Chương 179
Ashley đứng trong bếp, nhấm nháp ly whisky. Bữa tối đã được chuẩn bị sẵn, anh chỉ cần hâm nóng món bít tết đã đặt trước trong lò nướng. Trong lúc chờ đợi quá trình chế biến đơn giản, Koi vẫn chưa xuất hiện.
Chỉ có mỗi một bộ quần áo mà sao lại thay lâu đến vậy, nếu là người khác có lẽ đã nổi giận rồi, nhưng Ashley lại rất thong thả. Anh có thể chờ đợi bao lâu cũng được vì niềm vui sắp đến. Thậm chí, chờ đợi còn giống như lớp topping làm món ăn thêm ngon miệng.
Tộp, tộp, tiếng dép lê lẹt xẹt vang lên. Koi đang đến. Ashley mỉm cười ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng bước chân chậm chạp và có vẻ do dự. Và rồi, một đôi chân rực rỡ hơn cả mong đợi lọt vào tầm mắt anh.
Ashley vô thức há miệng, ngẩn ngơ ngắm nhìn đôi chân ấy một cách thèm thuồng. Hình ảnh chiếc quần tất đen mà anh đã mua hôm trước vụt qua trong đầu. Chỉ cần tưởng tượng Koi đang mặc nó và cất giữ nó cẩn thận trong phòng thay đồ thôi cũng đủ khiến anh choáng váng. Phần dưới của anh như muốn nổ tung.
Trong khi đó, Koi lại có suy nghĩ hoàn toàn khác khi nhìn thấy biểu cảm của Ashley. Đúng là không được mà. Rốt cuộc tại sao Ashley lại mua cho cậu thứ này chứ?
Bộ quần áo mà Koi đang mặc là một chiếc quần short jeans ngắn cũn cỡn và một chiếc áo phông cộc tay. Nếu ở nhà thì còn tạm chấp nhận được, chứ mặc nó ra ngoài thì hoàn toàn không thể. Ít nhất thì nó cũng nên dài đến đầu gối chứ, đằng này nó chỉ che vừa đủ mông, đúng nghĩa là một chiếc quần short siêu ngắn không hơn không kém.
Dù sao thì nó cũng là quần jeans nên cảm giác trống trải ở phía dưới cũng đỡ hơn, nhưng cậu vẫn thấy ngại ngùng. Cứ thế này thì khác gì lúc cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng đâu chứ.
Koi không kìm được sự ngượng ngùng, lí nhí lẩm bẩm với giọng nói rụt rè:
"Anh mua cái gì dài hơn một chút có được không... Em sẽ chỉ có mỗi bộ này thôi sao...?"
Có lẽ anh bận quá nên không có thời gian đi tìm chỗ này chỗ kia. Koi hoàn toàn không nghĩ rằng Ashley cố tình làm vậy. Cậu tự trách bản thân đã nhờ một người bận rộn như Ashley mua quần áo cho mình. Nhưng suy nghĩ của Ashley hoàn toàn khác. Anh vẫn dán mắt vào đôi chân của Koi và lẩm bẩm:
"Hoàn hảo."
Và rồi, anh vờ như không có chuyện gì, đặt ly whisky đang cầm trên tay xuống và nói:
"Ba phút nữa là món ăn xong rồi. Em bày biện giúp anh nhé? Anh phải gọi điện thoại."
"À, vâng. Em biết rồi, em làm cho."
Ashley cảm thấy vùng dưới của anh bắt đầu đau nhức khi thấy Koi nhanh chóng quên đi hoàn cảnh của cậu và cậu vội vàng đi đến chỗ anh đang đứng. Nếu Koi ngửi được mùi, chắc chắn cậu đã ngã quỵ tại chỗ, khóc lóc trong đau khổ. Pheromone nồng nặc đến vậy mà Koi hoàn toàn không hề hay biết. Ashley cố tình bước chậm rãi vào căn phòng gần nhất để không ai phát hiện ra tình trạng khó xử của anh.
Mình phải nhịn ít nhất một tuần.
Anh không quên cầm điện thoại di động theo trong tình huống khẩn cấp này, vừa bước vào phòng anh đã bật quạt thông gió trên toàn bộ căn nhà lên mức tối đa. Nếu pheromone của Koi lại trở nên nồng nặc như hôm trước, anh sẽ không thể kiềm chế được bản thân mình mất.
Anh kéo khóa quần xuống và cuối cùng cũng giải phóng được thứ kia. dương vật đã cương cứng như đá, đầu khấc đã ướt đẫm. Ashley liếc nhìn đùi anh dính đầy chất nhờn rồi cầm lấy nó và thô bạo vuốt ve.
Đôi chân của Koi còn in rõ trong đầu anh đã trở thành một "nguyên liệu" quá tốt. Chẳng mấy chốc, anh nhắm mắt lại, thở dốc. Hình ảnh Koi chỉ mặc chiếc quần tất đen nằm trên giường hiện ra trong đầu anh một cách dễ dàng.
Những đường gân xanh nổi rõ trên dương vật đang tức giận. Anh dùng ngón tay cái xoa đầu khấc và vuốt dọc thân, tưởng tượng anh đang liếm "cái lỗ" của Koi.
Thực ra, Ashley thích Koi chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh hơn nhiều. Nhưng nếu cứ để vậy, Koi chắc chắn sẽ tự ý đặt mua quần dài để mặc. Thế giới này có cái gọi là đặt hàng trực tuyến, và nếu cậu yêu cầu người quản lý thì họ cũng có thể giải quyết chuyện đó trong vòng một hai tiếng. Anh phải ra tay trước khi Koi nghĩ đến chuyện đó, và anh đã thành công mỹ mãn. Giờ thì Koi sẽ khoe đôi chân rực rỡ đó cả ngày trước mặt Ashley.
"Hà, ha... ư..."
Anh vô thức siết chặt tay, chất lỏng đục ngầu bắn ra. Anh đã vuốt dọc thân và bắn tinh hết mấy lần nhưng dương vật vẫn đứng sừng sững. Đương nhiên rồi. Làm sao nó có thể thỏa mãn chỉ với một lần duy nhất chứ.
Ashley đợi một lát để lấy lại hơi rồi lại bắt đầu mân mê dương vật. Anh cảm thấy tinh dịch nhanh chóng tích tụ lại. Nghĩ đến việc cho "cái đó" vào miệng Koi, tay anh lại càng nhanh hơn. Lần bắn tinh thứ hai mất nhiều thời gian hơn lần đầu một chút nhưng không khó. Và rồi sau hai lần bắn tinh nữa, dương vật của anh mới miễn cưỡng chịu khuất phục.
------------------------
Nghe thấy tiếng cửa mở và có người bước vào, Koi theo phản xạ quay đầu lại thì giật mình. Ashley bước ra với vẻ mặt mệt mỏi. Vốn đã lo lắng vì cuộc gọi kéo dài khiến thức ăn nguội đi, Koi lại càng thêm bồn chồn.
"Anh không sao chứ, Ash? Anh mệt lắm à?"
Thay vì trả lời, Ashley liếc nhìn Koi. Nếu bây giờ anh lại nhìn vào đôi chân của cậu, có lẽ anh sẽ phải quay trở lại phòng ngay lập tức mất. Anh thử liếc xuống đôi chân của Koi thì may mắn là vùng dưới của anh không hề dao động nhiều. Nó có hơi cứng lại nhưng không đến mức không thể kiềm chế được.
Koi vẫn nhìn Ashley với vẻ mặt lo lắng. Cậu hoàn toàn không biết rằng sự mệt mỏi này của Ashley là do nhu cầu sinh lý không được thỏa mãn. Lần này thật may mắn vì Koi không ngửi được mùi. Nếu không thì chắc chắn cậu đã ngửi thấy mùi pheromone nồng nặc cùng với mùi tinh dịch đặc trưng rồi.
Nhưng Koi hoàn toàn không nhận ra, cậu chỉ lo lắng rằng Ashley đang bị công việc vắt kiệt sức. Cậu còn tiến đến gần để dìu Ashley.
"Có vẻ anh nhiều việc quá, đến cả sau giờ làm việc mà vẫn phải gọi điện... Lâu như vậy nữa."
Koi lo lắng hỏi.
"Công ty của anh hoàn toàn không thể thiếu anh sao? À không, đương nhiên là vậy rồi, nhưng đến mức phải gọi điện vào giờ này thì..."
Thực ra, dạo gần đây anh đã không làm việc mấy. Cho đến tận mấy ngày trước, Ashley thường xuyên về nhà sau nửa đêm. Ngay cả ngày nghỉ, anh cũng thường xuyên phải đến công ty, và cuộc sống như vậy đã trở thành điều hiển nhiên đối với các nhân viên trong công ty luật của anh. Dĩ nhiên, đó là một thế giới mà Koi không thể tưởng tượng được.
Nhưng Ashley không thấy phiền khi Koi lo lắng cho anh. Vì vậy, anh tựa người vào Koi và thản nhiên đáp:
"Đây là công việc của anh mà, biết làm sao được. Không sao đâu, anh quen rồi."
Cố tình nói một cách thản nhiên nhưng Koi có lẽ sẽ nghĩ rằng Ashley đang che giấu cảm xúc thật của mình. Quả nhiên, cậu lo lắng ngước nhìn Ashley và nói:
"Đừng làm việc quá sức, nếu anh bị ốm thì sao."
"Vậy thì em sẽ chăm sóc anh chứ?"
Ashley nói đùa, Koi không ngần ngại trả lời:
"Đương nhiên rồi. Nếu là việc em có thể làm thì em sẽ làm bất cứ điều gì."
Cậu nói một cách chắc chắn rồi lại hỏi một cách thiếu tự tin với giọng điệu nhỏ dần:
"Có khi nào anh đang giấu em là anh đang bị bệnh không...?"
Áhzzzz, Ashley thầm than trong lòng. Tại sao mình lại phát triển thành một alpha cực đến mức không bao giờ bị ốm chứ?
Nhưng không phải là không có cách. Ashley vẫn trơ tráo được Koi dìu đến ngồi xuống ghế ở bàn ăn rồi chờ cậu ngồi đối diện mình.
"Thức ăn nguội hết rồi, phải làm sao đây? Hâm nóng lại nhé?"
Koi lúng túng rồi quyết định rằng cậu không thể làm gì khác được, cậu cầm đĩa mang đi hâm nóng cả hai đĩa trong lò nướng rồi hẹn giờ. Ashley thích thú nhìn Koi bày biện bàn ăn, lấy rượu vang ra để uống cùng bữa tối, hỏi xem anh có cần gì nữa không, cậu hết lòng vì anh.
"Thế này được chưa ạ?"
Koi bưng món bít tết đã được hâm nóng trở lại bàn ăn và hỏi. Nó đã bị chín quá nhưng không sao cả. Ashley đáp "Ổn mà" và bảo cậu ngồi xuống. Koi rót nước cho Ashley rồi ngồi đối diện anh. Ashley lên tiếng ngay sau đó:
"Anh đã gặp Nelson rồi."