Lick Me Up If You Can - Chương 176

Chương 176

"Chào buổi tối, ngài Miller. Một buổi tối tốt lành."

Người gác cửa mỉm cười chào đón. Ashley chỉ khẽ gật đầu đáp lại rồi lướt qua anh ta. Tay xách mấy túi mua sắm, tay ôm một chậu cây nhỏ, Ashley dừng chân trước thang máy riêng, định nhấn nút gọi thì khựng lại. Nhìn thang máy đang dừng ở tầng cao nhất, Ashley cất tiếng:

"Benjamin, có khách đến à?"

"Dạ? À."

Người gác cửa vội vàng chạy tới đứng cạnh Ashley, đáp lời:

"Dạ, có vị khách hôm qua đi cùng ngài vừa ra ngoài một lát rồi trở về ạ. Vì hôm qua đã gặp nên tôi đã cho lên... "

Người gác cửa ngập ngừng, liếc nhìn Ashley dò xét. Anh không nói gì thêm, nhấn nút gọi thang. Trong lúc chờ thang máy xuống, Ashley lấy ví từ túi áo khoác, một tay rút ra một tờ tiền rồi đưa cho người gác cửa. Vừa bối rối vừa mừng rỡ, người gác cửa nhận lấy tờ một trăm đô.

"Cảm ơn ngài, ngài Miller."

Cửa thang máy vừa mở, Ashley đã bước vào.

"À..."

Người gác cửa gọi với theo khi Ashley đã đứng trong thang máy. Dường như còn do dự không biết có nên nói điều này không, anh ta thận trọng lên tiếng:

"Thật ra thì, người đi cùng ngài có vẻ bị thương..."

Gương mặt Ashley trở nên lạnh lẽo khi nghe người gác cửa nói.

Khi Koi dán miếng băng cá nhân cuối cùng mua ở hiệu thuốc lên vết thương, tiếng thang máy vang lên. Cậu vội vàng nhét đống thuốc men vừa bày bừa vào túi, thu dọn xung quanh. Ngay sau đó, tiếng bước chân thô bạo vang lên. Tiếng giày da dồn dập, nặng nề vang vọng khắp sảnh lớn, Koi vội vàng đứng dậy nhưng không khỏi nhíu mày.

Liên tiếp những tiếng cửa mở rồi đóng lại. Ashley có vẻ đang tìm cậu. Koi hít sâu một hơi, mở cửa phòng vệ sinh bước ra ngoài.

"Ash, anh về rồi à?"

Cố tình cất giọng vui vẻ chào, tấm lưng rộng của Ashley đang hướng về phía căn phòng kế bên khẽ run lên. Ashley chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau. Koi gượng gạo cười, còn sắc mặt Ashley thì trắng bệch.

Ashley gần như chạy tới chỗ Koi, túm lấy cánh tay cậu, thô bạo quát lớn:

"Chuyện gì đã xảy ra? Ai làm em ra thế này?"

Bất ngờ trước phản ứng dữ dội hơn cả dự đoán, Koi chớp mắt bối rối. Dĩ nhiên cậu biết anh sẽ ngạc nhiên, nhưng không ngờ lại đến mức này. Cảm thấy có lỗi, cậu vội vàng nói:

"Không, không sao đâu. Em không bị thương nặng đâu, chỉ là nhìn có vẻ nghiêm trọng thôi mà..."

"Ai đã làm em ra nông nỗi này, nói mau!"

Ashley thật sự phát điên rồi. Đôi mắt màu tím bị nhuộm kín bởi ánh vàng kim, gương mặt vốn lạnh lùng giờ đây méo mó vì giận dữ. Ánh mắt anh như muốn bóp chết kẻ đã gây ra chuyện này ngay lập tức. Cảm thấy nếu cứ thế này sẽ có chuyện lớn mất, Koi vội vàng cố gắng xoa dịu anh:

"Ash, Ash, bình tĩnh đi. Em thật sự không sao mà. Nhìn có vẻ vậy thôi. Đừng giận, bình tĩnh lại đi..."

Làm ơn đi mà, Koi ngước mắt nhìn Ashley với ánh mắt khẩn thiết. Ánh vàng kim rực rỡ trong đôi mắt Ashley dần lụi tắt. Cuối cùng, đôi mắt anh trở lại màu tím quen thuộc. Ashley cất tiếng, giọng nói trầm tĩnh, nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự kìm nén:

"Nói cho anh nghe, chuyện gì đã xảy ra."

Koi ngập ngừng gật đầu, cố gắng nở một nụ cười:

"Chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không?"

Nghe vậy, Ashley không đáp lời mà đột ngột bế Koi lên. Bất ngờ trước tình huống này, Koi theo phản xạ ôm lấy cổ Ashley. Cậu vừa định lên tiếng thì Ashley đã sải bước đi thẳng vào một căn phòng. Đó là một phòng nghỉ, một bên tường là tủ mini bar chứa đầy rượu, xung quanh bày biện những món đồ nội thất thoải mái. Ashley đặt Koi xuống chiếc ghế bành hình lượn sóng êm ái nhất.

Rõ ràng là bảo ngồi xuống nói chuyện mà...

Koi thầm nghĩ, cảm giác như mình là bệnh nhân đến để được tư vấn. Ashley đứng thẳng người lên.

"Còn cần gì nữa không?"

Nghe giọng nói trầm tĩnh, Koi đoán rằng cảm xúc của anh đã dịu đi phần nào. Cảm thấy nhẹ nhõm, cậu lắc đầu. Ashley lại hỏi:

"Đồ uống? Có muốn gì không?"

"Ừm..."

Koi suy nghĩ một lát, nhìn tủ rượu rồi đáp:

"Cho em một chút whisky pha với ginger ale được không?

Ánh mắt Ashley nhìn cậu chằm chằm khiến cậu có chút ngại ngùng, cậu vội vàng giải thích:

"Hồi trước Bill từng pha cho em uống, ngon lắm. À, nếu phiền thì thôi..."

Chưa nói hết câu, Ashley đã quay người bước về phía tủ rượu. Koi nằm im trên ghế, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Ashley.

"Của em đây."

"Cảm ơn anh."

Koi nhận lấy ly từ tay Ashley, mừng rỡ đưa lên miệng. Nhưng khi cậu vừa định uống thì giọng nói của Ashley vang lên:

"Anh đã bỏ whisky ra rồi. Tạm thời đừng uống rượu."

Trong tích tắc, chất lỏng đã tràn vào miệng. Đó chỉ là ginger ale đơn thuần, hoàn toàn không có cồn. Thất vọng vì không được như mong đợi, Koi đặt ly xuống. Cậu thấy Ashley ngửa cổ uống cạn ly whisky không đá. Muốn hỏi tại sao anh được còn cậu thì không, nhưng bây giờ không phải lúc. Dù Koi có ngốc nghếch đến đâu cũng biết điều đó.

"Nào, Koi."

Ashley đặt ly không lên bàn trà, cất tiếng:

"Giờ thì kể anh nghe, tất cả mọi chuyện."

Ngồi xuống chiếc sofa cách đó vài bước chân, anh nói tiếp với vẻ mặt không cảm xúc:

"Tại sao em không giữ lời hứa? Anh đã bảo em ở nhà mà. Còn vết thương này là thế nào?"

Đột nhiên cậu cảm thấy như đang bị thẩm vấn. Koi cầm ly ginger ale còn chưa uống hết bằng cả hai tay, xoay xoay trên bụng, bắt đầu kể:

"Thì là... "

Cố gắng nhớ lại mọi chuyện để giải thích theo trình tự, cậu bắt đầu lục lại trí nhớ.

"Em không phải là không giữ lời hứa. À, cũng đúng là không giữ lời thật, nhưng em có lý do bất khả kháng..."

Ashley không hề thúc ép, chỉ im lặng nhìn cậu. Dưới áp lực vô hình, Koi khó khăn mở lời:

"Chuyện là, ông chủ có gọi cho em, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp lại nhau không? Lúc đó em bị bắt ở đồn cảnh sát ấy..."

Khó khăn thuật lại tình hình lúc đó, Ashley chỉ im lặng lắng nghe. Sau khi giải thích ngắn gọn, Koi quay trở lại hiện tại.

"Thì ra là chiếc xe em vẫn chưa lấy lại. Ông chủ bảo em phải đến lấy, nếu không sẽ trừ tiền lương của em..."

Koi im bặt. Ashley lúc này mới hỏi:

"Vậy nên em đã đến nhà Nelson? Bằng cách nào?"

Nghe anh hỏi về phương tiện di chuyển, Koi thành thật trả lời:

"Em đi tàu điện, xe buýt... Còn đi nhờ xe nữa."

Ashley im lặng. Nhìn chằm chằm vào Koi, anh khẽ hỏi:

"Có chuyện gì xảy ra không?"

"Hả? Không. Không có gì xảy ra cả. Vết thương là do chuyện khác..."

Cuối cùng thì cũng đến lúc nói về vấn đề chính. Ashley dường như đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng Koi vẫn nghĩ rằng cậu phải tự mình nói ra.

"Em đến nhà Nelson rồi cãi nhau một trận. Vết thương là do đó mà ra. Nhưng không sao đâu, em đã lấy lại được xe rồi. Em cũng trả xe tải và nhận lại tấm séc nữa. Chỉ có vậy thôi."

Koi định nở một nụ cười như thể mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng cậu chợt "á" lên, nhăn mặt. Vết rách trên môi đau rát, cậu vội vàng đưa tay lên thì giật mình khi thấy máu tươi dính đầy ngón tay. Ashley lập tức đứng dậy, rút chiếc khăn tay cài trên áo vest ra.

"Cảm, cảm ơn..."

Cứ ngỡ Ashley sẽ đưa cho cậu, nhưng anh lại ngồi xuống chiếc ghế bành mà Koi vừa nằm, dùng khăn tay ấn nhẹ lên môi cậu. Cảm thấy lúng túng, Koi ngượng ngùng buông thõng tay xuống. Ashley vẫn giữ chặt khăn tay trên môi cậu, nhẹ nhàng ấn xuống để cầm máu rồi cất tiếng:

"Anh hiểu là em muốn tự mình giải quyết mọi chuyện."

Giọng nói trầm tĩnh, không chút cảm xúc. Koi thầm tò mò không biết anh đang nghĩ gì, vừa lo lắng vừa nín thở chờ đợi. Ashley vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh, nói tiếp:

"Koi, nếu em ngửi được mùi, em sẽ biết bây giờ anh đang giận đến mức nào."

Nghe vậy, Koi giật mình chớp mắt. Cậu cứ tưởng Ashley đã bình tĩnh lại rồi, nhưng không phải vậy. Trên thực tế, xung quanh cậu nồng nặc pheromone tỏa ra từ Ashley, nhưng Koi hoàn toàn không nhận ra. Cậu chỉ lờ mờ cảm nhận được sự giận dữ của anh qua ánh vàng kim thoáng hiện trong đôi mắt màu tím.

"Anh đã nói gì? Anh đã bảo em không được giấu giếm bất cứ điều gì với luật sư mà, đúng không?"

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo