Chương 151
“Đừng có mà xạo ke.”
Nghe như thể giọng của Ashley vang lên bên cạnh, Koi liền trở nên bất an, vờ cắt cá trích xanh và cúi xuống nhìn đĩa, tiếp lời:
“Thật mà. Sau khi chia tay với anh, lúc ở miền Tây em đã hẹn hò với vài người rồi. Nên không cần phải huấn luyện em về hẹn hò đâu. Em cũng biết đủ rồi.”
Vừa dứt lời, cậu đã bỏ miếng cá vừa cắt vào miệng. Vị béo ngậy lan tỏa khắp miệng đúng là chưa từng cảm nhận trước đây, nhưng đáng tiếc là cậu không có thời gian để thưởng thức nó. Koi cố gắng tỏ ra bình thường hết mức có thể, nhai miếng cá rồi nuốt xuống và uống cả rượu vang, lúc đó Ashley nãy giờ im lặng, anh lên tiếng.
“Ừ, mười năm trôi qua rồi, cũng có thể.”
Anh nói với giọng điệu vẫn không hề có chút cảm xúc nào, nhìn Koi và xin lỗi một cách ngắn gọn.
“Xin lỗi, anh vô lễ quá. Đương nhiên em cũng phải có bạn gái chứ.”
Không phải.
Trong khoảnh khắc, Koi suýt chút nữa vô thức lắc đầu và thú nhận sự thật.
Thực ra thì chẳng có chuyện đó đâu. Ngoài anh ra ai thèm để ý đến em chứ. Em là Connor Niles đấy.
Cậu không thể tin rằng mình đã nói dối một chuyện khủng khiếp như vậy. Nhưng cơ hội để sửa chữa đã biến mất. Ashley đã tiếp tục bữa ăn như thể đó là chuyện không liên quan đến mình, và biểu cảm của anh cũng không có gì thay đổi. Bây giờ mà thú nhận rằng mình đã khoe khoang vô ích thì thật nực cười, nên Koi cố gắng kìm nén những lời đã trào lên đầu lưỡi và thay vào đó cố gắng nuốt miếng cá xuống cổ họng.
Trong suốt phần còn lại của bữa ăn, Ashley tiếp tục những chủ đề bình thường. Anh thỉnh thoảng mỉm cười và lắng nghe những gì Koi nói, và trong suốt thời gian đó, anh luôn đối xử với Koi bằng thái độ dịu dàng. Koi cảm thấy an tâm với những chủ đề an toàn, nhưng đồng thời lương tâm cắn rứt vì đã nói dối khiến lòng cậu nặng trĩu.
“Em cảm ơn anh vì hôm nay nhé.”
Koi nói lời tạm biệt với Ashley khi anh đỗ xe ở địa điểm họ đã gặp nhau. Koi nhận ra rằng anh đã uống gần hết một chai rượu vang ngay trước khi họ rời khỏi nhà hàng và lên xe, nhưng Ashley vẫn cầm lái một cách bình tĩnh. “Không được lái xe sau khi uống rượu,” Koi hoảng hốt nghĩ, nhưng Ashley hoàn toàn không có vẻ gì là say xỉn. Nhân viên cũng không ngăn cản anh. Thay vào đó, họ đưa chìa khóa xe cho anh như một điều hiển nhiên, khiến Koi nửa tin nửa ngờ và ngồi vào ghế phụ. Và đáng ngạc nhiên là anh đã đưa Koi về nhà một cách an toàn như khi đến nhà hàng.
“Này…”
“Koi, lấy cái túi mua sắm ở ghế sau ra được không?”
Koi định nói rằng lái xe sau khi uống rượu rất nguy hiểm, nhưng Ashley đột nhiên nói. Bỏ lỡ thời cơ, Koi ngơ ngác làm theo lời anh. Cậu vươn tay lấy chiếc túi mua sắm lớn, và khi cậu ngồi thẳng lại, Ashley nói.
“Cầm lấy đi, của em đấy.”
“Hả?”
Koi định đưa túi mua sắm cho Ashley thì giật mình tròn mắt. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra và chỉ biết nhìn anh, Ashley nói tiếp.
“Ngày mai đi hẹn hò thì mặc nó. Anh ước chừng kích cỡ bằng mắt rồi, chắc là vừa thôi.”
Trước những lời nói đột ngột đó, Koi chỉ biết chớp mắt ngạc nhiên. Thấy vẻ mặt của Koi, Ashley mỉm cười. Nụ cười mà cậu đã nhìn thấy cả ngày hôm nay có vẻ hơi xa lạ, và Ashley mở lời.
“Bộ đồ em đang mặc chỉ mặc khi gặp bạn bè như anh thôi, gặp con gái thì khác chứ. Không có gì quê mùa hơn việc cố gắng mặc một bộ đồ không vừa. Đi cùng một người đàn ông như vậy chẳng phải sẽ khiến cô ấy xấu hổ sao?”
“À…”
Lời Ashley nói đúng. Koi hoàn toàn đồng ý, nhưng có một điều cậu không hiểu. Koi do dự rồi khó khăn lên tiếng.
“Này, cho dù vậy… tại sao anh lại tặng món quà này?”
Trước đây, Ashley mua quần áo cho Koi là vì cả hai đã có tình cảm trên mức tình bạn trước khi hẹn hò. Nhưng bây giờ thì khác. Ashley đã nói rằng cả hai là bạn, phải không? Vậy tại sao anh lại tặng một thứ như thế này?
Trước câu hỏi thiếu tự tin của Koi, Ashley thẳng thắn nói.
“Đương nhiên là vì anh muốn buổi hẹn hò của em thành công rồi.”
“Vậy thì, tại sao?”
Koi hỏi lại một lần nữa. Lần này, cậu muốn nghe sự thật lòng của anh. Cảm thấy mình có chút căng thẳng, cậu lắng tai nghe, và Ashley mở lời. Anh nhìn thẳng vào Koi.
“Anh muốn em hạnh phúc.”
Giọng anh vô cùng bình thản. Như thể không thể chứa đựng thêm sự chân thành nào nữa. Koi Thẫn thờ nhìn anh, Ashley nở một nụ cười nhạt.
“Rất nhiều. Hơn tất cả.”
Và anh lặng lẽ nói thêm.
“Anh mong em là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
Koi không còn gì để nói nữa. Không ai có thể nghi ngờ Ashley cả. Đương nhiên rồi. Anh thực sự, quá chân thành mà.
“Cảm, ơn…”
Cổ họng nghẹn lại, Koi lắp bắp và chỉ có thể lẩm bẩm. Ôm túi mua sắm trong tay, Koi bước ra khỏi xe và đứng trên vỉa hè, quay lại nhìn thì thấy Ashley đang mỉm cười với cậu, rồi nhanh chóng lái xe đi. Chiếc xe nhanh chóng rời đi, và Koi ở lại một mình, nhìn theo chiếc xe đang khuất dần.
Ashley nhìn qua gương chiếu hậu, xác nhận rằng Koi vẫn đang đứng ngây người ở đó. Cậu vẫn ôm chặt món quà mà Ashley đã tặng.
Ừ, anh chân thành đấy.
Ashley từ từ đạp ga, tăng tốc. Anh mong em hạnh phúc, hơn bất kỳ ai trên thế giới này.
Một nụ cười lạnh lùng xuất hiện trên môi anh. Nó hoàn toàn khác với nụ cười mà anh đã nở với Koi cả ngày hôm nay.
Chỉ khi em ở đỉnh cao của hạnh phúc, trái tim em mới đau đớn và tan nát hơn khi ngày đó đến.
Ngày hôm sau, Koi đến địa điểm hẹn gặp với Julie sớm hơn 15 phút so với giờ hẹn. Bộ quần áo mà Ashley tặng cậu hôm trước vừa vặn với kích cỡ của cậu một cách đáng ngạc nhiên. Hơn nữa, chiếc áo sơ mi và quần đơn giản và thanh lịch, không quá lố bịch, phù hợp cho buổi hẹn đầu tiên, khiến Koi một lần nữa cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa u ám.
Ngay cả ở đây, sự khéo léo của Ashley cũng được thể hiện một cách trọn vẹn. Bộ quần áo tuân thủ một cách hoàn hảo ranh giới mong manh, không khiến đối phương cảm thấy khó chịu, nhưng cũng khôngw làm mất đi mục đích của buổi hẹn hò, khiến cậu cảm thấy nặng nề trong lòng. Hơn nữa, kích cỡ hoàn hảo như lời Ashley nói, Koi mặc thử và thở dài.
Cho dù có tổn thương khi nhớ lại Ashley quen thuộc với chuyện này như thế nào, thì cũng không có gì thay đổi.
Koi tự trách mình và cố gắng lấy lại tinh thần. Cậu không quên lặp lại với bản thân rằng cả hai là bạn. Tuyệt đối không được kỳ vọng quá nhiều vào sự tốt bụng của Ashley hoặc vượt quá giới hạn.
Cậu nghĩ vậy và mặc bộ đồ mà Ashley đã mua cho mình rồi đi đến địa điểm hẹn. Julie đã đến trước 10 phút, và ngay lập tức phát hiện ra Koi và nở một nụ cười tươi tắn.
“Chào Koi, khỏe không?”
Koi đáp lại lời chào đón của Julie và đọc danh sách các bộ phim đã xem trước. Bộ phim mà Julie chọn trùng hợp thay lại là bộ phim nổi tiếng nhất, và suất chiếu mà cậu vất vả lắm mới tìm được còn hơn 4 tiếng nữa mới bắt đầu.
“Hay là chúng ta ăn tối trước nhé?”
Koi vui vẻ đồng ý với lời đề nghị của Julie và tìm một nhà hàng gần đó để vào. Trong khi ngồi đối diện nhau ở một nhà hàng bình dân và ăn uống, Koi đã đề cập đến bài báo của cô. Koi đã chọn và đọc một vài bài báo gần đây của Julie theo lời khuyên của Ashley vào ngày hôm trước, và khi cậu nhắc đến nó, Julie đã rất ngạc nhiên nhưng cũng vui mừng và trò chuyện một cách vui vẻ. Nhờ đó, bầu không khí giữa cả hai nhanh chóng trở nên nhẹ nhàng, và đến khi bộ phim bắt đầu, họ đã có thể trao đổi những câu chuyện đùa vô vị.
“Quả nhiên bỏng ngô phải là vị caramel mới ngon.”
Julie nháy mắt, ôm hộp bỏng ngô caramel và đồ uống. Koi mỉm cười đáp lại và đi theo cô vào rạp chiếu phim.
Bộ phim mà Julie chọn là một bộ phim hành động. Đó là một bộ phim mới nhất có sự tham gia của một diễn viên nổi tiếng vì leo lên các tòa nhà cao tầng và bám vào máy bay bằng cơ thể trần trụi của mình mà không sử dụng đồ họa máy tính, và tất cả các ghế đều đã kín chỗ.
“Để xem phim này, tôi đã xem hết tất cả các phần trước vào đêm qua đấy.”
Koi đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo. Vì rạp chiếu phim đắt đỏ nên cậu chưa bao giờ xem phim mới nhất. Cậu nghĩ thật may mắn vì ngay cả khi đó là một loạt phim, cậu cũng không nhất thiết phải xem tất cả các phần trước, thì đèn tắt và bộ phim bắt đầu.
Bộ phim rất thú vị ngay từ đầu. Koi nhanh chóng bị cuốn hút vào quy mô áp đảo lấp đầy màn hình, đúng như một bộ phim bom tấn.