Lick Me Up If You Can - Chương 138

Biểu cảm của cô ấy lúc này nghiêm túc hơn bao giờ hết. Nhìn khuôn mặt không chút nụ cười của Ariel, Koi lên tiếng:

“Ổn thôi mà.”

Cậu lập tức nói thêm:

“Tớ tin Ash.”

Khuôn mặt Ashley rạng rỡ hướng về phía cậu vẫn còn hiện rõ trước mắt. Cả vẻ mặt đau khổ khi anh quay lưng đi nữa. Điều đó vẫn làm trái tim Koi đau nhói, cậu cúi đầu, giả vờ uống rượu vang để cố gắng che giấu những giọt nước mắt chực trào ra.

Bản chất con người không thay đổi. Vì vậy, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Bất chấp mọi bài báo và tin đồn về luật sư Ashley Miller, Koi vẫn tin.

Cậu tin rằng anh ấy vẫn là Ashley Miller không hề thay đổi.

Ariel nhìn cậu như vậy, không nói thêm gì nữa.

——————-

“Rất vui được gặp cậu.”

Ariel nói khi trao cho Koi một cái ôm thân ái. Koi ôm đáp cô rồi bắt tay Garrett.

“Cảm ơn vì đã mời tôi. Rất vui được gặp anh, Garrett.”

“Lần sau lại đến chơi nhé.”

“Giữ liên lạc nhé, thường xuyên đấy.”

Koi gật đầu đáp lại lời của Garrett và Ariel rồi quay người rời đi. Vóc dáng cô đơn, lạc lõng trên con phố đêm quen thuộc khiến Ariel cảm thấy một chút kỳ lạ. Chỉ đến khi Koi rẽ vào góc đường và hoàn toàn biến mất, Ariel mới quay người bước vào tòa nhà.

“Người cậu ta tìm tên là Ash à?”

Garrett ôm vai Ariel, bước đi trên hành lang và ấn nút gọi thang máy. Ariel khẽ gật đầu rồi mở lời:

“Đúng vậy, Ashley Miller.”

Âm thanh báo hiệu thang máy đến vang lên đúng lúc như một hiệu ứng âm thanh trong hành lang vắng lặng. Garrett mở to mắt nhìn Ariel. Ariel vẫn nhìn thẳng phía trước và nói:

“Đúng vậy, chính là Ashley Miller đó. Luật sư.”

Rồi cô bỏ mặc Garrett đang cứng đờ và bước vào thang máy. Garrett hốt hoảng chạy theo, vẫn còn vẻ kinh ngạc trên mặt:

“Không lẽ, thật sao? Ashley Miller đó á?”

Garrett lặp đi lặp lại câu hỏi nhưng mọi thứ vẫn không thay đổi. Ariel ấn nút tầng đến rồi lùi lại, lẩm bẩm một cách thờ ơ:

“Koi gặp rồi cũng sẽ biết thôi, cái tên đó đã trở thành một kẻ khốn nạn đến mức nào.”

——————-

“Jess, cho tôi cà phê. Ba shot nhé.”

“Vâng.”

Cô thư ký nhanh chóng đứng dậy pha cà phê theo yêu cầu của luật sư khi cô lướt qua bàn làm việc. Cô ấy cũng không quên món brownie với thật nhiều sô cô la mà cô ấy thích. Sau khi nhấp một ngụm cà phê và cho miếng brownie vào miệng, vị luật sư mới thở phào và tựa người sâu vào ghế. Nhận thấy thần kinh căng thẳng của cô ấy đã dịu đi, cô thư ký mới dám lên tiếng:

“Hôm nay trông cô đặc biệt mệt mỏi đấy, luật sư.”

“Đừng nhắc nữa.”

Cô ấy xua tay nói:

“Bên kia chuẩn bị khá nhiều đấy. À phải rồi, tìm cho tôi tài liệu vụ kiện Billy Austin lần trước đi. Chắc sẽ có ích đấy.”

“Tôi hiểu rồi.”

Người thư ký đang định rời đi thì khựng lại. Vị luật sư hướng ánh mắt về phía cô ấy như muốn hỏi có chuyện gì vậy, người thư ký ngập ngừng rồi nở một nụ cười gượng gạo.

“Vậy, bên kia chắc chắn không thắng được đúng không ạ? Thiệt hại của nạn nhân rõ ràng như vậy mà…”

Trước câu hỏi thận trọng đó, biểu cảm của vị luật sư trở nên cứng đờ. Người thư ký vội vàng cười trừ và nói lảng sang chuyện khác:

“À, không, tại họ chống cự giỏi hơn tôi nghĩ thôi ấy mà. Chắc bên đó cũng không nghĩ là sẽ thắng được công ty dược phẩm Morgan đâu…”

“Miller.”

“Dạ?”

Người thư ký giật mình trước lời nói của vị luật sư. Cô nhìn thư kí với ánh mắt sắc bén và nói:

“Đối thủ của họ không phải là Morgan mà là công ty luật Miller. Một kẻ chỉ kiếm được chưa đến một nghìn đô la mỗi tuần thì làm sao có thể thắng chúng ta được.”

“Là ‘những’ người chứ ạ.”

Người thư ký rụt rè sửa lại, vị luật sư bực bội thở dài.

“Vậy thì, tụ tập lại thì khác gì?”

Người thư ký né tránh ánh mắt của cô và cúi đầu:

“…Không ạ.”

“Tỉnh táo lại đi, ‘cô bé’ Will.”

Vị luật sư thẳng thừng nói với người thư ký:

“Chúng ta chỉ làm công việc của mình thôi. Nếu muốn đấu tranh cho những người yếu thế thì cô nên làm việc cho một luật sư nhân quyền chứ không phải gia nhập Miller.”

“Tôi xin lỗi.”

Cô  vội vàng xin lỗi nhưng cô ấy không dừng lại ở đó:

“Nếu cảm thấy tinh thần sa sút thì hãy ghi nhớ, ông chủ của chúng ta là ‘Ashley Dominic Miller’. Anh  ta không bao giờ tha thứ cho thất bại trong bất kỳ trường hợp nào.”

“Vâng, chắc chắn rồi. Vì anh ta cũng là ‘Dominic’ Miller mà.”

Nghe người thư ký miễn cưỡng đồng ý, vị luật sư dứt khoát kết thúc câu chuyện:

“Đừng quên, chúng ta đang phục vụ một con quái vật còn hơn cả cha của anh ta đấy.”

Và cô ấy thản nhiên lấy một miếng brownie ném vào miệng. Người thư ký không còn cách nào khác ngoài việc trốn khỏi phòng.

Và trước khi đến cuối tuần, một bài báo khác thông báo về chiến thắng của công ty luật Miller lại được đăng tải trên các phương tiện truyền thông.

—————

“Lại thua rồi, biết ngay mà.”

Nghe tiếng càu nhàu của ông chủ, Koi dừng công việc và quay lại nhìn ông. Ông chủ đang xem điện thoại di động thì nhét nó vào túi quần sau. Ông lại cầm búa lên để bắt đầu công việc, nhưng khi nhìn thấy Koi đang nhìn mình, ông bối rối hắng giọng.

“Ờ, cái vụ kiện tụng về tác dụng phụ của thuốc mới ấy. Lại thua rồi. Ngay từ khi Morgan thuê Miller làm luật sư thì ai cũng đoán được rồi. Miller, lũ khốn nạn. Rồi có ngày trời sẽ trừng phạt chúng.”

Cái tên mà cậu không thể làm ngơ khiến Koi khựng lại khi đang định quay lại làm việc. Một nhân viên khác cũng ngớ người ra rồi nhún vai tiếp tục công việc. Ông chủ vừa chỉnh ván ép theo kích thước đã định vừa nói tiếp:

“Chỉ cần trả nhiều tiền thì quỷ dữ cũng được tuyên vô tội ấy chứ. Vụ kiện này rõ ràng là những người bị tác dụng phụ của thuốc mới kiện, mà chúng nó dùng mấy cái lý lẽ vớ vẩn làm cho thua được. Mấy người đó đặt cả cuộc đời vào vụ kiện này. Giờ phá sản hết rồi thì sống làm sao? Lũ chó chết, đáng bị trời tru.”

“Ờ…”

Trước những lời nguyền rủa liên tục, Koi bối rối chớp mắt rồi dè dặt lên tiếng:

“Ờ thì, có khả năng là những tác dụng phụ đó không có thật…”

Nghe vậy, mặt ông chủ lập tức nhăn nhó.

“Koi, đây là nước Mỹ. Có tiền là có tất cả. Với lại, người như chúng ta còn không có cửa mà thuê Miller tư vấn nữa chứ. Phí thuê luật sư của chúng nó là mấy triệu đô đấy, biết không? Vậy thì làm sao mà thắng được chúng nó? Không, không bao giờ thắng được.”

Ông chủ lại lắc đầu rồi dùng sức đóng các cạnh của ván ép lại với nhau. Koi nhìn ông một lúc rồi quay lại tập trung vào việc nối đường ống nước.

Cậu được nhận vào làm việc tại một công ty nhỏ chuyên về thiết kế nội thất và sửa chữa cách đây hơn một tháng. Mặc dù quy mô công ty khá nhỏ, nhưng ông chủ là người tốt, và một vài nhân viên làm cùng cũng không tệ. Giá cả và tiền thuê nhà quá đắt đỏ khiến cuộc sống khó khăn hơn cậu dự kiến, nhưng sự thiếu thốn đã quá quen thuộc với cậu rồi. Cậu không có gì phàn nàn cả. Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó, và đây là một khởi đầu không tệ.

Điều khác biệt so với dự kiến là danh tiếng của Ashley Miller. Những câu chuyện về anh cứ liên tục lọt vào tai cậu, nhưng kết luận thì vẫn giống nhau.

Ác quỷ của giới luật sư.

Mỗi khi ai đó nói về anh, họ đều không tiếc lời nguyền rủa. Ashley Miller là đối tượng của sự căm ghét, và mọi người tranh nhau nói xấu anh. Cũng phải thôi, vì những vụ kiện lớn chống lại các tập đoàn lớn đều có tên của công ty luật Miller. Và anh luôn thắng kiện. Bằng mọi thủ đoạn. Đến nỗi ở đây người ta còn truyền tai nhau rằng nếu đối thủ là Miller thì cứ bỏ cuộc đi cho xong.

Nhưng dù vậy, Koi vẫn không thể tin được. Ashley Miller trong ký ức của cậu chắc chắn không phải là một người như vậy. Khuôn mặt tươi cười của Ashley hướng về phía cậu vẫn còn hiện rõ trong đầu. Đã hơn 10 năm trôi qua, một khoảng thời gian đủ để bất kỳ ai thay đổi. Nhưng bản chất thì không thay đổi. Ashley Miller sẽ không thay đổi. Cậu tự nhủ và tiếp tục nối đường ống nước trong bếp.

Sự thật như thế nào thì phải gặp anh ấy rồi mới biết được.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo