Chương 183
"Cây hoa vẫn phát triển tốt chứ?"
Koi hỏi khi đã ăn món khai vị và đang chờ món tiếp theo. Al lộ vẻ tiếc nuối rồi đáp:
"Xin lỗi, có vẻ như tớ không có tài chăm sóc gì cả."
"Ơ, không sao đâu. Tớ cũng chăm không nổi nên mới đưa cho cậu mà..."
Koi thật lòng nghĩ vậy. Nhìn những chuyện đã không xảy ra sau đó thì có vẻ như mùi hương của hoa là nguyên nhân chính xác. Hoa tàn thì đáng tiếc, nhưng sẽ còn tồi tệ hơn nếu Ariel gặp rắc rối như Koi đã từng gặp vì cái hoa đó, nên có lẽ đây là một điều tốt. Cậu không coi trọng chuyện đó và cho qua.
Trong khi đó, Ariel cũng đang nghĩ những điều tương tự. Cô đã lo lắng một chút rằng liệu Koi có phát triển thành alpha hay omega hay không, nhưng sau đó những triệu chứng tương tự đã không còn xuất hiện và mùi hương cũng không còn nữa. Hơn nữa, nếu đó là pheromone thật thì Ashley đã là người nhận ra đầu tiên, nhưng thái độ của anh không hề thay đổi.
Có lẽ chỉ là cảm cúm thôi.
Cô vô thức bật cười khi nghĩ rằng mình đã lo lắng quá nhiều, và cô đã che giấu biểu cảm của mình bằng cách giả vờ uống nước. Ashley vẫn im lặng từ nãy đến giờ. Ariel đã trò chuyện vui vẻ với Koi, nhưng cô vẫn không thể xua tan những nghi ngờ trong lòng trước sự im lặng đáng ngờ của anh.
Cái tên mưu mô này lại đang ấp ủ âm mưu gì đây?
"Cảm ơn vì đã giúp đỡ nhé. Nhờ có hai người mà mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa."
Vừa hay Koi nói lời cảm ơn. Ariel cau mày càu nhàu:
"Ngay từ đầu sao cậu lại cứ để mọi chuyện đến nước đó chứ. Đáng lẽ cậu nên đòi sớm hơn."
Koi lúng túng lẩm bẩm với vẻ mặt khó xử trước lời chỉ trích chính đáng đó.
"Hồi đó nhiều người nghỉ việc cùng một lúc quá nên ông chủ cũng vất vả lắm... Tớ nghĩ là tớ có thể cầm cự được vài tuần..."
Cậu nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi vì cậu có tiền tiết kiệm. Ariel nghiêm khắc dạy bảo Koi, người đã phải trả giá đắt vì đã coi thường mức sống đắt đỏ ở phía Đông:
"Hầu hết mọi người, Koi à, kể cả tiền lương có bị chậm một tuần thôi thì người ta cũng kiện hoặc nghỉ việc rồi."
"cô nói đúng đấy."
Thật bất ngờ, Ashley nãy giờ vẫn im lặng, cũng đồng ý. Hai người đang đối địch nhau, nhưng khoảnh khắc này cả hai lại có chung chí hướng.
"Chỉ có em là thiệt thòi khi đối xử tốt với người ta thôi."
Lời nói của Ariel đã được Ashley tiếp lời.
"Người tốt quá cũng không tốt."
Ariel liếc nhìn anh rồi tiếp lời:
"Cũng phải biết xấu xa một chút chứ. Còn anh thì quá xấu xa rồi."
"Cảm ơn vì lời khen."
Quả nhiên là hai người họ thân nhau mà.
Koi đang nghĩ một cách hoàn toàn khác khi nhìn Ashley và Ariel đang cãi nhau và châm chọc nhau. Cứ tưởng Ariel sẽ nói xấu Ashley và Ashley sẽ không thích điều đó, nhưng khi hai người ở cạnh nhau thì lại hợp ý nhau đến vậy. Tất nhiên là vì có một chủ đề chung là trách mắng Koi, nhưng Koi hoàn toàn không bận tâm. Thật hạnh phúc khi ba người bạn học cũ tụ tập lại với nhau, lại còn có cả hai người bạn thân nhất mà cậu yêu quý nhất.
Ariel cau mày khi nhìn thấy Koi đang cười mãn nguyện.
"Không phải vậy đâu, đừng có hiểu lầm."
Ashley thờ ơ nói trước lời cảnh báo của Ariel.
"Mặc kệ em ấy đi, dù trước mắt em ấy cô và tôi có dùng dao đâm nhau thì Koi cũng sẽ nghĩ rằng chúng ta đang đùa thôi."
Ariel cau mày, nhưng thật đáng tiếc khi lời Ashley nói là sự thật.
"Làm gì có chuyện đó chứ."
Koi cười và lắc đầu. Khuôn mặt cậu còn ửng hồng khi nhìn hai người hỏi "Đúng không?". Koi, người từ trước đến nay vẫn hạnh phúc một mình bất chấp bầu không khí xung quanh, có vẻ như bây giờ mới bắt đầu tinh ý hơn một chút. Ngay khoảnh khắc Ariel khựng lại vì khuôn mặt Koi lộ vẻ bối rối, Ashley đã lên tiếng.
"Đương nhiên là không có chuyện đó rồi. Ariel có đâm anh thì có chứ anh sẽ không làm thế đâu."
"Thật đó hả?"
Ariel ngay lập tức hỏi vặn lại, kéo dài từ đó ra. Ashley nhếch mép cười rồi giơ ly rượu lên.
"Tôi là luật sư mà. Tôi sẽ không dùng bạo lực trong một cuộc chiến mà có thể kết thúc bằng lời nói đâu."
Này, Nelson đang nằm viện đó.
Ariel đã cố gắng hết sức để nuốt những lời mà cô suýt chút nữa đã buột miệng nói ra. Cô tò mò không biết Koi biết đến đâu về vụ việc đó, nhưng cô nghĩ rằng tốt hơn hết là nên giữ im lặng, nếu không thì cô sẽ bị cái lưỡi xảo quyệt này lừa cho xem.
"Đúng vậy, Ash không dùng bạo lực đâu."
Koi còn phụ họa cho cái tên luật sư xấu xa đó. Đúng vậy, anh ta hiếm khi dùng đến nắm đấm. Ariel nghĩ. Anh ta chỉ dùng cái lưỡi ba tấc này để giết người về mặt xã hội tại tòa án thôi.
Nhưng mà cái tên đó lại đánh Nelson đến mức đó.
Cô cảm thấy kỳ lạ theo một nghĩa khác. Ariel nhấm nháp rượu và liếc nhìn Ashley. Anh vẫn không hề thay đổi biểu cảm và sau đó cũng hầu như không nói gì. Thỉnh thoảng anh nói một câu thì cũng không khỏi châm chọc Ariel, và Ariel cũng không chịu thua mà phản công anh. Chỉ có Koi mới vui vẻ chấp nhận cuộc gặp gỡ ba người này.
Cuối cùng thì bữa ăn cũng gần kết thúc, chỉ còn lại món tráng miệng thì Koi đứng dậy.
"Tớ đi một lát nhé."
Cậu ám chỉ nhà vệ sinh rồi đứng dậy, khẽ nhìn hai người bọn họ. Ổn chứ? Ánh mắt dừng lại như để xác nhận, Ariel mỉm cười như thể bảo cậu đừng lo lắng.
Koi rời khỏi bàn thì một nhân viên nhanh chóng đi theo cậu. Koi nhớ lại sự tử tế của nhân viên, người đã trực tiếp dẫn cậu đến nhà vệ sinh và mở cửa cho cậu khi cậu đến lần đầu, và cậu nói không cần đâu. Nhưng nhân viên mỉm cười rồi bước đi trước, hướng về phía nhà vệ sinh.
Koi không còn cách nào khác ngoài việc bước theo anh ta, và nhân viên cũng mở cửa nhà vệ sinh cho Koi giống như lần trước, sau đó đưa cho Koi một chiếc túi mua sắm nhỏ mà anh ta đang cầm rồi rời đi. Koi tò mò cầm chiếc túi mua sắm nhỏ và nghiêng đầu. Bên trong có một chiếc hộp nhỏ được gói ghém đẹp đẽ và một tấm thiệp.
'Mặc cái này vào.'
"A."
〈Em sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn.〉
Koi gật đầu khi nhìn tấm thiệp và nhớ lại lời hứa mà cậu đã nói ngày hôm trước. Tò mò không biết bên trong có gì, cậu lấy chiếc hộp ra mở.
Thứ bên trong là thứ mà cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Trong khi cậu còn đang mở to mắt, không chớp mắt thì cậu nhìn thấy một tấm thiệp khác ở dưới đáy hộp. Koi run rẩy cầm tấm thiệp đó lên, rồi cậu nghẹn ngào hít một hơi.
-----------------------
Anh đã uống gần hết ly rượu vang thứ hai mà anh đã gọi. Khóe miệng Ashley thả lỏng khi nhân viên rót ly rượu vang cuối cùng cho anh. Chắc hẳn giờ Koi đã kiểm tra thứ bên trong chiếc hộp đó rồi. Chỉ cần tưởng tượng ra cậu bối rối đến mức nào thôi cũng đủ khiến anh bật cười.
Lần tới mình phải xem cảnh em ấy mặc nó ngay trước mắt mình mới được.
Thực ra kế hoạch ban đầu của anh là bắt cậu mặc nó từ khi đến, nhưng anh đã nhanh chóng thay đổi ý định. Nếu anh làm vậy, Koi sẽ không thể ăn tối ngon lành và sẽ luôn lo lắng. Anh cũng muốn nhìn thấy cảnh đó, nhưng cũng không tệ khi bị tấn công bất ngờ khi anh đang mất cảnh giác.
Koi đã cười vui vẻ và nói chuyện rôm rả suốt bữa ăn với Ariel, vậy là đủ rồi.
Ariel nhìn anh nhíu mày đầy nghi ngờ khi thấy anh mỉm cười vừa uống rượu. Cái tên đó đang cười một mình vì cái gì thế? Thật khó chịu.
"anh lại đang âm mưu gì đấy?"
Không có Koi ở đây thì cũng không cần phải che giấu nữa. Ashley liếc nhìn cô trước câu hỏi thẳng thắn đó. Như thể muốn hỏi cô đang nói gì vậy. Ariel lôi ra những lời mà cô đã kìm nén bấy lâu.
"anhcó biết Nelson phải nằm viện tận 16 tuần không? Chuyện đó, là do anh làm đúng chứ? Tại sao lại làm vậy?"
Ashley trả lời với giọng điệu thong thả trước Ariel:
"Đó là phòng vệ chính đáng. Nelson đã đánh tôi trước mà."
Thật bất ngờ, anh đã thừa nhận một cách ngoan ngoãn. Ariel nhìn Ashley một cách trắng trợn từ đầu đến chân, rồi lại dán mắt vào khuôn mặt anh.
"Có vẻ như anh không bị thương đến mức đó thì phải?"
Ashley nhếch mép trước câu hỏi mang tính chế giễu đó.
"Tôi thấy những cú đấm của cô đau hơn đấy."
Ariel cười đáp lại với vẻ hài lòng.
"Bây giờ thì tôi có thể đấm anh mạnh hơn đấy."
"Tôi xin kiếu, tôi đã bị cô đấm đủ rồi."
Giọng điệu thì lịch sự nhưng lại mang theo sự châm biếm rõ rệt. Bình thường thì cô đã sẵn sàng đùa lại, nhưng cô không biết anh sẽ làm gì nếu anh đổi ý. Ariel cũng thu lại nụ cười và hỏi:
"Rốt cuộc anh đã làm gì vậy? anh là luật sư mà."
Ashley nhếch miệng cười khi cô lặp lại những lời anh đã nói trước đó. Ngay khoảnh khắc Ariel khựng lại trước nụ cười lạnh lẽo rợn người đó, Ashley đã trả lời với giọng nói trầm thấp.
"Giờ thì tôi sẽ làm theo luật pháp."
"anh vẫn còn chuyện gì với Nelson à?"
Ariel hỏi với vẻ chán nản, anh chỉ cười đáp lại thay vì trả lời. Ashley chậm rãi mở miệng với Ariel đang nhìn anh không nói nên lời:
"Tôi biết cô ghét tôi, nhưng hôm nay cô đặc biệt thù địch đấy, lẽ nào cô thích Nelson à?"
Ashley đã lật tung ruột gan Ariel lên bằng những lời nói vô lý đó, cô thốt ra một lời tuyên bố bất ngờ:
"Nghe nói anh đã ngủ với Koi rồi đúng không?"
Ashley dừng lại việc đang uống rượu và hướng ánh mắt về phía Ariel. Ariel tiếp tục nói như đã chờ đợi khoảnh khắc này:
"Koi là beta đấy. anh biết tôi đã sốc đến mức nào khi nghe nói cậu ấy đã ngủ với anh không? anh đúng là một tên ích kỷ và tùy tiện. Sao ah có thể ngủ với một beta chứ? Hơn nữa, Koi lại là đàn ông. Nếu anh thật lòng nghĩ cho Koi thì làm sao anh có thể làm như vậy được?"
Ashley chỉ nhìn cô chằm chằm trong khi Ariel đang chỉ trích anh với tốc độ nhanh chóng. Ariel ngừng lời và trừng mắt nhìn anh trước sự im lặng bất thường đó thì sự hài lòng dần lan rộng trên khuôn mặt Ashley.
"Ra là cô không biết à."
Giọng nói thì thầm thoát ra khiến Ariel rợn cả tóc gáy. Cái tên này là sao vậy?
"Tôi không biết gì?"
Ariel lao vào hỏi, nhưng Ashley chỉ đưa ly rượu lên miệng. Ariel nhìn chằm chằm vào anh rồi cất tiếng:
"Việc anh đánh Nelson đến mức đó là vì Koi đúng chứ?"
Ashley cau mày. Ariel tiếp tục nói:
"Thật lòng mà nói đi, là vì anh tức giận khi Koi bị Nelson đánh chứ gì, đúng không?"
Ashley vẫn không nói gì. Im lặng là một sự khẳng định mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì. Ariel trách mắng anh với giọng điệu mạnh mẽ:
"Giờ thì hãy thừa nhận đi, rằng anh vẫn thích Koi. Đến mức một luật sư như anh lại đánh người ta đến chết như vậy."
Ariel nói thêm rằng hãy thu hồi những lời điên rồ mà anh đã nói lần trước nhân cơ hội này đi. Ashley chỉ nhìn cô chằm chằm rồi từ từ mở miệng.
"Thì sao?"
" gì cơ?"
Ariel cau mày, Ashley vẫn nói với vẻ mặt vô cảm:
"Tôi chưa bao giờ phủ nhận cảm xúc của mình cả."