“……Ơ?”
Koi không thể lập tức hiểu được Ashley đang nói gì. Cậu thốt ra một âm thanh ngớ ngẩn, đôi mắt nhìn hắn đầy bàng hoàng. Trước biểu cảm vừa như cười vừa như khóc của Koi, gương mặt Ashley cũng méo mó. Dần dần, Koi bắt đầu chấp nhận hiện thực.
“Cậu… vừa nói gì cơ?”
Cậu cố gắng mở miệng, nhưng câu hỏi cũng chẳng thể thành câu trọn vẹn. Những lời ngập ngừng ấy, Ashley chỉ im lặng lắng nghe. Chính sự im lặng đó lại càng khiến Koi cảm thấy sợ hãi hơn. Ashley đã bộc phát rồi. Lý trí của Koi lặng lẽ lên tiếng, như muốn giúp cậu không bị tổn thương.
Cậu chỉ là một Beta bình thường thôi.
Ashley là Alpha, hơn nữa còn là một Alpha Trội.
Đương nhiên sẽ có khác biệt.
Chắc chắn… chắc chắn đã có lý do gì đó.
Cậu đâu có hiểu rõ thế giới của Alpha như thế nào.
Ashley còn là Alpha Trội mà, chắc chắn chuyện đó là bất đắc dĩ…
…Nhưng. Cậu đã chờ đợi giữa cái lý trí cố gắng biện minh, nhưng cảm xúc lại như sóng lớn đang cuộn trào lên.
Hắn đã nói là thích cậu.
Vậy mà cậu đã nỗ lực chờ đợi, chỉ mình hắn thôi… Thế mà… làm sao hắn có thể làm chuyện đó với người khác trong khi cậu đang chờ đợi? Ít nhất, ít nhất nếu hắn gọi điện cho cậu, nói cho cậu biết, hoặc thậm chí… ngay từ đầu, nếu hắn không.
“…Tại sao… lại nói với mình những lời đó….”
Cuối cùng, nỗi oán giận mà cậu cố kìm nén đã bật ra. Koi cúi đầu, nước mắt lưng tròng và những giọt nước mắt to nặng rơi lã chã. Phải chi mình không biết, có lẽ còn đỡ đau hơn. Sao Ashley lại phải nói với cậu chuyện này chứ…
“Koi.”
Ashley khẽ gọi tên cậu. Koi ngước lên, đôi mắt đẫm nước nhìn hắn. Cậu vội chớp mắt, nhưng những dòng nước mắt vẫn tuôn chảy theo gò má. Giữa tầm nhìn mờ nhòe, Koi lại thấy gương mặt nhợt nhạt của Ashley hiện ra.
“Không, không phải đâu. Tôi đã nói dối đấy.”
Koi chỉ ngây ngốc nhìn hắn. Ashley gắng gượng nở một nụ cười yếu ớt.
“Tôi chỉ đùa thôi.”
Koi chỉ chớp mắt, bán tín bán nghi. Cậu không thể phân biệt được lời hắn nói có thật lòng không. Ashley xóa đi nụ cười gượng gạo, lần nữa nghiêm túc nhìn cậu và khẳng định:
“Thật đấy. Tôi chưa từng làm chuyện đó với ai khác. Đối với tôi, chỉ có mình cậu thôi.”
Ngay khi Ashley cất tiếng khẳng định, trong đầu hắn lại hiện lên những ký ức dơ bẩn hắn ta đã từng cố quên:
Một đại sảnh rộng lớn tràn ngập những thân thể trần trụi quấn lấy nhau, tiếng rên rỉ hỗn loạn vang khắp nơi. Rượu, ma túy và những âm thanh ghê tởm len lỏi mọi ngóc ngách đập mạnh vào màng nhĩ của hắn. Tiếng rên, tiếng thét, tiếng cười quái dị dội khắp đầu hắn.
<Phải trút hết pheromone ra.>
Gương mặt của người bố cúi xuống, thì thầm bên tai hắn. Ngay khoảnh khắc đó, Ashley tỉnh lại, mọi âm thanh xung quanh lặng đi. Khi ánh mắt hắn bắt gặp sự hiện diện trước mắt mình, nỗi bất an cũng biến mất, thay vào đó là sự tĩnh lặng trong lòng.
“Tôi đã nói rồi mà. Rằng tôi yêu cậu.”
Vừa nghe dứt lời, Koi nấc lên, đôi vai run rẩy. Nước mắt lại ứa ra, không sao ngăn được.
“…Sao lại đùa như vậy với mình chứ…”
“Xin lỗi.”
Ashley ôm chặt lấy Koi, người đang nấc lên khóc nức nở.
“Tôi sai rồi. Đừng khóc nhé.”
Ashley chân thành xin lỗi.
Cảm giác những giọt nước mắt của Koi thấm ướt dần chiếc áo thun mỏng của mình khiến hắn vừa đau lòng vừa cảm thấy nhẹ nhõm.
May quá.
Một tiếng thở dài run rẩy bật ra ngoài.
Thật may vì hắn ta đã kiên nhẫn đến cùng.
Nếu như lúc đó hắn gục ngã, nếu như hắn phản bội lại Koi…
Thì, liệu khi đó hắn sẽ làm Koi tổn thương đến nhường nào. Những tháng ngày như cực hình ấy, giờ đây dường như cũng nhận được phần nào sự đền bù. Niềm vui mỏng manh và sự nhẹ nhõm len lỏi trong tim hắn, dù chỉ là trong khoảnh khắc.
Nhưng…
Tại sao mình lại nói ra những lời như vậy cơ chứ? Ashley không thể không thừa nhận rằng: Hắn ta đã thử thách Koi.
Nếu Koi không đau lòng như thế này, mà ngược lại, cậu ấy chỉ đơn giản nói rằng “Không sao đâu”… thì hắn biết phải làm thế nào đây?
Có tức giận không? Có hét lên rằng “Sao cậu có thể nói như vậy?” không?
Hay…
Ngược lại, hắn sẽ thấy nhẹ nhõm?
Cánh tay từng nhiều lần tiêm thuốc để ức chế pheromone chợt nhiên nhức nhối ê ẩm lên hẳn. Hắn biết rõ có một cách đơn giản hơn nhiều.
Nếu Koi đồng ý, chỉ cần một lời, hắn có thể ngay lập tức lao tới những bữa tiệc đó. Nỗi đau đã quá lớn. Cám dỗ cũng quá mãnh liệt. Thế nhưng, Ashley đã chọn nhẫn nhịn, hết lần này đến lần khác. Suốt những tháng ngày qua, hắn đã nhiều lần vượt qua lằn ranh sinh tử chỉ để từ chối cám dỗ.
Vậy mà, hắn vẫn thốt ra lời nói dối này với Koi chỉ vì một lý do rằng: Để khi bản thân không còn gượng nổi mà gục ngã, có thể tự tha thứ cho chính mình.
Koi đã nói rằng không sao, vậy thì thật sự không sao. Nhưng Koi đã không làm thế.
Cậu đã bật khóc.
Và chính điều đó đã cứu rỗi Ashley.
May quá.
Một lần nữa, Ashley thầm nghĩ.
Nếu Koi thực sự nói không sao, hắn chắc chắn sẽ nổi giận.
Đến mức khiến cậu ấy phải khóc thế này để kiểm chứng giá trị của nỗi đau… Đúng là hắn đã làm tốt khi kiên nhẫn. Hắn thở ra hơi thở run rẩy, siết chặt Koi hơn trong vòng tay mình. Khi Koi run rẩy ôm lại hắn , lồng ngực hắn như thắt lại.
Không thể nào là lời chia tay. Nếu Koi biết hắn đã cố gắng thế nào để được gặp lại cậu, chắc chắn cậu sẽ không thể thốt ra lời chia tay. Nhưng Ashley quyết định sẽ không nói bất cứ điều gì nếu Koi biết được cái thế giới mà hắn từng trải qua, chắc chắn cậu sẽ bị sốc nặng. Và sau đó… chuyện gì sẽ xảy ra, hắn thật sự không dám tưởng tượng.
Ashley hiểu rõ. Dù cố phủ nhận, hắn biết sự thật là, hắn cũng không khác gì những kẻ sa đọa trong những bữa tiệc đó. Kể từ ngày phát hiện bản thân là Alpha, hắn đã rơi xuống địa ngục và sẽ không bao giờ thoát ra được. Chỉ cần lệch một bước, không, chỉ cần nửa bước, hắn có lẽ đã sẽ mãi mãi không thể quay đầu.
Suốt đời, hắn sẽ bị cám dỗ hành hạ. Nếu Koi không phát hiện ra, hắn vẫn sẽ phải chịu đựng một mình mãi mãi.
Một kẻ như hắn… liệu có quyền tiếp tục yêu Koi không? Một nỗi sợ lạnh lẽo quét qua trái tim đang kiệt quệ của hắn. Khi biết được con người thật của hắn, Koi sẽ chán ghét hắn rất nhiều.
Cậu ấy sẽ bỏ rơi hắn.
Và rồi liệu hắn có chịu đựng nổi điều đó không?
Rùng mình một cái, một ký ức đã chôn vùi từ lâu bất chợt trỗi dậy. Tại sao hắn lại trở nên sợ hãi người đàn ông đó đến vậy? Hồi nhỏ, chỉ duy nhất một lần Ashley từng chống lại bố mình, chỉ vì muốn giúp cho một “Ashley” khác, một con người tội nghiệp van xin hắn.
“Hãy để tôi chết đi.”
Cậu bé ấy quá đáng thương, đến mức Ashley không thể không đáp ứng nổi yêu cầu kia của nó. Dù toàn thân run rẩy vì sợ hãi, hắn vẫn cố gắng siết chặt cổ “Ashley” kia. Dù kết quả là thất bại và cái giá phải trả… là quá sức tưởng tượng.
“Cậu dám động vào ‘thứ của ta’ à.”
Hơn thế nữa, Ashley còn tìm cách xóa bỏ cả “thứ đó” của mình. Hắn đã bị nhốt ba ngày liền trong một căn phòng tối tăm đến mức không có lấy một tia sáng nhỏ như lỗ kim lọt vào.
Trong suốt thời gian ấy, hắn không biết “Ashley” kia đã phải chịu đựng những gì. Chỉ biết rằng, khi được gặp lại, “Ashley” đã đánh mất cả ý chí muốn chết ban đầu.
Hắn sẽ không gục ngã.
Hắn nhất định sẽ không trở nên như “Ashley.”
Hắn nghiến chặt răng, tự nhắc đi nhắc lại với chính mình.
Hắn không giống như gã đàn ông đó.
Hắn tuyệt đối sẽ không trở nên như vậy.
***
Trên đường lái xe đưa Koi về nhà, Ashley và Koi không trò chuyện nhiều. Giống như trước kia, Ashley chỉ lái xe bằng một tay, còn tay kia thì nắm chặt lấy tay Koi.
Chỉ vậy thôi, với Koi, cũng đã đủ rồi.
Cậu không thể biết rốt cuộc Ashley đã trải qua chuyện gì, chỉ chắc chắn rằng hắn ta đã thay đổi. Điều Koi có thể làm chỉ là im lặng ở bên cạnh, chờ đợi Ashley lên tiếng.
Koi tự nhủ bản thân không được nóng vội, cậu khẽ khàng siết chặt tay Ashley. Ngay lúc đó, Ashley bất ngờ đan ngón tay mình vào tay cậu, rồi đưa tay Koi đặt lên môi. Một nụ hôn khẽ kêu “chụt” vang lên trên mu bàn tay. Rồi Ashley còn nhẹ nhàng miết môi một lần nữa trước khi buông ra, liếc nhìn Koi, mỉm cười.
Koi cũng cười đáp lại.
Cậu cố gắng xoay đầu nghĩ cách để khôi phục bầu không khí tự nhiên như trước.
“À… ờm, bên miền Đông thế nào? Ý là… chỗ đó chắc đông người, ồn ào lắm ha?”
Vừa hỏi, Koi vừa hình dung những cảnh nhộn nhịp của miền Đông mà mình chỉ từng thấy qua màn ảnh. Ashley vẫn nhìn thẳng phía trước, bình thản trả lời:
“Ở đây tốt hơn. Thời tiết cũng vậy.”
Cuộc trò chuyện trôi đi một cách tự nhiên. Koi mừng rỡ hỏi tiếp:
“Ở đó lạnh lắm hả?”
“Tuyết rơi nhiều kinh khủng luôn.”
Ashley lại cười.
“Cậu mà ở đó chắc chẳng ra khỏi nhà nổi đâu.”
“Vì tuyết à?”
Koi tưởng tượng cảnh tuyết phủ đầy như trong những bức ảnh đường phố Nga, tự hỏi không biết tuyết dày đến mức nào mà lại không thể ra ngoài. Ashley buông một câu thản nhiên:
“Không, vì tôi không cho cậu đi đâu ả.”
“Gì vậy trời, haha.”
Koi bật cười mà không kìm được, Ashley cũng bật cười theo. Không khí giữa họ dần trở nên thoải mái như xưa.
“Ở đó sinh hoạt thế nào? Sáng sớm người ta xếp hàng mua cà phê rồi mới đi làm đúng không?”
Koi để lộ sự mơ mộng về cuộc sống miền Đông. Ashley “ừm” một tiếng, suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
“Không có gì đặc biệt lắm.”
“Hả?”
Khi Koi nghiêng đầu hỏi lại, Ashley, dù ban đầu nói thờ ơ, lại nghiêm túc bổ sung thêm.
“Thật mà. Sáng thì ăn bánh mì vòng, tối thì ăn bít-tết, chỉ vậy thôi.”
“Chỉ ăn uống thôi à?”
“Ừ, rảnh thì bóp còi inh ỏi trên đường.”
“Còi xe?”
Ashley gật đầu.
“Ở đó, người ta không bao giờ rời tay khỏi còi xe một giây nào cả.”
Koi nghĩ có lẽ Ashley đang nói quá, nhưng vẫn khó mà hình dung nổi. Nơi họ sống, miền Tây, lúc nào cũng thong thả, ngay cả khi đèn tín hiệu chuyển xanh mà xe chưa lập tức chạy, cũng chẳng ai bấm còi thúc giục. Người ta chỉ lặng lẽ đổi làn hoặc chờ thêm một nhịp đèn đỏ nữa mà thôi. Nghĩ đến những cảnh tượng quen thuộc đó, Koi càng tò mò nơi ấy rốt cuộc là kiểu chỗ nào vậy nhỉ?
“À… bố mẹ cậu thế nào? Cậu về thăm họ rồi ổn chứ?”
Cậu hỏi mà không suy nghĩ nhiều.
Dù sao thì lý do Ashley đi miền Đông cũng là để gặp bố mẹ mình còn gì, nên câu hỏi đó chẳng có gì lạ. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Koi cảm nhận rõ lực siết chặt hơn trên tay lái của Ashley và cả bàn tay đang nắm lấy tay cậu cũng bất giác siết mạnh hơn.
—
*Nhỏ Trans thấy hơi lo, các mom thì sao