Chương 196
Ashley siết chặt rồi lại thả tay đang nắm lấy vai Koi ra. Chỉ bằng một cái đẩy nhẹ, Koi đã ngã nhào lên giường. Ashley cúi người xuống trên Koi đang gập gối một nửa và thả chân xuống mép giường. Khuôn mặt Ashley đang nhìn xuống Koi từ phía trên không hề có chút biểu cảm nào, cứ như một chiếc mặt nạ vậy.
Koi cảm thấy tim mình đập loạn nhịp theo một ý nghĩa khác với trước đây. Cậu muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể cậu không thể cử động. Cứ như một người đi bộ không thể nhúc nhích khi nhìn thấy một chiếc xe đang lao đến, cậu chỉ biết nằm đó và nhìn Ashley.
Ánh mắt Ashley từ từ kiểm tra cơ thể Koi. Như thể anh sẽ không bỏ lỡ bất kỳ dấu vết nào còn sót lại.
Nhưng không có gì cả. Anh đã cởi hết quần áo và kiểm tra từng ngóc ngách trên cơ thể trần trụi của Koi, nhưng anh không thấy vết thương mới nào.
Lẽ ra anh nên cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng anh lại không thể. Cơn giận của Ashley đã mất phương hướng và bắt đầu bùng nổ khắp nơi.
"A, Ash."
Koi vội vã gọi anh. Ánh vàng kim trong mắt Ashley liên tục xuất hiện rồi biến mất. Koi suýt chút nữa đã ngồi dậy và bỏ chạy. Chuyện đó không hề khó khăn. Cậu chỉ cần đẩy Ashley ra và lao ra ngoài thôi. Cậu không còn nghĩ đến những chuyện khác nữa, như là chuyện Ashley sẽ sớm bắt được cậu, dù cậu có đẩy mạnh đến đâu thì anh cũng sẽ không hề hấn gì, rồi sau khi mọi kế hoạch thành công thì cậu sẽ phải làm gì tiếp theo...
Ashley túm chặt lấy tay Koi và hung bạo cắn vào cổ cậu. Cậu bật ra một tiếng thét một cách tự nhiên trước cảm giác bị nghiến răng nghiến lợi.
"Đau, đau quá, Ash! Dừng lại đi!"
Cậu liên tục hét lên, nhưng anh không hề nghe thấy. Anh cắn vào vai, vào ngực, vào tay, vào khắp nơi. Cứ như thể anh sắp nuốt chửng Koi đến nơi. Koi chưa bao giờ cảm thấy anh đáng sợ đến vậy. Đôi mắt Ashley đã bị nhuộm kín bởi ánh vàng kim, anh đang cắn xé khắp nơi trên cơ thể Koi đang run rẩy với khuôn mặt tái mét.
Chẳng lẽ là anh ấy bị động dục?
Koi vô thức nuốt khan, nhưng suy nghĩ của cậu đã sai. Ashley hoàn toàn tỉnh táo. Anh biết mình đang làm gì quá rõ, và điều đó càng khiến anh phát điên hơn.
"Tại sao."
Ashley vùi mặt vào chỗ anh vừa cắn và hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên. Anh mở miệng với vẻ mặt mất hồn.
"Tại sao em không có phản ứng gì hết?"
Anh hoàn toàn không thể hiểu được. Anh đã dốc hết pheromone đến vậy mà Koi vẫn không hề có phản ứng gì. Rõ ràng là cậu đã phát triển thành omega rồi mà. Tại sao cậu không hề dao động vậy? Tại sao cậu không phản ứng lại pheromone của anh? Tại sao?
"Chuyện đó."
Koi nuốt khan. Cậu đã nhận ra tình hình qua những lời Ashley nói và đôi mắt đã đổi màu, cậu khó khăn cất lời:
"Vì, vì em là beta mà... Em xin lỗi."
Ha, một tiếng cảm thán đến nghẹt thở bật ra từ miệng Ashley. Không thể nào. Khi đó rõ ràng là tử cung mà. Đứa con của anh sẽ ở trong cái bụng này.
Vậy mà không phải à? anh đã nhầm lẫn sao?
"Đừng có nói dối."
Ashley lẩm bẩm qua kẽ răng. Ngay sau đó, anh dùng răng cắn vào vành tai Koi.
"A...!"
Một tiếng hét khác với những tiếng hét trước đó bật ra từ miệng cậu. Ashley cắn xé khắp nơi trên cơ thể cậu cũng đã đủ đau rồi, nhưng lần này cậu lại đau đến mức trước mắt cậu tối sầm lại. Máu nhanh chóng chảy ra từ chỗ da thịt vừa bị xé rách. Koi lần đầu tiên cố gắng đẩy Ashley ra, nhưng Ashley không hề lay chuyển mà chỉ tiếp tục cắn và mút tai cậu.
Và khi anh ngẩng đầu lên, trái tim cậu đã tan vỡ hoàn toàn vì sự thảm hại và trống rỗng không gì sánh được.
"Không để lại dấu ấn."
Anh lẩm bẩm như đang độc thoại.
"Không để lại..."
Koi chỉ biết mở to mắt nhìn anh. Cứ như thể cậu hoàn toàn không thể chấp nhận được chuyện gì đang xảy ra vậy. Nhưng ánh mắt Ashley vẫn dán chặt vào tai cậu. Máu đang chảy ra từ tai cậu, nhưng đó chỉ là một vết thương thông thường chứ không phải dấu ấn.
"Đau, đau quá, dừng lại đi, bảo dừng lại cơ mà!"
Koi liên tục hét lên. Nhưng Ashley cứ lặp đi lặp lại việc cắn tai cậu mấy lần liền. Nhưng kết quả vẫn như cũ. Không để lại dấu ấn. Thứ anh nhìn thấy chỉ có đôi tai bầm dập của Koi và khuôn mặt cậu đang khóc mà thôi.
"Ha..."
Ashley thở hắt ra một hơi ngắn ngủi như đang thở dài. Mọi thứ quá vô lý đến mức anh chỉ muốn bật cười.
Koi chưa từng phản ứng lại pheromone của mình.
Sự thật mà anh đã quên bỗng hiện lên trong cái đầu trống rỗng của anh. Từ khi Ashley phát triển thành alpha cho đến tận bây giờ, Koi đã tiếp xúc với pheromone của anh không biết bao nhiêu lần. Nhưng kết quả lần nào cũng như lần nào. Koi chưa từng cảm nhận được pheromone của Ashley. Dù chỉ một lần.
Không chỉ có vậy. Ashley đã không ngửi thấy bất cứ mùi hương nào từ Koi nãy giờ. Anh đã hít sâu và vùi mặt vào khắp nơi trên cơ thể cậu để xác nhận, nhưng anh không ngửi thấy bất kỳ mùi pheromone nào. Thứ lan tỏa chỉ có mùi da thịt nhè nhẹ và mùi pheromone ngọt ngào mà anh đã dốc hết vào cậu mà thôi. Sự thật đó đã khiến Ashley hoàn toàn phát điên.
‘Mình rõ ràng đã cảm nhận được mà.’
Anh nhớ lại trong trạng thái gần như hoảng loạn.
‘Rõ ràng đã liên tục có mà, từ em ấy.’
‘Cái mùi pheromone đang dụ dỗ mình ấy.’
Ashley bỗng ngây người ra như sắp phát điên đến nơi.
‘Vậy mà tại sao giờ mình lại không ngửi thấy bất cứ mùi gì chứ? Mình phát điên rồi à? Hay là mình đang mơ? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?’
"Ash..."
Koi cất tiếng với giọng nói run rẩy. Ashley thở dốc và từ từ hạ mắt xuống. Koi đang nhìn anh với khuôn mặt tái mét. Ahhhh, Ashley khẽ thở dài. Giờ thì anh đã hoàn toàn nhận ra những gì mình đã làm nãy giờ.
Trên cơ thể Koi có đầy những vết bầm và dấu răng lớn nhỏ. Tất cả đều do anh để lại. Nếu có dấu vết mới nào thì chắc chắn anh sẽ biết. Đương nhiên rồi. Ashley đã nhớ rõ mọi thứ dù là nhỏ nhặt nhất về Koi.
Đúng vậy, anh biết tất cả.
Cả đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi đó nữa.
Ashley nghĩ. Và điều đó đã gợi lại cho anh một ký ức khó chịu.
Đôi mắt mà Koi đã từng nhìn người cha của anh.
"...Haa."
Ashley lại thở dài. Anh muốn cười, nhưng khuôn mặt anh lại méo mó như sắp khóc đến nơi. Thấy biểu cảm đó của anh, tim Koi hẫng một nhịp. Anh không thể khóc được, nhưng Koi lại không biết phải làm gì.
"Không sao đâu, Ash. Em không sao mà... Em không đau đâu, thật đấy."
Koi vừa cố gắng an ủi Ashley vừa lặp đi lặp lại những lời đó. Điều đó càng khiến Ashley trở nên thảm hại hơn. Người đáng lẽ phải xin lỗi là Ashley mà cậu vẫn đang cố gắng an ủi anh.
"...Anh yêu em."
Ashley cất lời với một giọng khàn đặc sau một hồi lâu. Koi dừng lại trước giọng nói thì thầm bên tai và ôm chặt lấy anh.
"Em cũng vậy, em cũng yêu anh. Với em chỉ có mình anh thôi."
Koi tuyệt vọng nói tiếp:
"Thật sự là không có chuyện gì xảy ra cả mà. Sao em có thể làm chuyện đó với người khác được chứ, người mà em yêu chỉ có mình anh thôi mà... Xin anh hãy tin em, em cầu xin anh đấy."
Ashley lẩm bẩm với Koi vừa cầu xin anh bằng một giọng hoàn toàn kiệt sức:
"Anh tin em."
Một giọng nói vẫn còn yếu ớt phát ra.
"Anh biết là em yêu anh, anh không nghi ngờ gì về điều đó cả."
Nhưng Koi lại càng bất an hơn. Ashley đã bảo rằng anh yêu cậu và đã nói đi nói lại rằng anh không hề nghi ngờ lòng chân thành của cậu, nhưng tại sao cậu vẫn có cảm giác như thế này? Bây giờ và lúc đó rõ ràng là khác mà.
Khác ở chỗ nào?
Một giọng nói khác đột nhiên vang lên trong một góc tim cậu. Giờ cả hai đều là người lớn, và hai người đã quan hệ rồi mà. Chúng ta đã có tất cả của nhau rồi. Koi tự trấn an bản thân.
Nhưng trái tim cậu đã bị rạn nứt. Cậu không thể nào quên được biểu cảm của Ashley. Cậu khó khăn mở miệng trong vòng tay Ashley.
"Em, em xin lỗi vì đã là beta."
Ashley dốc pheromone vào cậu đến đâu thì cũng vô dụng thôi. Koi cảm thấy thảm hại trước nỗi sợ rằng mối quan hệ này có lẽ sẽ lại kết thúc.
"Em ước gì mình cũng phát triển thành omega."
"Không phải vậy đâu, Koi."
Ashley nói không chút do dự trước những lời thì thầm như đang than vãn.
"Em là beta hay omega thì cũng không quan trọng với anh đâu. Thà là beta thì còn tốt hơn đấy."
Koi ngập ngừng cất lời:
"Thật ạ?"
"Ừ."
Ashley đáp lại ngắn gọn.
"Anh không cần pheromone omega gì hết."
Anh lẩm bẩm như thể đang tự nhủ với bản thân. Ashley ôm chặt cơ thể Koi như để trấn an cậu và hít một hơi thật sâu. Anh vẫn không ngửi thấy bất cứ mùi hương nào từ Koi.