*
Vào ngày diễn ra bữa tiệc, bầu trời u ám hơn bình thường. Những đám mây đen lượn lờ như thể tuyết sắp đổ ào ào bất cứ lúc nào, khiến Ashley bất giác nhíu mày. Khi dừng tay đang gắn khuy măng sét và hướng ánh nhìn ra ngoài, người quản gia đứng bên cạnh phục vụ liền hỏi:
“Ngài sao vậy ạ?”
Trở về thực tại bởi giọng nói trầm tĩnh của người quản giá, Ashley khẽ lắc đầu.
“…Không, không có gì cả.”
Sau khi hoàn tất công việc đang dang dở, hắn khoác chiếc áo khoác mà quản gia đã chuẩn bị sẵn. Ngay lập tức, các nhân viên mang đến một chiếc gương toàn thân đặt trước mặt hắn. Nhìn ngắm hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gương để chỉnh lại lần cuối, Ashley rồi cũng quay đầu đi.
Vậy là mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất. Trong lúc những người giúp việc nhanh chóng thu dọn vật dụng trong phòng mang đi, quản gia lại lên tiếng hỏi:
“Vẫn còn khoảng một tiếng nữa. Tôi mang trà vào cho ngài nhé cậu chủ?”
“Không cần đâu. Cảm ơn cô.”
Hắn thêm một lời cảm ơn và bà chỉ mỉm cười rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Khi cánh cửa khép lại, cuối cùng còn lại một mình, Ashley mới thở phào nhẹ nhõm rồi thả người xuống ghế. Một bữa tiệc thôi mà, cần gì phải rình rang đến thế? Cơn đau đầu ập đến khiến hắn đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương.
Hắn ta đã tham dự không biết bao nhiêu bữa tiệc trong đời. Nhưng đây là lần đầu tiên phải chuẩn bị cả ngày dài như vậy. Vừa tỉnh dậy vào sáng sớm, việc đầu tiên là… “rút máu”.
“Cậu chưa kiểm tra sức khỏe kể từ khi đến đây mà.”
Khi Ashley thắc mắc chuyện quái gì đang xảy ra, thư ký của bố hắn chỉ lạnh nhạt đáp một câu rồi cùng bác sĩ lấy máu rời đi. Sau đó là bữa sáng, massage toàn thân, ăn trưa, làm tóc, chăm sóc móng tay, rồi lại cạo râu lần nữa. Bị cuốn đi hết việc này đến việc khác đến khi quay về phòng, hắn đã thấy một loạt vest và phụ kiện được bày sẵn.
Đây là lần đầu tiên chuẩn bị kỹ càng đến mức này đấy.
Ashley ngửa đầu thở dài. Hình như có tiếng sấm mơ hồ vang lên từ đâu đó. Hắn chớp mắt vài lần như người mất hồn rồi vội vã tìm điện thoại. May mắn thay, ở chỗ Koi vẫn còn là ban ngày.
– Ash.
Tiếng chuông chưa kêu được mấy lần thì giọng nói quen thuộc đã vang lên từ đầu dây bên kia. Nghe thấy chất giọng đầy vui mừng chẳng kém mình, khóe môi Ashley cũng dần giãn ra, gọi tên người ấy.
“Ừ, Koi. Cậu vẫn ổn chứ?”
– Ừm, ừm…
Koi ngập ngừng rồi mới lên tiếng.
– Không ổn lắm đâu…
“Vì sao?”
Biết rõ lý do nhưng Ashley vẫn hỏi. Đúng như dự đoán, Koi thì thầm đáp lại:
– Vì không có cậu ở đây…
Ôi, Koi.
Ashley không thể kìm nén nỗi xúc động dâng trào trong ngực, hít một hơi sâu.
“Tôi xin lỗi… vì đã để cậu phải một mình trong suốt cả lễ Giáng Sinh.”
– Ừm…
Koi dè dặt hỏi:
– Cậu… bận lắm à…?
“Ừ.”
‘Thật sự bận đến mức phát ói.’
Ashley nghĩ. Nhưng giờ thì mọi chuyện cũng kết thúc rồi. Hắn sẽ nói rằng sau buổi tiệc hôm nay và hắn ta sẽ quay về. Thế là đủ rồi. Cũng nói rằng hắn đã làm hết sức có thể.
Lặp lại lời nhủ trong đầu, Ashley mở lời:
“Xin lỗi, chắc tôi không mang quà được rồi. Cuối năm nên họ nói đơn hàng bị dồn lại và phải trả dần nên không thể bán ra.”
Hắn đã nhờ họ làm càng sớm càng tốt, nhưng cũng chẳng định đợi. Ngay khi được giải thoát khỏi nơi này, hắn sẽ chạy đến chỗ Koi. Hắn định nhờ họ gửi chiếc nhẫn đến chi nhánh phía Tây. Đợi đến khi hoàn thành là chuyện không thể. Quan trọng nhất, là phải gặp Koi trước đã.
Hắn ta muốn quay về bên cậu, dù chỉ sớm hơn một ngày thôi cũng được nữa.
– Không sao đâu.
Koi trả lời ngay, không hề do dự.
– Mình không biết cậu định mua gì, nhưng không có cũng chẳng sao. Mình…
Sau một khoảng lặng ngắn, Koi thú nhận bằng giọng nhỏ nhẹ.
– Chính cậu mới là món quà lớn nhất của mình rồi.
“Tôi cũng vậy.”
Ashley không thể kìm nén tình cảm dâng trào, liền đáp lại ngay.
“Trong cuộc đời tôi, không có món quà nào lớn hơn cậu cả.”
Hắn cũng có thể nghe thấy giọng mình đang run lên khẽ khàng. Khi thở ra một hơi run rẩy, Koi cất tiếng hỏi từ bên kia:
– Thật không?
Ashley như thấy trước mắt là khuôn mặt ửng đỏ của Koi, ngước nhìn cậu với đôi mắt long lanh. Hắn mỉm cười rạng rỡ, nói:
“Thật.”
– May quá.
Nghe giọng Koi, Ashley lập tức thay đổi kế hoạch. Kết thúc buổi tiệc là sẽ ra sân bay ngay. Hắn có thể gọi cho hố sau khi đã mua được vé với chuyến bay sớm nhất. Hắn cảm thấy như sẽ phát điên nếu không được gặp Koi.
“Koi.”
– Ừm.
Vừa được đáp lại, Ashley liền nói nhanh:
“Đợi tôi một chút thôi. Tôi sẽ về ngay.”
– Được rồi.
Như mọi khi, Koi nhẹ nhàng đồng ý.
– Đừng lo, mình sẽ luôn đợi cậu mà.
Không hiểu sao, sống mũi của Ashley cay cay. Hắn vội vàng ho khẽ để chỉnh lại giọng. Bất chợt, tiếng bước chân vang lên. Có vẻ đến lúc phải đi rồi. Ashley kìm lại cơn bốc đồng muốn bỏ chạy, tự nhủ.
Chỉ lần này nữa thôi. Chỉ cần chịu đựng một lần cuối.
“Koi, tôi phải cúp máy rồi.”
– Ừm…
Giọng Koi nghe đầy tiếc nuối. Kìm nén mong muốn được ôm lấy cậu ấy ngay lập tức, Ashley dịu dàng an ủi.
“Sắp gặp nhau rồi mà, Koi.”
– Ừm.
Lần này, Koi đáp lại chắc nịch.
– Mình sẽ đợi.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, khiến Ashley không thể kéo dài thời gian thêm nữa. Cậu nói lời yêu thương một lần cuối rồi cúp máy. Đúng lúc ấy, cánh cửa mở ra và người quản gia bước vào.
“Đến giờ xuống rồi ạ.”
Ashley đứng dậy, bỏ điện thoại vào túi quần. Khi theo chân người quản gia đi qua hành lang và bước vào đại sảnh, thư ký riêng của bố hắn cùng các nhân viên đã đứng đợi sẵn. Vị thư ký nhìn qua một lượt bộ vest của Ashley, sau đó đưa ánh mắt về khuôn mặt hắn và cất lời:
“Xe đang đợi, mời ngài đi.”
“Chờ chút đã.”
Trước khi khởi hành, Ashley đã đưa ra điều kiện. Cần phải kết thúc chuyện này trước khi tham gia vào trò chơi thương lượng kia. Hắn không cần phải đợi đến khi tiệc kết thúc để bỏ trốn. Nếu ngay bây giờ thông qua thư ký mà lấy được câu trả lời từ bố mình, chẳng phải tốt hơn sao?
“Sau buổi tiệc, tôi sẽ lập tức quay về miền Tây.”
Ashley đã nói trước khi thư ký kịp mở lời.
“Cho đến giờ, tôi đã làm mọi thứ ông ta yêu cầu, đủ rồi, thậm chí là nó còn dư nữa kìa. Giờ thì tôi cũng mệt mỏi rồi, tôi sẽ về.”
Hắn không do dự, tiếp tục nói:
“Nếu không đồng ý điều đó, thì bảo rằng tôi sẽ không đến buổi tiệc nào cả.”
Không chỉ thư ký mà không ai nói lời nào. Trong sự im lặng như chết chóc ấy, cô ta nhìn Ashley một lúc rồi rút điện thoại ra. Trước mắt hắn, cô bấm số rồi chờ một lúc, sau đó mới cất lời. Ashley căng thẳng quan sát khẩu hình miệng cô lặp lại y nguyên điều kiện mà hắn đã đưa ra.
“…Vâng, tôi hiểu rồi.”
Sau câu trả lời ngắn gọn, cô ta cúp máy rồi ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ngài ấy nói cậu có thể đi. Nhưng,…”
Trước khi Ashley kịp vui mừng, cô đã thêm điều kiện:
“Nếu cậu hoàn thành buổi tiệc này một cách trọn vẹn.”
“Tất nhiên rồi.”
Dù có cảm giác bất an thoáng qua, nhưng Ashley không còn thời gian để suy nghĩ sâu xa. Viễn cảnh sắp được gặp lại Koi khiến tim hắn rộn ràng, đến mức không còn nghĩ được gì khác. Thư ký chỉ yên lặng nhìn hắn, rồi quay người bước ra cửa chính. Ashley không chần chừ nữa, bước thật nhanh theo sau. Đây là lần cuối. Cậu sẽ trở về.
Koi.
Ngay cả khi đang ngồi trên xe chạy về căn biệt thự ở ngoại ô, nơi tổ chức bữa tiệc Ashley cũng không ngừng nở nụ cười nhẹ trên môi vì tâm trạng đang phấn khởi. Thư ký thì vẫn ngồi đó, với khuôn mặt không cảm xúc như mọi khi, chẳng nói một lời.
Hắn di chuyển đến biệt thự tổ chức tiệc vào khoảng hơn tám giờ tối. Vì đã tới giờ ăn nên Ashley thấy đói, nhưng hắn quyết định sẽ nhịn.
Hắn ta hoàn toàn có thể ăn trên máy bay.
Ít nhất thì cũng có thể dùng bữa nhẹ trong phòng chờ VIP trong lúc chuẩn bị cất cánh. Có lẽ sau khi kiểm tra tình hình buổi tiệc, bố sẽ cho phép hắn dùng chuyên cơ riêng để trở về. Dù sao đi nữa, việc ăn uống lúc này không quan trọng. Chỉ cần hoàn thành buổi tiệc thật hoàn hảo là được. Sau khi tự nhủ như vậy, Ashley bước xuống xe. Các vệ sĩ và thư ký của những vị khách đến trước đã tản ra khắp khuôn viên rộng lớn, cẩn thận quan sát xung quanh.
…Gì vậy?
Ashley chợt thấy có gì đó kỳ lạ. Dù ngôi biệt thự lộng lẫy, những chiếc xe đắt tiền đậu trong sân và hình ảnh khách khứa nơi nơi chẳng khác gì các buổi tiệc trước, nhưng hắn vẫn cảm thấy có điều gì đó bất thường. Không thể nói rõ là gì, hắn cứ thế bước vào trong biệt thự. Tại đại sảnh được thắp sáng rực rỡ như ban ngày bởi vô số đèn chùm lộng lẫy, quản gia của biệt thự ra đón.
“Ngài Ashley Miller, cảm ơn vì đã tham dự buổi tiệc hôm nay.”
Ông ta cúi đầu chào nghiêm trang rồi dẫn đường. Ashley đi theo phía sau, chăm chú lắng nghe những âm thanh lạ lẫm lờ mờ vọng lại.
…Kỳ lạ thật.
Cảm giác bất an ngày càng lớn dần. Trái tim hắn chợt đập loạn nhịp. Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra? …Tại sao lại thấy bất an đến vậy?
“Đến rồi ạ.”
Khi nghe giọng quản gia, Ashley ngẩng đầu lên thì thấy ông ta vừa kéo tay nắm cửa. Tiếng bản lề lệch khớp phát ra âm thanh chói tai khiến dây thần kinh hắn căng lên một hồi nhức nhối. Và ngay sau đó, tiếng rên rỉ thô tục cùng tiếng cười háu đói vang vọng, khiến tai hắn như ù đi. Ashley sững người, trợn to mắt. Một khung cảnh hoàn toàn xa lạ hiện ra trước mắt.
Nhưng trước khi kịp định hình đó là gì, thì mùi hương lạ lẫm chưa từng ngửi qua đã ập tới, lập tức chế ngự hắn.
“Kh…!”
Ashley nghẹn thở, khuỵu xuống tại chỗ. Hắn không thể đứng nổi nữa. Toàn thân rã rời, đầu óc trống rỗng. Tim đập điên loạn, mạch đập hỗn loạn. Hắn thở dốc, lồng ngực như bị xé toạc. Trong cơn hoảng loạn, Ashley cố gắng lục tìm ký ức. Hắn biết mùi hương này là gì. Đã từng trải qua một lần, chỉ một lần duy nhất trong đời. Và hiện tượng này, theo lý thuyết, chỉ xảy ra một lần trong suốt cuộc đời.
“Đó là Rut.”
Giọng nói lạnh lùng quen thuộc của thư ký vang lên từ phía trên đầu cậu.