Chương 104
*
“Cảm ơn quý khách ạ, mong ngài lại ghé thăm ạ.”
Sau khi khẽ gật đầu đáp lại lời chào của người quản lý và các nhân viên tiễn ra tận đường, Ashley quay người đi. Tài xế đang chờ sẵn liền lập tức mở cửa sau của chiếc xe đã đậu sẵn, nhưng Ashley đứng yên tại chỗ, cất tiếng nói.
“Anh cứ đi trước đi. Tôi muốn đi bộ một chút.”
Tài xế lớn tuổi có phần bối rối, chớp mắt rồi quay sang nhìn hai vệ sĩ vẫn luôn theo sát Ashley kể từ khi đến đây. Hai người họ trao đổi ánh mắt ngầm.
“Chúng tôi sẽ liên lạc lại, mong anh chờ gần đây.”
Một người vệ sĩ nói, tài xế gật đầu rồi quay trở lại xe. Ashley để mặc họ và bắt đầu bước đi. Hai người đàn ông vạm vỡ không kém hắn là bao liền nhanh chóng đi theo phía sau, giữ một khoảng cách nhất định, nhưng cậu không để tâm. Giờ phút này, hắn ta chỉ muốn tận hưởng chút tự do hiếm hoi này thêm một chút nữa.
Từ khi đến miền Đông, cuộc sống của hắn chẳng khác nào nhà tù. Với một Ashley từng sống cuộc đời tự do, làm điều mình muốn, thì những ngày ở đây là địa ngục lớn nhất cuộc đời hắn. Mỗi ngày, hắn ta phải dậy đúng giờ, ăn sáng cùng bố mình, đến trưa thì ăn cơm cùng “ông ấy” – người đến cả rời khỏi giường cũng không làm nổi, rồi chiều tối lại phải tham dự tiệc tùng hoặc các buổi tụ họp ở đâu đó chả ai mà biết được.
Cả ngày, hắn phải liên tục chuẩn bị để đi dự tiệc. Nếu không nắm rõ chủ tiệc là ai, làm nghề gì, nếu có kinh doanh thì phải biết cả thông tin về công ty họ – nếu không, bố hắn sẽ chẳng ngần ngại thể hiện sự khó chịu ra mặt. Nhưng Ashley không ngu ngốc đến mức làm phật ý bố một cách cố tình như vậy. Hắn đã nỗ lực hết sức để có thể quay trở lại với Koi càng sớm càng tốt. Dù không nói gì, hắn vẫn ngoan ngoãn làm theo mọi chỉ thị. Dù có phải thức trắng đêm đi chăng nữa.
Chưa hết, Ashley còn phải bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Dù gì sang lớp 12 thì mọi học sinh đều bận rộn với việc học, nhưng bố hắn thì không chấp nhận chuyện “giống như mọi người”. Con trai ông phải vượt trội hơn người khác gấp đôi, gấp nhiều lần. Và không may thay, Ashley biết rõ mình hoàn toàn có khả năng đạt được những điều mà ông ta mong muốn.
Đúng như dự đoán, bố muốn hắn thi vào ngôi trường đại học mà ông từng học. Vì vậy, Ashley đã sớm bắt đầu gặp gỡ các cựu sinh viên để thu thập thông tin. Việc đó đã đủ khiến hắn bận tối mặt tối mày, thế mà còn phải bắt đầu học thêm tiếng Pháp. Dù trước đó hắn đã thành thạo tiếng Tây Ban Nha, nhưng với bố hắn thì như vậy vẫn chưa đủ. Có lẽ khi đã giỏi tiếng Pháp, hắn sẽ lại phải học thêm cả tiếng Đức.
Những việc đó khiến mỗi ngày trôi qua thật nhanh, lại thêm sự chênh lệch múi giờ ba tiếng với miền Tây khiến việc gọi cho Koi trở nên khó khăn. Khi hắn tranh thủ được một chút thời gian, thì hầu như Koi lại đang ngủ. Nếu không phải như hôm nay hắn cố tình dành thời gian ra thì có lẽ hắn đã không thể nào có nổi một khoảnh khắc cho riêng mình.
Để có được ngày hôm nay, Ashley đã phải cố gắng hết sức từ vài ngày trước. Hắn đã thuyết phục rằng mình cũng cần một ngày nghỉ, học tiếng Pháp suốt đêm để theo kịp bài giảng và còn học trước nội dung tiếp theo. Và bằng tất cả những nỗ lực đó, cuối cùng hắn mới có được một ngày nghỉ hiếm hoi.
A…
Một cảm giác lạnh lẽo lướt qua má khiến Ashley ngẩng đầu lên và lập tức nhận ra nguyên nhân. Tuyết đang rơi lác đác. Vì sống ở miền Tây mấy năm nay nên hắn vẫn chưa quen với cảnh tuyết rơi thường xuyên.
Hắn đứng yên nhìn lên trời. Bầu trời mùa đông xám xịt, u ám với những đám mây lờ đờ trôi, hình ảnh đã quá quen thuộc từ khi hắn đến nơi này.
Hà…
Hắn ta cố tình thở mạnh ra một hơi dài, làn hơi trắng tan ra trong không khí. Trong khi Ashley đứng thẫn thờ, những người qua lại cúi đầu bước nhanh qua hắn. Bầu trời trong xanh không gợn mây của miền Tây bất giác hiện lên trong tâm trí.
Ashley…
Hắn chợt thấy như thể Koi đang chạy về phía mình từ xa. Sau đó, như thường lệ, Koi sẽ nhảy vào lòng hắn, nhưng lần này, bàn tay hắn vô thức đưa ra nhưng lại không chạm được vào điều gì.
Á…
Nỗi trống rỗng và nỗi nhớ ùa về khiến ngực hắn chợt nghẹn lại. Hắn lặng người đứng yên một lúc rồi cúi đầu, tiếp tục bước đi.
Ngày mai là Giáng Sinh. Mong mỏi được trở về sau Lễ Tạ Ơn của hắn đã tan biến từ lâu. Sau Giáng Sinh sẽ là Tết Dương lịch. Có lẽ, hắn cũng không thể đón năm mới cùng Koi.
Chẳng lẽ họ định giam hắn ở đây mãi sao?
Ashley im lặng bước đi, đắm chìm trong suy nghĩ. Còn một năm nữa hắn mới tốt nghiệp trung học. Dù bằng cách nào, hắn cũng sẽ cố gắng để trở về bên Koi. Dù có mất bao lâu, nhất định.
Hãy đợi tôi, Koi.
Hãy đợi anh, Koi.
Thầm nhắn nhủ, Ashley chợt nhớ đến cặp nhẫn bản thân đã đặt trước và khẽ mỉm cười. Chiếc nhẫn bạch kim có một viên kim cương khá lớn ở giữa và các viên nhỏ xếp hàng hai bên. Hắn đã mua hai chiếc nhẫn có thiết kế giống nhau, bên trong mỗi chiếc nhẫn hắn đã yêu cầu khắc tên của cả hai người vào, nhẫn của Ashley sẽ khắc tên Koi, và nhẫn dành cho Koi thì khắc tên của Ashley. Như vậy, họ sẽ chính thức trở thành của nhau.
Không biết khi biết được ý nghĩa của món quà này, Koi sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Nghĩ đến cảnh Koi đỏ mặt ngượng ngùng, môi Ashley bất giác nở nụ cười. Điều tiếc nuối duy nhất là vì đặt hàng vào dịp cuối năm, nên dù có gấp rút đến mấy cũng cần ít nhất một tháng mới hoàn thành. Dù nôn nóng đến mấy, hắn cũng chẳng thể làm gì được.
Tuyết rơi ngày càng nhiều. Có lẽ Koi chưa từng thấy tuyết rơi nhiều thế này bao giờ. Nghĩ đến khu giao lộ luôn náo nhiệt vào dịp cuối năm, hắn đã tự nhủ rằng sẽ đưa Koi đến đây một ngày nào đó. Giáng Sinh thì phải hôn nhau dưới nhành tầm gửi. Đến giao thừa sẽ cùng nhau đếm ngược và ngay khi bước sang năm mới, hắn ta sẽ ôm lấy Koi và trao một nụ hôn. Rồi thì thầm.
Chúc mừng năm mới, Koi.
Nghĩ đến khuôn mặt ửng đỏ, mỉm cười rạng rỡ của Koi khiến tâm trạng hắn bỗng tốt lên hẳn. Haa… Thở ra một hơi dài, Ashley dừng bước. Vệ sĩ phía sau cũng dừng lại khi thấy hắn đứng trước đèn giao thông. Hắn đút tay vào túi áo khoác, quay đầu lại nhìn họ.
“Gọi xe đi.”
Vệ sĩ lập tức liên lạc với tài xế. Trong lúc chờ xe quay lại từ nơi quanh quẩn gần đó, Ashley đứng yên tại chỗ. Tuyết trắng vẫn không ngừng rơi, nhưng người qua đường chỉ lướt qua hắn như thể không thấy gì. Tuyết đã bắt đầu phủ trắng lên mái tóc và đôi vai vạm vỡ của hắn từ lúc nào chẳng hay.
* * *
“Lại tiệc nữa à?”
Ashley hỏi và thư ký của bố hắn gật đầu một cách không do dự. Hắn không thể kiềm được tiếng thở dài một hơi mệt mỏi và lại thở ra một hơi thật sâu. Người phụ nữ kia lên tiếng.
“Cuối năm mà, nên có nhiều buổi tụ họp.”
“Cũng đúng.”
Điều Ashley thật sự tò mò lại là chuyện khác.
“Chỉ là… tôi đang tự hỏi rốt cuộc mình phải làm chuyện này đến bao giờ nữa.”
Nghe vậy, thư ký hỏi lại với gương mặt không biểu cảm:
“Có lý do nào khiến ngài muốn sớm quay về lắm sao?”
Công việc của cô ta là báo cáo tất cả hành động của Ashley cho bố hắn. Hẳn cô ta cũng biết về Koi, nhưng không rõ là đang giả vờ không biết hay thật sự không đề cập tới. Trước câu hỏi đó, Ashley chỉ cau mày lại, không đáp. Thư ký cũng không truy hỏi thêm, mà chuyển sang chủ đề khác.
“Chuyện đó thì chỉ có ngài Miller mới biết. Tôi chỉ là người truyền đạt.”
Ashley dịu lại một chút, bớt đi sự thù địch trong lòng và thay vào đó là lời xin lỗi:
“…Tôi không định cáu gắt với cô.”
“Không sao đâu. Việc ngài Miller trả lương cao cho tôi cũng bao gồm cả việc trở thành đối tượng trút giận vô cớ nữa mà.”
Không rõ có phải đang mỉa mai không, nhưng giọng điệu quá mức chuyên nghiệp khiến lời nói nghe như thật. Một lần nữa, Ashley nhận ra: đúng là không thể đoán được người phụ nữ này nghĩ gì.
Mà nghĩ lại, mình cũng đâu cần biết cô ta nghĩ gì.
Dù sao thư ký cũng chỉ đang làm công việc của mình. Ashley cũng vậy, chỉ cần làm theo những gì ông ta bảo. Hắn đã sẵn sàng làm thế. Chỉ hy vọng có thể được buông tha sớm một chút.
“Sẽ có một buổi tiệc vào ngày đầu năm mới. Chính xác thì là vào ngày cuối cùng của tháng 12 này.”
Nghe vậy, Ashley lập tức nghĩ đến: ‘Là tiệc chào đón năm mới rồi… Và có nghĩa là đến lúc đó mình vẫn chưa được quay lại bên Koi.’
Thư ký đặt một tờ giấy ghi lịch trình trong tuần lên bàn và nói:
“Đây là một bữa tiệc rất quan trọng, nên ngài phải đặc biệt chú ý. Ngài Miller sẽ không tham dự, chỉ mình ngài thôi thưa cậu chủ.”
“Chỉ mình tôi à? Tại sao?”
Ashley nhăn mặt hỏi, nhưng thư ký vẫn giữ giọng điệu vô cảm thường lệ:
“Vì đó là một buổi tiệc chỉ cần mình ngài có mặt.”
“…Ha.”
Hắn hỏi làm gì cơ chứ. Nghĩ thế, Ashley lặng lẽ cầm tờ lịch trình lên xem. Vẫn là lịch trình quen thuộc lặp đi lặp lại hằng ngày, chỉ có ngày 31 tháng 12 là ngoại lệ, ngoài bữa tiệc ra thì trống rỗng.
“…Là một dịp quan trọng lắm à?”
Ashley cau mày hỏi, và khi ấy, người thư ký đang định rời đi khựng lại, tay đặt trên tay nắm cửa, rồi quay đầu lại nhìn cô:
“Là nơi ngài sẽ học được nhiều điều với tư cách một Alpha Trội.”
Nói rồi, cô ta đóng cửa và rời khỏi phòng. Ashley vẫn với vẻ mặt cau có nhìn chằm chằm vào tờ lịch một lát, rồi đặt xuống và nằm vật lên giường.
‘Thôi kệ vậy.’
Chỉ cần sớm được quay lại với Koi là đủ rồi.
Chừng này cũng đã là cố gắng nhiều lắm rồi. Chỉ cần vượt qua bữa tiệc đó, là cô có thể quay về.
‘Chỉ còn một tuần nữa thôi.’
Tự an ủi mình như vậy, Ashley nhắm mắt lại.
“Tôi nhớ em, Koi.”
Lần đầu tiên, chính hắn cũng nhận ra giọng mình nghe mệt mỏi và yếu ớt đến nhường nào.