Lick Me Up If You Can - Chương 110

Cứ như thể Ariel đã nhận ra rằng Koi đang ôm ấp một thứ cảm xúc không nên có đối với mình, cô đột nhiên quay sang nhìn cậu. Khi ánh mắt họ giao nhau, Ariel hơi nhướng mày, khiến Koi giật mình co rúm vai lại.

“Bill.”

Ariel khẽ gọi và kéo vai Bill về phía mình. Bill, đang mải mê trò chuyện với Ashley, chợt nhận ra và chớp mắt “À” một tiếng. Ashley cũng lần lượt nhìn cả hai rồi nở một nụ cười kỳ lạ, còn Bill, hiểu ra ý nghĩa đó, vội vàng xua tay.

“Không, Ash. Chúng tôi không phải kiểu đó đâu.”

Bill vội vã phủ nhận rồi liếc nhanh nhìn Ariel.

“Ít nhất là bây giờ chưa phải thế.”

Ariel không phủ nhận cũng chẳng khẳng định, chỉ lặng lẽ nhìn Ashley.

“Chúng tôi đang nhắc đến cậu đấy.”

“Chuyện hai người quen nhau, tôi hoàn toàn không phản đối gì đâu nhá.”

Ashley giơ hai tay lên, như thể nếu có cơ hội còn sẵn sàng tổ chức buổi diễn mừng vậy. Koi bỗng cảm thấy bất ngờ. Dù sao thì Ashley và Ariel cũng đã chia tay được một thời gian rồi, việc cả hai tìm thấy người mới cũng là chuyện bình thường. Họ khác xa một kẻ cô lập tầm thường như Koi.

Nhưng nghĩ đến việc bạn thân nhất hẹn hò với người yêu cũ của mình thì…

Koi thầm nghĩ.

Dù gì Ashley cũng từng nói Ariel là bạn cậu ấy mà…

Đang nghĩ dở thì Ariel lên tiếng:

“Đúng vậy. Tôi quen ai thì cũng không đứa nào có quyền phán xét cả.”

Cô cộc cằn nói, vẻ mặt lạnh lùng, rồi vén mái tóc dài ra sau vai.

“May quá, cậu đến đúng lúc. Tôi có chuyện muốn nói riêng, được chứ?”

Ariel không giấu giếm mà hướng thẳng ánh nhìn về phía Koi. Cảm thấy như bị nhắn nhủ “cậu tránh đi chỗ khác được không?”, Koi vội vàng lùi lại vài bước.

“Được thôi. Koi!”

Ashley nhanh chóng gọi cậu. Koi giật mình đứng khựng lại, Ashley hỏi:

“Tôi đi một lát nhé. Cậu có việc gì gấp không?”

“À, không…”

Koi lắc đầu lia lịa.

“Mình chỉ đang trên đường về nhà thôi.”

“Vậy à.”

Ashley mỉm cười.

“Vậy đợi tôi chút nhé? Tôi sẽ quay lại ngay.”

“Ừm…”

Bill và Ariel đang chờ Ashley. Ashley, mặc kệ họ, vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời của Koi. Cảm thấy áp lực xen lẫn xúc động, Koi gật đầu.

“Vâng, mình sẽ đợi mà.”

“Ừ, tốt lắm.”

Ashley gật đầu rồi quay lại với Bill. Koi đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng họ đang rời xa.

Họ dừng lại ở một khoảng cách vừa đủ rồi bắt đầu trò chuyện. Koi vẫn không thể tin được tất cả chuyện này là thật. Cậu có đang mơ không? Bị bỏ lại một mình, Koi hết đá đá chân xuống đất, rồi lại nhìn mấy đứa trẻ đang quậy phá trò chơi “Car Crash” (tai nạn xe hơi), rồi lại vuốt vuốt sau gáy để giết thời gian.

Ashley, thời gian qua hắn đã sống thế nào?

Khi Ashley không ở đây, có hàng ngàn câu hỏi trong đầu cậu. Nhưng khi thấy hắn ở trước mặt, những câu hỏi ấy đều trở nên không còn quan trọng.

Ashley đã trở về.

Khi Koi lại lơ đãng nhìn về phía Ashley, hắn cũng vừa quay đầu nhìn về phía cậu. Ánh mắt hai người giao nhau, Ashley nở nụ cười sáng ngời. Khoảnh khắc ấy, đầu óc Koi như trở nên trống rỗng.

Koi.

Khi nhớ lại giọng gọi tên mình, Koi thấy Ashley đã quay lại tiếp tục trò chuyện với Ariel. Koi cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng quay mặt đi, ánh mắt tự nhiên hướng đến những người đang phá xe.

Nhìn cảnh tượng hỗn loạn đó, Koi bất giác bật cười. Bình thường cậu chẳng để tâm đến mấy trò nghịch ngợm này. Nhưng bây giờ, trái tim vốn chỉ toàn lo lắng và bất an vì Ashley, dường như đã nhẹ bẫng, thậm chí còn thấy buồn cười trước cái cảnh hỗn độn ấy.

Koi lại lén nhìn Ashley. Lửa từ chiếc xe bị phá bắn lên, nhuộm đỏ gương mặt hắn.

Mình thích cậu.

Ý nghĩ đó bất chợt hiện lên trong đầu Koi.

Mình thích cậu, Ashley Dominique Miller.

Tim Koi đập loạn nhịp hơn bao giờ hết. Tiếng la hét ồn ào của lũ trẻ bỗng chốc trở nên xa vời. Trong tầm mắt cậu lúc này chỉ còn duy nhất một người.

Chỉ có Ashley Miller.

Koi khẽ thở ra một hơi run rẩy, ánh mắt ngây dại chỉ dán chặt lấy khuôn mặt hắn.

* * *

“Koi!”

Cuối cùng kết thúc cuộc trò chuyện, Ashley gọi tên cậu và chạy đến. Chỉ mới bước vài bước mà hắn ta đã nhanh chóng tiến sát đến trước mặt Koi và cất lời:

“Cậu đợi lâu rồi nhỉ? Xin lỗi nhé.”

“Không sao đâu.”

Koi cố gắng nở một nụ cười. Trái tim cậu tràn ngập xúc động, khó mà thốt nên lời.

Phải làm sao đây. Cậu ngước nhìn Ashley trong cơn choáng ngợp và nghĩ:

‘Mình sắp khóc mất rồi.’

Ashley nghiêng đầu thắc mắc rồi hỏi:

“Koi?”

“Hả?”

Koi đáp lại như bị thôi miên. Ashley cười gượng rồi xoa xoa cằm đầy ngượng ngùng.

“Không có gì… chỉ là trông cậu hơi đơ đơ… Cậu ổn chứ?”

“À, ừm, ổn mà.”

Koi luống cuống gật đầu. Nhưng trong mắt Ashley, cậu vẫn có vẻ như chưa hoàn toàn tỉnh táo. Thấy Ashley nhìn mình đầy thắc mắc, Koi bối rối mở miệng:

“Chỉ là… mình vui quá vì được gặp lại cậu.”

“Gì cơ?”

Ashley thoáng ngạc nhiên, rồi ngay sau đó nở một nụ cười rạng rỡ.

“Tôi cũng vậy.”

Và rồi hắn ta chủ động ôm chầm lấy Koi.

“Tôi yêu cậu, Koi. Tôi đã rất nhớ cậu.”

Tiếng nhịp tim của Ashley vang lên lặng lẽ bên tai. Koi, sau một lúc lưỡng lự, cũng từ từ đưa tay lên ôm lấy Ashley. Cảm nhận được hơi ấm và thân hình vững chãi ấy, dòng nước mắt mà Koi cố nén bấy lâu cũng dâng trào.

“Ash…”

Cậu gọi tên người kia trong tiếng nấc nghẹn ngào. Ashley chỉ khẽ “ừm” rồi ôm Koi chặt hơn nữa.

“Xin lỗi… vì đã đến muộn.”

Hức, hức.

Cuối cùng, Koi bắt đầu khóc nức nở thành tiếng. Ashley chỉ lặng lẽ ôm lấy cậu. Xa xa, tiếng xe đạp vỡ vụn và tiếng hét của mọi người vang vọng mơ hồ trong không khí.

* * *

Trong suốt quãng đường cùng ngồi trên chiếc Cayenne tiến về nhà của Ashley, cả hai không ai lên tiếng. Nhưng cũng giống như trước lúc chia tay, suốt quãng đường Ashley lái xe, hai người vẫn nắm chặt lấy một tay nhau không rời.

Koi tuy đã bình tĩnh lại phần nào, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch không ngừng. Cậu cố gắng kiềm chế tâm trạng đầy phấn khích, đồng thời lần lượt nghĩ đến những điều mình tò mò. Có quá nhiều điều mà Koi muốn hỏi Ashley.

“Chưa ăn tối phải không?”

Khi dừng xe trước ga-ra như mọi lần, Ashley hỏi. Bị hỏi bất ngờ, Koi chỉ biết ngây người gật đầu, liền đó Ashley buông tay trước rồi bước xuống xe.

“Ăn trước đã rồi nói chuyện sau. Mau vào nhà đi.”

“À, ừm.”

Chưa kịp cảm thấy hụt hẫng, Koi vội vã bước xuống xe đi theo. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt cậu vô tình bắt gặp những con búp bê ở hàng ghế sau. Những con búp bê mà Koi đã tặng cho Ashley vẫn được thắt dây an toàn cẩn thận, ngồi ngay ngắn xếp hàng như trước.

Chỉ một cái nhìn ấy thôi, khóe mắt Koi lại cay xè. Cậu vội dụi mắt lau nhanh những giọt nước mắt sắp trào ra, rồi hấp tấp đuổi theo Ashley.

Trong suốt bữa ăn, cả hai cũng không trò chuyện gì nhiều. Koi ra sức kìm nén mong muốn mở lời, cố gắng tập trung ăn uống.

Cuối cùng, sau bữa ăn, khi cả hai ngồi đối diện trong phòng trà, Koi mới hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm thế để trò chuyện.

“Chờ lâu rồi phải không?”

Ashley vừa đặt chiếc bánh ngọt và ấm trà lên bàn trà vừa cười nhẹ. Koi cũng bất giác mỉm cười đáp lại, nhưng rồi trong lòng cậu trỗi lên một cảm giác lạ lẫm. Sự háo hức đang tràn ngập bỗng dưng biến mất, thay vào đó là bất an và bồn chồn. Ánh mắt của Ashley nhìn Koi chẳng khác xưa là mấy, tuy gầy đi và xanh xao hơn, nhưng nụ cười dịu dàng vẫn như cũ.

…Nhưng mà.

“Koi, sao vậy?”

Ashley hỏi, khẽ nhíu mày như thể lo lắng, chăm chú nhìn gương mặt Koi.

“Có chuyện gì sao? Trông cậu không ổn lắm.”

Koi không trả lời ngay mà chỉ ngước mắt nhìn thẳng vào Ashley. Trước khi kịp thốt nên lời, nước mắt đã dâng đầy trong mắt cậu. Thấy ánh mắt mở to kinh ngạc của Ashley, Koi run run gọi:

“…Ash.”

Hơi thở cậu tan thành tiếng nấc, phải cố gắng hít một hơi thật sâu mới có thể nói ra:

“Cậu chán mình rồi phải không?”

“Cái gì? Sao tự nhiên lại nói như vậy?”

Ashley lập tức phản ứng, gương mặt tràn ngập bối rối. Nhìn thấy vẻ hoang mang ấy, Koi không kìm được, bật thốt:

“Thế thì tại sao…”

Trước khi nói hết câu, Koi phải cố nuốt xuống nỗi nghẹn ngào. Lần đầu tiên Ashley thấy ánh mắt Koi ánh lên vẻ trách móc. Sau một hồi điều chỉnh hơi thở, Koi mới tiếp tục, giọng chùng xuống đầy mệt mỏi và ấm ức:

“Kể từ khi trở về, cậu còn chưa hôn mình lấy một lần.”

Ashley nhất thời không thể trả lời. Khoảng không giữa hai người chìm vào im lặng nặng nề. Phản ứng đó càng khiến Koi chắc chắn hơn về nỗi bất an trong lòng mình.

“…Cậu đang định nói lời chia tay với mình, đúng không?”

Chẳng lẽ khi chia tay với Ariel hắn cũng đã như thế này sao?

Khi nhớ lại chuyện chia tay đột ngột giữa họ mà cậu từng được nghe, Koi bỗng thấy Ashley bật dậy, kéo lấy cánh tay mình. Koi bị lôi đứng lên, ngay sau đó bị Ashley siết chặt trong vòng tay.

“Sao cậu lại có thể nói vậy chứ?”

‘Hắn đã phải cố gắng thế nào để đến được đây.’

Những lời ấy Ashley nuốt ngược vào lòng. Giọng nói run rẩy, hơi thở đứt quãng, tất cả đều là thật, không chút giả dối. Nhưng chính vì thế, Koi lại càng không hiểu nổi.

“Vậy thì, tại sao…”

“Koi.”

Ashley ngắt lời cậu. Vòng tay ôm chặt đến mức khiến Koi đau nhói khắp cơ thể.

“Đừng bao giờ nói như vậy nữa. Nếu cậu bỏ tôi lại…”

Giọng Ashley run lẩy bẩy, tràn ngập nỗi sợ hãi và bất an, khiến Koi bị chấn động bởi cảm xúc chưa từng thấy. Ashley thở dốc, rồi thổn thức:

“Tôi sẽ chết mất.”

Koi không thốt nên lời. Chỉ biết run rẩy đưa tay ôm chặt lấy Ashley đáp lại. Dù cái ôm quá mạnh khiến cậu đau nhức toàn thân, nhưng Koi không hề phản kháng.

“Mình sẽ không rời xa cậu, Ash.”

Cậu nghẹn ngào, như ép từng chữ ra khỏi cổ họng nghẹn ứ.

“Mình cũng sẽ không chia tay cậu.”

Ashley không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, rồi càng ôm Koi chặt hơn nữa. Sức ép ấy khiến trước mắt Koi tối sầm, như thể sắp ngất đi. Trong cơn choáng váng, cậu dựa vào Ashley, khép hờ đôi mắt.

Và khi ấy, Koi lờ mờ nghĩ:

Rốt cuộc, đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy, Ash…

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo