*
Sau khi bình tĩnh lại phần nào, hai người ngồi cạnh nhau trên sofa. Ashley vòng một tay ôm eo Koi, kéo cậu sát vào mình, tay còn lại nắm lấy bàn tay đang buông thõng trên đùi mình, không ngừng mân mê. Koi chỉ dựa hẳn vào người Ashley, cúi nhìn bàn tay hắn.
Không ai trong hai người mở lời. Đây là lần đầu tiên giữa họ xuất hiện sự im lặng như vậy. Thời gian ở bên Ashley lại khiến cậu bất an và sốt ruột đến thế. Koi cố gắng che giấu sự căng thẳng của mình, ra sức vắt óc suy nghĩ. Cuối cùng, cậu gượng gạo tìm được một chủ đề an toàn để bắt chuyện.
“…Trường học… việc học của cậu nữa? Cậu nghỉ học lâu như vậy mà.”
Học kỳ trước, số buổi Ashley đến trường chỉ chiếm khoảng một phần ba trên số tổng. Liệu hiệu trưởng có biết chuyện gì đã xảy ra không?
Cuối cùng cũng phá vỡ được sự im lặng, nhưng Koi lại cảm thấy hụt hẫng. Khi cậu cúi đầu, lòng trở nên u ám, Ashley cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cậu rồi trả lời:
“Alpha và Omega, sau khi phân hóa, thường được tạo điều kiện học tập trong một, hai năm. Vì pheromone thường rất bất ổn.”
“À…”
Giờ thì Koi đã hiểu. Có lẽ Ashley cũng không thể quay lại trường vì vấn đề pheromone?
“Cậu… đã rất khổ sở phải không?”
Câu hỏi cẩn trọng ấy không nhận được câu trả lời. Thay vào đó, Ashley siết chặt lấy bàn tay mà nãy giờ hắn vẫn mân mê. Cảm nhận bầu không khí trở nên nặng nề, Koi lại lặng lẽ ngậm miệng. Một lúc sau, Ashley thở dài thật sâu, tay cũng dần thả lỏng.
“Pheromone cũng là một lý do.”
Vậy ra còn lý do khác.
Nỗi bất an trong Koi lại dâng lên. Ashley đã khẳng định rằng hắn vẫn yêu cậu. Cũng đã nói sẽ không rời xa cậu, thậm chí còn thề rằng nếu Koi bỏ đi, hắn sẽ chết.
Vậy mà, tại sao hắn không chịu nói cho cậu biết?
Một lần nữa, lòng Koi trở nên trống trải. Dù từng nói rằng giữa những người yêu nhau phải thành thật với nhau…
Cậu có thể dựa vào lời hắn ta đã nói để chất vấn Ashley, nhưng Koi không làm vậy. Ai cũng có những bí mật không muốn kể, điều đó khác với việc dối trá. Chính cậu, vì xấu hổ, cũng chưa từng dẫn Ashley đến nơi mình đang sống. Không chỉ vậy. Koi chợt nhận ra bản thân cũng đang che giấu rất nhiều điều.
Nếu bây giờ thổ lộ hết tất cả…
Một cơn thôi thúc mãnh liệt trào dâng, nhưng cậu cắn chặt môi, cố gắng kìm nén. Nếu cậu chỉ để đạt được bí mật của Ashley mà khai ra bí mật của mình thì thật hèn hạ. Việc nói ra những chuyện đó phải là vì chính cậu muốn vậy, khi bản thân cậu đã thật sự sẵn sàng, không liên quan đến Ashley. Nhưng lúc này chưa phải lúc.
Koi hít vào một hơi run rẩy rồi từ từ thở ra. Dù sao, Ashley cũng đang ở đây, bên cạnh cậu. Khi cậu không thể liên lạc được với hắn, cậu đã nghĩ đến biết bao nhiêu lần, rằng chỉ cần hắn ta quay lại, những điều khác đều không còn quan trọng nữa.
Chỉ cần thế này thôi là đủ.
Koi nhắm chặt mắt rồi từ từ mở ra. Ashley vẫn đang nắm tay cậu. Koi nhẹ nhàng đưa bàn tay ấy áp lên má mình. Cậu đan tay mình vào những ngón tay dài của Ashley, áp má vào mu bàn tay hắn.
“…Mình nhớ cậu lắm.”
Ngay cả chính cậu cũng nghe thấy rõ giọng mình run lên. Nhưng đối với Koi, cậu đã làm hết sức mình rồi. Cho đến lúc đó, Ashley vẫn luôn chạm vào Koi, ôm cậu không rời, nhưng lại không hề cố gắng hôn cậu. Có lẽ hắn ta không tìm được thời điểm thích hợp.
Từ trước đến nay, người luôn bối rối không biết khi nào mới nên hôn là Koi, chứ không phải Ashley. Nghĩ đến hình ảnh Ashley thường hay hôn khắp khuôn mặt mình rồi bật cười vui vẻ, Koi lại thấy nước mắt muốn trào ra.
“…Ash.”
Koi cất tiếng, giọng nghẹn lại.
“Cậu… không nhớ mình sao?”
“Làm gì có chuyện đó.”
Ashley lập tức phủ nhận. Khi thấy gương mặt Koi ngước lên, ngấn lệ nhìn mình, tim hắn như bị xé nát. Ashley không kìm được, nghiêng người sát lại. Cảm nhận được Ashley sắp hôn mình, Koi vội vươn tay vòng lấy cổ hắn. Cậu khao khát được chạm vào Ashley đến mức phát điên. Chưa bao giờ cậu mong muốn điều gì mãnh liệt đến thế.
Làm ơn… hãy hôn mình đi, Ash ơi. Nhanh lên…
Koi nhắm chặt mắt, ngẩng mặt lên. Ashley ôm chặt cậu hơn, môi hắn tiến sát lại. Toàn thân hắn ta đã căng cứng vì căng thẳng , điều mà từ trước đến giờ chưa từng thấy ở Ashley. Khoảng cách chỉ còn lại hơi thở phập phồng chạm lên môi Koi.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trong tâm trí hắn.
<Chẳng có gì ngớ ngẩn bằng việc tin rằng tình yêu tuổi teen sẽ kéo dài mãi mãi đâu.>
Giọng người thư ký lạnh lùng và khinh miệt vang vọng bên tai Ashley, khiến hắn đông cứng ngay tại chỗ.
Giọng nói ấy lại tiếp tục vang lên.
<Hơn nữa, ngài đã phân hóa, còn cậu ta thì chưa. Ngài nghĩ Beta có thể gắn bó được với Alpha hay Omega sao? Vì người kia, cậu nên từ bỏ thì tốt hơn.>
Koi, đang run rẩy chờ đợi nụ hôn, cảm nhận được sự khác thường, khẽ mở mắt. Thấy biểu cảm của Ashley hiện ra trong tầm mắt, cậu ngỡ ngàng chớp mắt.
“…Ash, sao vậy?”
Koi hỏi khẽ, nhưng Ashley không trả lời. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn cậu, đôi mắt trống rỗng như chẳng còn lại mảnh hồn nào.
<Với lượng pheromone mạnh như vậy, lẽ ra cậu bé đó phải phát hiện hoặc đột biến từ lâu rồi mới đúng, vậy mà đến giờ vẫn không có chút thay đổi nào, chẳng phải là rất kỳ lạ sao?>
Pheromone đậm đặc đến mức khiến cả chính Ashley cũng choáng váng đang bao trùm quanh hắn, nhưng Koi lại không có bất kỳ phản ứng nào.
“Có thể là vì bản thân cậu ta đang ra sức từ chối đấy thôi..”
Không thể nào, Koi…?
Ý nghĩ đó vụt thoáng qua, nhưng Ashley lập tức lắc đầu phủ nhận.
Thế nhưng, hành động đột ngột lắc đầu rồi đẩy Koi ra bằng cả hai tay của hắn ta đã khiến Koi không khỏi bị sốc. Ashley vươn tay ra, đẩy Koi ra xa nhất có thể, cúi đầu, chỉ còn tiếng thở dốc vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng. Koi chỉ lặng lẽ nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng lên tiếng:
“Ash… sao vậy?”
Trong giọng nói Koi đã lẫn đầy tiếng nấc.
“Mình sợ quá… tại sao lại như vậy… Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Koi bật khóc, nước mắt tuôn rơi trong khi thổn thức. Ashley không đáp lại, chỉ cố gắng điều chỉnh nhịp thở, lặng lẽ lắng nghe tiếng khóc nghẹn của cậu.
“…Xin lỗi.”
Một lúc lâu sau, cuối cùng Ashley mới cất tiếng. Koi cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt cứ muốn tuôn ra, nhẫn nại chờ hắn lên tiếng.
Ashley tiếp tục nói, giọng nghẹn chặt:
“Nếu nói ra sự thật… có lẽ cậu sẽ ghê tởm và chán ghét tôi mất thôi.”
“Không bao giờ đâu!”
Koi lập tức phủ nhận. Nhưng đáp lại, chỉ là nụ cười chua chát của Ashley. Gương mặt hắn phảng phất vẻ trống rỗng, khiến Koi lại một lần nữa bất an. Trong khi Koi đang lặng lẽ dò xét nét mặt hắn, Ashley ngửa đầu lên, nhìn trần nhà và thở ra một tiếng ngắn, đầy mệt mỏi.
“Cậu hỏi tôi đã làm gì ở miền Đông, đúng không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Koi vô thức căng thẳng, đôi vai cũng khẽ rụt lại. Thậm chí Ashley, người vẫn còn đang đặt tay lên hai vai cậu, cũng nhận ra phản ứng ấy. Ashley nhìn trần nhà một lúc rồi chậm rãi cúi xuống, ánh mắt rơi trở lại trên Koi.
“Tôi đã bị kéo đến một bữa tiệc.”
“Hửm?”
Koi sửng sốt nhìn anh. Ashley cười khẩy, một nụ cười méo mó và tuyệt vọng, Koi chưa từng thấy anh cười như thế bao giờ. Cậu lại thêm một lần sốc nặng. Ashley hỏi:
“Cậu không biết… ‘tiệc’ là gì phải không?”
Câu hỏi ấy khiến Koi bối rối. Dù cậu vẫn luôn nghĩ mình khá vụng về và cô độc, nhưng bị hỏi vậy thì cũng hơi quá đáng.
“Mình biết chứ.”
Koi đáp ngay. Thế nhưng vẻ mặt của Ashley vẫn không thay đổi. Hắn vẫn cười, yếu ớt và nhợt nhạt, rồi khẽ thì thầm:
“Không, cậu sẽ không biết đâu.”
Ashley bật ra một tràng cười khẽ, nghèn nghẹn. Tiếng cười như mang theo nỗi đau cào xé từ sâu trong tận tâm hồn và ruột gan của hắn, khiến Koi nghẹn lời.
Đây không phải là Ashley Miller mà cậu từng biết, đây hoàn toàn không phải là người đã từng cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
Hình ảnh ấy còn rõ ràng trong tâm trí Koi. Vậy mà bây giờ… tại sao lại thế này?
“…Koi.”
Ashley ngừng cười, gọi tên cậu.
“À, ừm.”
Koi vội gật đầu, căng thẳng đáp lại. Ashley khẽ cất lời.
“Nếu như… tôi…”
Hắn ngập ngừng, dường như đang phải lựa chọn từng từ từng chữ để nói ra. Koi hoàn toàn không đoán được anh định nói gì. Cuối cùng, với giọng run run, Ashley hỏi:
“Nếu tôi… đã ngủ với người khác, ngoài cậu… thì cậu sẽ thế nào?”
—
*?ê lo nhoa mấy bòa