Lick Me Up If You Can - Chương 178

Chương 178

"Thật á?"

"Oa, hẳn là siêu quyến rũ luôn."

Ai đó lẩm bẩm mơ màng, tưởng tượng về Koi ướt át trong đầu. Gương mặt cô ta lộ vẻ mê mẩn khiến Nelson giận sôi máu. Một người phụ nữ hắn ta thầm để ý lại đi thích một thằng ất ơ, thật là chuyện nực cười.

"Để xem khi tao đè bẹp cái thằng đó thì mày còn nói được câu đấy không."

Ngay lập tức, một tên khác nịnh nọt cười xòa, vuốt ve hắn ta.

"Đương nhiên rồi, ai mà thắng nổi Nelson chứ?"

"Đúng vậy, Nelson là nhất. Nào, cạn ly!"

Nhìn đám người hò hét ầm ĩ, uống rượu ừng ực, Nelson mới thấy bớt khó chịu trong lòng. Hắn ta lôi thuốc từ trong túi ra, đổ hết lên bàn khiến tất cả mọi người đồng loạt la hét. Nelson hài lòng nhìn cảnh mọi người hít lấy hít để thứ bột trắng thì một nhân viên của quán tiến lại gần, cất tiếng:

"Xin lỗi, cho tôi nói chuyện một chút..."

-----------------


Kẽo kẹt, cánh cửa sau han gỉ kêu lên những âm thanh khó chịu. Khi bước ra ngoài, Nelson cảm nhận được làn gió mát lành lướt qua má, khác hẳn với không khí ngột ngạt bên trong câu lạc bộ. Hắn ta bước ra con hẻm sau câu lạc bộ nồng nặc mùi khai rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn với chiếc áo khoác ngoài khoác bên ngoài bộ vest lọt vào tầm mắt hắn ta.

Cách người đàn ông đó vài bước chân là chiếc Bentayga đang đỗ.

Bối rối trước tình huống khó tin này, Nelson chớp mắt mấy lần nhưng mọi thứ vẫn không thay đổi. Nelson dựa vào ánh đèn lờ mờ chiếu rọi từ cửa sau câu lạc bộ, cố gắng xác định danh tính người đàn ông thì toàn thân hắn ta bỗng cứng đờ.

"Ash... Ashley?"

Hắn ta lẩm bẩm với giọng nói thiếu tự tin nhưng đối phương không hề đáp lời. Có cần thiết phải xác nhận không? Chắc chắn là Nelson không thể nhìn nhầm được.

"Người muốn gặp tao là mày hả? Tại... tại sao?"

Hắn ta nghe thấy giọng mình run rẩy nhưng đã quá muộn. Âm thanh sợ hãi đã trượt ra khỏi thanh quản, cuối cùng Ashley cũng lên tiếng:

"Chắc mày không đến nỗi không biết lý do đâu."

"Hả?"

Nelson cau mày rồi chợt nhận ra.

"Đừng nói là... mày làm thế này vì thằng ất ơ đó đấy chứ?"

Khó có thể đoán được biểu cảm của Ashley đang bị bóng tối che phủ. Nhưng sự im lặng của anh  là một dấu hiệu chẳng lành. Nelson vừa dè chừng vừa cảm thấy nực cười.

"Này, thật hả? Một kẻ bận rộn như mày lại đến đây vì thằng đó à? Rốt cuộc hai người là cái quái gì vậy? Mày chơi với thằng ất ơ đó từ hồi cấp ba đã đủ nực cười rồi, hóa ra gu của mày là mấy thằng ất ơ hả? Mày cũng là một thằng ất ơ, một thằng đần độn thôi."

Càng nói, hắn ta càng tuôn ra một tràng. Nelson thậm chí còn ôm bụng cười lớn, Ashley vẫn không nói gì. Chỉ đến khi Nelson ngừng cười, anh mới cất tiếng:

"Mày vẫn là một tên rác rưởi."

"Mày nói gì?"

Giọng nói mang theo sự chế giễu và khinh miệt. Chỉ một câu nói thôi cũng đủ châm ngòi cho cơn giận trong Nelson. Hơn nữa, hắn ta vẫn còn đầy thuốc trong người. Nó mang lại cho Nelson một sự dũng cảm vô căn cứ. Hắn ta lao vào Ashley, chửi rủa. Và giáng một cú đấm vào người đàn ông to lớn hơn mình.

Bộp, một âm thanh nặng nề vang lên. Ashley loạng choạng, nhìn thấy cảnh đó, Nelson cảm thấy khoái trá. Cú đấm đã trúng cằm của người đàn ông khiến toàn thân hắn ta tràn đầy tự tin. Dù có to lớn đến đâu thì cũng vô dụng trong thực chiến. Một luật sư chỉ biết tập cơ bắp trong phòng tập gym thì làm sao biết đánh nhau cho được.

Suy nghĩ của hắn ta có vẻ chính xác. Chỉ bị đánh một cú, Ashley lùi lại rồi quay người bỏ đi. Thấy chưa, những loại người như vậy chỉ là đồ bỏ đi thôi. Xác định được điều đó, Nelson không còn gì phải sợ nữa.

"Thằng khốn, thấy chưa, dám đụng vào tao à? Mấy thằng như mày chỉ ăn một đấm của tao là xong đời thôi. Về nhà mà khóc đi nhé, thằng hèn. Bảo cả thằng Connor Niles đến đây ngay ngày mai rồi quỳ xuống xin tao. Nếu không thì cả mày và thằng đó tao đều cho ăn đòn, lũ ất ơ!"

Ashley chẳng thèm quan tâm đến Nelson đang chửi rủa ầm ĩ, anh vừa đi vừa lấy chìa khóa thông minh từ túi áo khoác và bấm nút. Cùng lúc đó, cốp xe Bentayga mở ra với một tiếng "bíp" đơn điệu. Thấy anh lấy thứ gì đó ra khỏi cốp xe, Nelson đang ồn ào chửi bới cũng im bặt. Ashley lấy ra một cây gậy khúc côn cầu trên băng.

"Cái, cái gì thế, mày?"

Hắn ta bối rối lắp bắp. Ashley chẳng thèm quan tâm đến phản ứng của hắn ta, cầm cây gậy khúc côn cầu trên tay rồi lại bước đi. Nhìn cái bóng khổng lồ của anh đang tiến lại gần, Nelson không thể chạy trốn, chỉ biết đứng chết trân tại chỗ. Ashley dừng lại ở khoảng cách chỉ vài bước chân rồi cất tiếng:

"Từ giờ là phòng vệ chính đáng."

Lúc đó, Nelson mới nhận ra. Vì sao một người đàn ông giàu có thuộc tầng lớp thượng lưu như anh lại lái một chiếc xe van thay vì một chiếc sedan.

Bộp, một âm thanh rợn người vang vọng trong con hẻm, Nelson hét lên.

--------------------


Nghe thấy tiếng thang máy dừng lại, Koi vui mừng nhổm dậy, bước về phía có tiếng động. Hôm nay cậu đã ở nhà cả ngày. Cậu quyết định làm như vậy vì không muốn gây thêm rắc rối cho Ashley nữa, nhưng dù cậu có ý định chống đối Ashley thì cũng không dễ dàng gì.

Vì bị cuốn vào chuyện này một cách bất ngờ nên Koi chỉ có đúng một bộ quần áo đang mặc trên người, và chúng cũng đã rách nát tả tơi trong trận ẩu đả với Nelson. Cậu định mặc nó ra ngoài mua quần áo vào ngày hôm sau, nhưng khi tỉnh dậy thì Ashley đã vứt nó đi mất rồi nên việc đó trở nên bất khả thi. Cho đến khi anh tan làm trở về, cậu đành phải mượn tạm chiếc áo sơ mi trắng, nhưng phần dưới hở hang khiến cậu vô cùng khó chịu. Cậu cảm ơn Ashley vì anh đã hứa sẽ mua quần áo cho cậu , cậu vui vẻ ra đón anh và mở cửa thang máy, thì nhìn thấy khuôn mặt Ashley, cậu giật mình mở to mắt.

"Koi."

Ashley mỉm cười khi nhìn thấy cậu, nhưng nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Koi đã biến mất, thay vào đó là một biểu hiện bối rối rõ rệt.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Thấy vết đỏ còn sót lại trên cằm Ashley, anh đã về muộn hơn hôm qua, cậu tái mét mặt mày hỏi. Cậu cứ nghĩ anh về muộn vì bận đi mua quần áo cho cậu, nhưng rõ ràng là có lý do khác. Nhìn thấy khuôn mặt tái mét của Koi, Ashley hạ tay xuống, vốn định ôm cậu, rồi bước đi và chuyển chủ đề trước.

"Hôm nay em thế nào? Có gì xảy ra không?"

"À... không."

Koi gật đầu nhưng trong lòng cậu muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Ashley hơn là kể lể những điều tẻ nhạt trong cuộc sống thường nhật của mình. Ashley không nhịn được cười khi thấy Koi lo lắng lẽo đẽo theo sau mình với vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng anh vẫn vờ như không biết và hỏi:

"Chậu cây thì sao?"

"À, vâng. Em để nó bên cửa sổ rồi."

Hôm trước Ashley đã tặng cậu một chậu cây nhỏ. Có vẻ anh nhớ rằng cậu đã từng kể với Ariel rằng cậu trồng cây cảnh nào cũng gặp tai nạn bất ngờ nên đã đưa cho cô ấy. Koi vui mừng nhưng cũng có chút lo lắng nên ngập ngừng không dám nhận.

<Cái này sẽ ổn thôi, vì nó không ra hoa mà.>

Nghe Ashley nói vậy, Koi mới yên tâm nhận lấy chậu cây vẫn chưa nảy mầm. Cậu không quên nói lời cảm ơn.

Nhờ vậy mà cả ngày cậu chỉ quanh quẩn chăm sóc chậu cây, dọn dẹp nhà cửa. Ashley đã bảo sẽ có người đến dọn dẹp nhà cửa nên không cần phải làm gì cả, nhưng cậu không thể làm vậy được. Cậu nghĩ mình phải làm gì đó để đáp lại ân tình này.

Nhưng khi nhìn thấy căn nhà sạch sẽ, Ashley không những không vui vẻ mà còn cau mày nói:

"Anh đã bảo em không cần phải làm những việc này rồi mà, đúng không?"

"À, vâng. Nhưng... dù sao thì em cũng chẳng làm gì cả..."

Koi nhanh chóng ủ rũ khi Ashley không có phản ứng như cậu mong đợi. Dĩ nhiên Ashley chỉ cần biết Koi đã làm điều gì đó cho anh là đủ rồi. Nhưng nếu anh khen cậu bây giờ, Koi sẽ hăng hái đến mức sẵn sàng lau bóng toàn bộ căn nhà đến mòn cả người mất. Ashley vui hơn nếu Koi không làm gì cả, chỉ nằm yên nghỉ ngơi.

Mình phải tạo ra việc gì đó cho em ấy làm mới được.

Đó là cách duy nhất để cả hai bên đều hài lòng. Ashley đi về phía phòng thay đồ, đưa cho Koi chiếc túi mua sắm mang theo.

"Quần áo đấy, mặc thử xem."

"À, cảm ơn anh."

Nghe vậy, vẻ mặt cậu lập tức tươi tỉnh hẳn lên khi nghĩ đến việc có thứ gì đó để mặc vào cái thân dưới trống trải này. Ashley mỉm cười nhìn Koi rồi bước vào trong. Koi vội vàng đi vào một căn phòng trống gần đó và lấy quần áo trong túi ra.

"....Ơ?"

Khuôn mặt đang tươi cười của cậu bỗng trở nên bối rối khi nhìn thấy quần áo.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo