn rời sang miền Đông. Ngay lập tức, cảm giác vui mừng và nỗi nhớ dâng lên nghẹn ngào trong lồng ngực. Cậu định bấm nút nghe ngay, nhưng đúng lúc đó, đống bao cao su lại lọt vào tầm mắt. Koi lập tức đứng chôn chân tại chỗ.
Tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên. Koi chỉ biết nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu. Đây là lần đầu tiên cậu không bắt máy ngay khi thấy tên Ashley hiện lên. Phải mất một chút thời gian và can đảm, cậu mới dám nhấn nút nhận cuộc gọi.

“Phù… phù…”
Sau khi hít thở sâu hai lần thật to, cuối cùng Koi mới dám run run đưa tay bấm nút. Cậu bắt máy ngay trước khi cuộc gọi chuyển sang cuộc gọi nhỡ.

“…A-a lô.”
– Koi à?
Giọng nói quen thuộc vang lên ngay lập tức từ đầu dây bên kia.
– Có chuyện gì vậy? Sao bắt máy trễ thế?
Giọng Ashley đầy lo lắng khiến Koi cảm thấy áy náy, cậu vội ho nhẹ để lấy lại bình tĩnh.

“À… Chỉ là, mình đang làm dở công việc nên không nghe máy ngay được.”

Khi nghe thấy giọng Ashley, trái tim vốn đang căng cứng như đóng băng của Koi bỗng tan chảy hoàn toàn. Thay vào đó là một cảm xúc dịu dàng và yêu thương tràn đầy trong lồng ngực. Cậu nhẹ nhàng tiếp lời:

“Cậu bận lắm à…?”

‘Sao mãi không gọi cho mình vậy…’
Giọng Koi vô thức lộ ra sự giận dỗi, và ngay lập tức cậu cảm thấy hối hận. Dĩ nhiên là Ashley bận rồi, lâu rồi mới được gặp lại bố mẹ mà.

Koi cũng không chủ động gọi cho Ashley, phần vì không biết lúc nào hắn rảnh bên gia đình, phần vì chênh lệch múi giờ 3 tiếng cũng gây khó khăn hơn cậu nghĩ. Có lẽ Ashley cũng vì những lý do tương tự mà chưa gọi được cho cậu.

Mình cũng chờ Ash gọi trước mà lại giận dỗi, thật không phải…

Khi Koi đang định xin lỗi và sửa lại lời, thì từ đầu dây bên kia truyền tới một tiếng thở dài. Cả người Koi cứng đờ lại.

Giận mình sao? Hay là thấy phiền rồi?
Tim cậu bắt đầu đập thình thịch vì lo lắng và rồi Ashley cất tiếng:

– Xin lỗi, Koi. Ở bên này rối lắm.

“À, ừm…”
Giọng hắn bình thản hơn Koi nghĩ. Hắn cũng không giận. Cậu vừa thở phào vừa cảm thấy có lỗi. Ash không phải kiểu người dễ bực mình hay nổi giận vì mấy chuyện thế này. Vậy mà mình lại nghĩ oan cho hắn.

Koi rụt rè hỏi:
“Cậu có nhiều việc với bố mẹ lắm hả…?”

– Cũng… đại khái là vậy.
Ashley lảng tránh một chút. Lời nói mơ hồ ấy khiến Koi thấy tò mò, nhưng cậu nghĩ hỏi sâu chuyện gia đình người khác thì không nên, nên đành kiềm lại. Cậu chuyển sang chủ đề khác:

“Chắc cậu mệt lắm nhỉ. Nhưng mà được ở cạnh bố mẹ thì chắc bác trai bác gái vui lắm đúng không?”

Lần này Ashley lại không trả lời ngay. Khi sự im lặng kéo dài khiến Koi bắt đầu lo lắng, thì giọng Ashley vang lên:

– Không biết nữa. Tôi cũng không hiểu họ đang nghĩ gì.

“…À…”
Koi lúng túng thốt lên. Câu trả lời có phần lạnh lùng khiến cậu không biết nên nói gì tiếp. Khi cậu đang lúng túng tìm lời thì Ashley lại cứu nguy cho cậu như mọi khi:

– Còn cậu thì sao, Koi? Lễ Tạ ơn vừa rồi ổn chứ?

“Ơ? À, cũng được!”
Koi vội vàng gật đầu, rồi chợt nhớ ra điều quan trọng:

“À, mình… cảm ơn cậu, Ash. Nhờ cậu mà công việc của mình đã rất thuận lợi.”

– Thật sao? Cậu vẫn ổn chứ?
“Ừ.”
Koi gật đầu chắc nịch.
“Công việc thì nhẹ nhàng, lương lại cao. Ờm, so với hồi trước mình làm thêm, giờ công việc ít hơn nhiều mà lương lại cao hơn. Cảm ơn cậu nhé, nhờ cậu mà mình còn có thể thi lại đại học nữa…”

Koi đang phấn khích kể ra thì bỗng khựng lại. Để nói ra điều tiếp theo, cậu cần một chút dũng khí.
“Chúng mình còn… tiền cưới nữa.”

*Chưa kịp bán, củ cải tự đi:3333

Khi lẩm bẩm điều đó bằng giọng nhỏ xíu và gương mặt đỏ bừng, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười. Không phải là cười nhạo, mà là tiếng cười đầy vui sướng, khiến Koi càng thêm xấu hổ.
“C-cậu cười gì vậy…”
– Ah, Koi à…

Ashley khẽ thì thầm với giọng vẫn còn đọng lại chút tiếng cười.
– Tôi muốn hôn cậu quá đi mất!

Tim Koi bắt đầu đập rộn ràng. Cậu ôm ngực đang đập loạn lên và khó khăn mở miệng.
“Mình… cũng vậy.”
Mình nhớ cậu, Ashley…

Lời muốn nói suýt nữa bật ra, Koi cố cắn môi để không lỡ lời. Cậu sợ nếu nói ra điều đó, Ashley sẽ càng thấy khó khăn hơn. Dù Ashley cũng đang chịu đựng, thì mình cũng phải cố lên chứ. Sau khi hít một hơi thật sâu, Ashley hỏi:
– Cậu đang làm gì đấy? Dọn dẹp à?
“À, ừ.”

Có lẽ hắn ta đoán được giờ giấc và suy ra cũng nên? Koi nghĩ vậy và trả lời:
“Vừa dọn hồ bơi xong, giờ mới vào trong.”
– Lại làm nữa à? Vừa dọn hồ bơi rồi cơ mà?

Ashley ngạc nhiên hỏi. Rõ ràng cô ấy đã dặn là chỉ làm một việc mỗi ngày thôi mà. Người ta đang bắt Koi làm bao nhiêu việc vậy chứ? Dù rất muốn gọi ngay để hỏi cho ra lẽ, Ashley cố nén lại và chờ câu trả lời của Koi Koi ấp úng một lúc rồi đáp:
“Người ta chỉ bảo làm mỗi việc đó thôi, nhưng… mình vẫn muốn làm thêm.”
– Sao phải làm thêm việc?

Giọng Ashley cho thấy rõ rằng hắn vẫn chưa hiểu được lý do vì sao Koi làm thế. Đúng thôi, có lẽ cậu cũng sẽ thấy khó hiểu nếu là hắn. Koi hiểu Ashley, nhưng tình huống bây giờ thì khác.
“Tại… mình thích cậu mà.”

Ngay sau đó cậu vội vàng nói thêm. Ashley im lặng một lúc. Có vẻ như đang chờ đợi lời giải thích rõ hơn, Koi không kìm được sự xấu hổ, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Cậu từng nói… muốn nhà cửa sạch sẽ khi trở về còn gì. Nên mình mới…”
– Nên cậu đang dọn dẹp trong nhà à? Dù không ai bảo cậu làm?

Cuối cùng Ashley cũng lên tiếng. Chỉ dựa vào giọng nói thôi thì khó mà đoán được tâm trạng hắn, nên Koi vội vàng bổ sung:
“Cũng không nhiều đâu. Chỉ… dọn một hai phòng thôi…”

Ashley lại im lặng. Hắn ta không biết nên phản ứng thế nào. Đáng ra chỉ muốn để Koi thấy thoải mái hơn khi ở trong nhà mình, thế mà Koi lại chủ động tìm việc để làm.

Chỉ vì hắn.

Ashley cảm thấy vui, thấy Koi thật đáng yêu, lại thấy xót xa. Bao nhiêu cảm xúc đan xen khiến hắn không biết phải nói gì. Sau khi hắng giọng, hắn dịu dàng hỏi:
– Vậy giờ cậu đang dọn chỗ nào?
“Ờ, ờm…”

Koi vội vàng trả lời.
“Phòng của cậu.”
– Phòng của tôi á?
“Ừm.”
Khi Ashley hỏi lại, Koi gật đầu.
“Cậu sẽ nghỉ ngơi ở đó đầu tiên khi quay về mà. Nên… mình đã dọn dẹp phòng cậu mỗi ngày.”

Chỉ lúc đó Ashley mới hiểu ý của Koi khi nói chỉ dọn “một hai phòng”. Ý cậu là phòng của Ashley và thêm một phòng nữa. Đây là cách Koi thể hiện tình cảm của riêng mình. Ashley quyết định đón nhận điều đó và nói:

– Ra là vậy.

Giọng nói dịu dàng khiến Koi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rồi môi cậu tự động cử động, bật ra câu hỏi mà chính cậu cũng không lường trước:

“Nhưng mà… sao có nhiều bao cao su vậy?”
– Gì cơ?

Aaaa!!
Koi nuốt tiếng thét vô hình, vội lấy tay bịt miệng mình lại. Cô như có thể thấy khuôn mặt cau có của Ashley bên kia đầu dây.

“Không, ý là… chỉ là… mình chỉ muốn lau bụi phía sau bàn nên mình đã nhích cái bàn đi một chút, nhưng nó nghiêng quá, rồi ngăn kéo tự mở ra… mình nói thật là mình không cố ý xem đâu!”

Thấy phản ứng lúng túng đó, Ashley bật cười thành tiếng. Thay vì giận dữ, hắn lại cười, điều đó khiến Koi thấy nhẹ nhõm hơn là tức giận. Hắn ta không bực mình. Koi lặng lẽ thở phào, rồi lấy hết can đảm hỏi:

“Ờm… cái đó là cậu mua à? Theo cỡ của cậu luôn á?”
– Ừ, đúng rồi. Sao vậy?

Vì hắn thừa nhận quá dễ dàng, Koi cảm thấy mình lo lắng vô ích. Cậu chột dạ, lưỡi nhẹ hẳn đi và thốt lên:

“Lớn quá… nên mình có hơi ngạc nhiên.”
– Cũng không đến mức quá lớn đâu. Cỡ con chồn Châu Phi thôi mà?

Ashley không bỏ lỡ cơ hội để “tẩy não” cậu. Nhưng vì đã thấy tận mắt nên trong đầu Koi, điều đó không dễ gì chấp nhận.

“Chồn Châu Phi thì nhỏ xíu xiu à, đáng yêu mà.”
– Không đâu, Koi. Vì cậu chưa thấy tận mắt thôi. Cậu chưa từng thấy thật mà, đúng không?
“Ờ, ừm.”
Koi vô tình gật đầu.
“Mình chỉ thấy qua hình thôi.”
– Vậy thì hãy tin tôi. Của tôi chỉ cỡ chồn Châu Phi thôi.

Rồi hắn lại không biết xấu hổ mà thêm vào:
– Nhỏ mà dễ thương cực kì luôn.

Trước lời khẳng định đầy tự tin đó, Koi im lặng một lúc. Có lẽ não cậu đang hoạt động hết công suất để cố hiểu lời Ashley. Hắn mỉm cười tưởng tượng cảnh cậu đang chìm trong suy nghĩ, thì cậu đột ngột lên tiếng:

“Cậu  cũng chưa từng thấy chồn Châu Phi thật đúng không?”

Sự ngờ vực tràn đầy trong giọng nói khiến Ashley khựng lại. Giờ thì đến lượt não hắn phải hoạt động tích cực. Hắn cố tỏ ra bình tĩnh:

– Không, tôi từng thấy rồi. Sao vậy?
“Chồn Châu Phi không thể to như vậy được. Cái đó là Anaconda rồi! Cậu lại trêu mình nữa chứ gì?”
– Không đâu, Koi. Tôi nói thật đấy.

Giờ thì Ashley mới bắt đầu hoảng.
– Thật mà. Của tôi đúng là chồn Châu Phi. Thật đấy. Koi, cậu không tin tôi sao?

Giọng hắn tràn đầy u sầu. Cảm giác thất vọng vì trò đùa không thành công và vì Koi không tin mình hòa quyện lại, khiến lời nói hắn vang lên rất chân thành. Koi bắt đầu dao động.

“… Thật sao?”
– Ừ, thật đó.
– Là chồn Châu Phi mà.

“… Chờ chút.”

Koi để hắn chờ rồi vội vã tìm kiếm. Chồn Châu Phi, chồn Châu Phi, kích thước chồn Châu Phi…] Và rồi cậu đã tự mình xác nhận:
Bao gồm cả đuôi: 50 cm.

Ngay sau khi đọc xong, Koi gật gù:

“… Chắc đúng là chồn Châu Phi thật nhỉ.”

*Chồn Châu Phi hay Anaconda cũng chà bá bứ hết á má, hấy ghê, hấy ngại:3333

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo