Chương 101
“Miền Đông á?”
‘Vậy thì chênh lệch múi giờ là bao nhiêu nhỉ?’
Khi đang cố nhớ lại, Ashley như thể đọc thấu suy nghĩ trong đầu cậu, liền nói:
– Ở đó sớm hơn ba tiếng.
“…Ra vậy.”
Vậy thì gọi điện cũng sẽ không dễ dàng. Dù sao thì khi có sự chênh lệch múi giờ, việc căn đúng thời gian của đối phương để gọi không phải điều dễ dàng gì. Bỗng thấy buồn bã, thì Ashley bất ngờ hỏi:
– Koi, tôi có một điều muốn đề nghị với cậu.
“Đề nghị?”
Koi ngơ ngác gật đầu.
“Ờ, sao thế. Là gì vậy?”
Trước câu hỏi của Koi, Ashley không ngần ngại nói tiếp:
– Cậu nghỉ làm thêm công việc hiện tại đi, từ giờ hãy làm việc ở nhà tôi luôn được không?
“…Gì cơ?”
Cậu ngạc nhiên đến mức buột miệng hỏi lại. Ashley tiếp tục nói:
– Vì cuối tuần nào cậu cũng đi làm thêm nên chúng ta không thể gặp nhau… Mà ở trường thì cũng chẳng được ở cạnh nhau nữa. Tôi muốn được gặp cậu cả ngày vào cuối tuần, nhưng vì cậu đi làm thêm nên chẳng thể làm được điều đó.
Tiếng thở dài của Ashley vang lên qua đầu dây bên kia. Koi cảm thấy vừa áy náy, vừa thấy thương hắn ta, nên không yên lòng mà lắp bắp:
“…Thì… đúng là vậy thật, nhưng… nếu mình vừa ở bên cậu vừa nhận tiền thì… giống như mình chỉ gặp cậu vì tiền ấy.”
– Dĩ nhiên là không rồi. Tôi cũng đâu có nói là sẽ trả tiền cho tình cảm của cậu đâu mà.
Ashley đáp bằng giọng có chút khó chịu. Khi thấy Koi hoảng hốt, hắn lập tức dịu giọng lại và nói thêm:
– Cậu đến làm công việc của cậu. Trong lúc cậu làm, tôi sẽ không làm phiền. Nhưng sau khi xong việc thì có thể ở bên tôi ngay lập tức. Thế nào, được chứ?
Nếu là như vậy thì có lý. Thật ra công việc làm thêm hiện tại quá bận rộn khiến sau giờ làm, thời gian gặp Ashley cũng rất ngắn. Chỉ được 2–3 tiếng là cùng, nên việc Ashley thấy không hài lòng cũng là điều dễ hiểu.
“…Vậy thì… để mình thử làm một hôm trước đã…”
Dù không biết cụ thể công việc là gì, cũng không chắc mình có thể làm được không, nên Koi không dám trả lời vội. Khi cậu dè dặt nói, Ashley lập tức đồng ý.
– Được thôi, vậy thì bắt đầu từ kỳ nghỉ sắp tới nhé. Ổn chứ?
“Ơ? Ờ.”
Koi vô thức trả lời luôn. Kỳ nghỉ này á? Vậy thì cậu sẽ phải nghỉ việc làm thêm hiện tại ngay lập tức. Tìm lại việc mới cũng không dễ dàng gì… Sắc mặt cậu thoáng u ám, nhưng rồi lắc đầu. Dù sao cũng cứ thử làm lần này cái đã, rồi nghĩ tiếp.
“…Ừm, mình hiểu rồi.”
Khi Koi trả lời, liền nghe thấy giọng Ashley vang lên:
– May quá.
Giọng nói thực sự nhẹ nhõm khiến trái tim Koi cũng ấm lại. Cậu vô thức mỉm cười rồi hỏi:
“…Cậu thích việc mình làm ở nhà cậu đến vậy sao?”
– Tất nhiên rồi.
Ashley lập tức nói thêm:
– Tôi muốn khi tôi trở về, cậu sẽ đợi tôi ở nhà.
Nghe vậy, tim Koi đập thình thịch, rồi bắt đầu đập nhanh hơn.’”Chẳng khác gì vợ chồng mới cưới cả…’, cậu thầm nghĩ, thì Ashley cười rồi nói:
– Giống như vợ chồng son nhỉ, đúng không?
Koi không thể đáp lời, chỉ thở gấp. Ashley lại bật cười.
– Tôi thích cậu, Koi.
“Ư, ừm.”
Koi đỏ bừng cả mặt và thì thầm đáp lại.
“Mình cũng thích cậu.”
Ashley thì thầm bằng giọng ngọt ngào hơn nữa.
–Mình muốn hôn cậu quá.
Tim Koi như muốn ngừng đập. Cậu cảm thấy nguy cấp, vội đặt tay lên ngực.
“M-mình, mình cũng vậy.”
Ashley lại bật cười khẽ rồi thì thầm:
–Tôi yêu cậu.
Lần này, Koi hít sâu một hơi và trả lời rõ ràng.
“Mình cũng yêu cậu.”
Ngày thường chỉ cần nghĩ đến việc phải chia tay đã khiến cậu quay lại rồi lại chạy đi đến vô số lần, huống hồ bây giờ, cậu lại càng không muốn kết thúc cuộc gọi. Koi cứ lưỡng lự, chẳng thể nói lời tạm biệt. Ashley cũng vậy. Nhưng hiện thực đâu dễ dàng bỏ qua họ.
– Tôi phải đi rồi.
Ashley nói, kèm theo một tiếng thở dài. Koi ngơ ngác, rồi mở to mắt.
“Đi ư, đã đến giờ rồi sao?”
Ashley cười gượng.
Ba tiếng trước hắn đã nhận được lệnh gọi. Giờ đang ở sân bay, máy bay sắp cất cánh rồi. Người ta đang bảo hắn phải cúp máy ngay.
Từ phía bên kia hành lang, cô thư ký ngồi đối diện đang nhìn về phía hắn ta. Ashley, người đang thực hiện cuộc gọi cuối cùng trong chuyên cơ riêng của bố mình, nói lời yêu lần nữa với Koi rồi kết thúc cuộc gọi. Koi nhìn điện thoại một lúc, rồi ôm chặt nó vào ngực, như thể vẫn còn cảm nhận được hơi thở của Ashley nơi đó.
Ashley cũng không khác. Dù đã cúp máy, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Trong lòng khát khao muốn vứt bỏ tất cả và chạy đến bên Koi, nhưng phải kìm nén lại. Một tiếp viên đã đợi đến lúc hắn ta kết thúc cuộc gọi mới lên tiếng.
“Ngài Miller, ngài có cần gì không ạ?”
Trước mặt là tiếp viên hàng không, Ashley chỉ yêu cầu khoai tây chiên rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ. Máy bay đã chuẩn bị cất cánh.
“Chuyện của cậu bạn đó, ngài đừng lo. Tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”
Thư ký lên tiếng. Ashley liếc nhìn cô rồi nói.
“Trả lương cho cậu ấy đầy đủ đấy. Cô cũng biết rồi mà.”
“Dĩ nhiên. Ngài Miller chưa từng tiết kiệm với người mình thuê còn gì.”
Cô thư ký nhìn thẳng vào hắn ta và nói thêm:
“Dù gì thì… tôi biết rõ điều đó.”
Ashley quay đầu đi, không đáp. Tiếp viên mang đĩa khoai tây chiên đặt trước mặt hắn rồi quay lại chỗ ngồi. Tưởng rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc, nhưng cô thư ký bất ngờ lên tiếng.
“Thật đúng là huyết thống nhà Miller. Không có điều kiện thì không bao giờ hành động.”
Dù biết không thể chống lại bố, Ashley vẫn đưa ra một cái giá nhỏ như một kiểu phản kháng lặng lẽ, hắn cũng không ngờ lại được chấp nhận. Hắn thắc mắc về ý đồ của bố mình, nhưng vì kết quả cuối cùng vẫn là đạt được điều mình muốn nên không bận tâm nữa.
“Thì cũng chỉ học được có mỗi cái đấy.”
Ashley đáp, cô thư ký khẽ cười rồi trở lại gương mặt vô cảm như thường lệ. Ashley phớt lờ cô, tiếp tục nhìn ra cửa sổ. Máy bay từ từ lăn bánh. Cảm giác u ám lập tức trào dâng. Ashley đã bắt đầu nhớ Koi.
* * *
“Phùaa~.”
Sau khi dùng vợt vớt hết những vật thể lạ trên mặt nước hồ bơi, Koi thở dài một hơi thật sâu rồi duỗi thẳng lưng. Cảm giác thì có vẻ đã trôi qua khá lâu, nhưng thực ra thời gian trôi qua chưa bao lâu. Việc hôm nay cậu phải làm chỉ có vậy. Koi cố tình đi chậm rãi quanh hồ bơi, cứ hễ thấy một hạt bụi nhỏ nào nổi trên mặt nước là cậu lại nhúng vợt xuống vớt lên. Dù có cẩn thận như vậy thì khi kết thúc, tổng cộng cũng chỉ mới trôi qua hơn một tiếng đồng hồ.
Chỉ làm chừng đó mà lại được trả nhiều tiền như thế.
Koi bất chợt cảm thấy có lỗi. Khi lần đầu làm việc và nhận tiền lương, cậu đã nghĩ chắc chắn có gì đó sai rồi. Thời gian làm việc chỉ bằng một nửa so với mấy công việc bán thời gian trước đây, vậy mà cậu lại được trả gấp ba lần. Trả nhiều như vậy, nhất định là có gì đó không đúng.
– Không đâu, đó là số tiền chính xác đấy.
Khi gọi điện hỏi nhân viên phụ trách trả lương như lời Ash nói, người đó đáp một cách thản nhiên.
– Biết là số tiền hơi ít, nhưng do công việc em làm không nhiều nên không còn cách nào khác. Lần sau nếu cậu chủ Miller có đến thì cứ bảo muốn làm thêm việc nhé.
“Ít tiền ạ? À, em xin lỗi.”
Koi vô thức hét lên rồi vội vàng xin lỗi. Hóa ra không phải trả nhầm. Thật sự là họ trả nhiều đến thế. Hơn nữa, lý do không phải vì cậu là bạn của Ash. Dựa vào thái độ của người phụ trách, dường như ai làm việc ở đây cũng đều nhận được mức lương như vậy. Thật khó tin, người ta còn bảo thế là ít rồi.
Thì ra không phải Ash cố tình trả nhiều cho mình.
Dù sao thì, khi nghĩ rằng Ash đang trả công xứng đáng với công việc của cậu, Koi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Quan trọng nhất là, cậu cảm thấy biết ơn Ash, và mong muốn được gặp lại anh ấy càng sớm càng tốt.
Nhớ quá, muốn gặp hắn lắm luôn rồi.
Số tiền này sẽ giúp ích rất nhiều cho kỳ thi đại học lại và cả việc sống tự lập. Koi bắt đầu làm việc chăm chỉ hơn trước, thậm chí cả những việc không ai bảo cũng chủ động xử lý. Đặc biệt là việc dọn phòng cho Ash, cậu không bao giờ quên làm mỗi ngày.
Chắc là khi trở về, việc đầu tiên mà hắn muốn làm là nghỉ ngơi trong phòng.
Nghĩ vậy, sau khi dọn hồ bơi xong, Koi đi vào trong biệt thự, rửa tay chân qua loa rồi hướng đến phòng ngủ của Ash.
Trước tiên, cậu phủi bụi trên giường, chỉnh ga giường lại ngăn nắp, sau đó cầm cây chổi lông đà điểu rồi bắt đầu lau bụi khắp nơi. Vì nghĩ đây là nơi Ash thường sử dụng nên Koi càng có cảm tình hơn, dọn dẹp cũng trở nên hăng hái hơn. Vì quá hăng, cậu định nhấc một bên chân để lau bụi sau chiếc bàn nhỏ cạnh giường thì…
“A, aát!”
Cậu mất thăng bằng và chiếc bàn rung lên. Koi vội vàng đỡ lấy để tránh đổ ngã, nhưng chiếc ngăn kéo bị lỏng đã bất ngờ tuột ra. Khi quay đầu lại, Koi bất ngờ dừng ánh nhìn.
Bên trong ngăn kéo, chất đầy… bao cao su.
“Ơ…”
Bộ não của cậu ngưng hoạt động trong giây lát. Mình vừa thấy cái gì thế này. Koi mở to mắt, bất động tại chỗ. Cậu chưa từng tưởng tượng có người lại mua nhiều bao cao su đến vậy. Không phải là cậu chưa từng nghĩ Ash có thể có thứ đó, nhưng lại không ngờ rằng người sở hữu đống này lại là Ash. Với số lượng này thì chắc phải vài hộp lớn. Trong khi Koi chỉ mua có một gói nhỏ, thì cậu chỉ biết há hốc mồm.
Nhiều thế này… để làm gì nhỉ.
Dù sao thì… mục đích cũng đã quá rõ ràng. Mà việc để chúng trong ngăn kéo cạnh giường thì lý do cũng hiển nhiên là để có thể dùng ngay khi có “tình huống”.
Tất nhiên là vậy rồi, nhưng…
Koi run run cầm một cái lên, rồi bất giác đưa tay kia bịt miệng mình.
Kích cỡ vượt xa tưởng tượng. Cậu chưa từng thấy bao cao su nào to đến thế. Loại to nhất mà cậu từng mua, so với cái này chỉ như… của em bé ấy.
“Hức…”
Cậu nuốt nước bọt, mặt tái xanh. Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến Koi hoảng loạn lấy ra nhìn rồi hốt hoảng đến mức suýt đánh rơi nó.