Chương 198
Khi tỉnh dậy, Koi chỉ có một mình. Như mọi khi, Ashley đã đi làm và không thấy đâu cả.
"....A."
Một tiếng rên rỉ vô thức bật ra từ miệng cậu khi cậu bước xuống giường. Hôm nay phần dưới của cậu đặc biệt đau nhức. Ashley cũng không làm gì quá mạnh bạo cả mà sao lại như vậy nhỉ, cậu vừa nghiêng đầu vừa nghĩ thì một cơn chóng mặt ập đến. Koi cau mày nhắm mắt lại và ngã ngồi xuống giường.
Có lẽ mình không khỏe lắm...?
Đây là lần đầu tiên cậu bị như thế này nên cậu bỗng cảm thấy bất an. Cậu ngồi yên hít thở sâu trong một lúc rồi thận trọng đứng dậy sau khi đã xoa dịu cơn chóng mặt.
Ngôi nhà vẫn yên tĩnh như mọi khi. Sự cô đơn lại tìm đến cậu. Koi chậm rãi bước về phía nhà bếp. Như mọi khi, Ashley đã để lại một tờ giấy nhớ ở đúng chỗ đó.
Koi à, hôm nay em không cần dọn dẹp gì đâu, cứ nghỉ ngơi thôi nhé.
Phía dưới tờ giấy là những giấy tờ cần thiết cho việc khám sức khỏe. Nhìn vào tên Koi được viết ở phía trên thì có vẻ như anh muốn cậu viết những thông tin cần thiết vào.
Cậu thở phào nhẹ nhõm vì không cần phải dọn dẹp. Hôm nay cậu thật sự chỉ muốn nghỉ ngơi thôi. Cậu cũng đã nhờ người mang bữa ăn lên, và trong khi chờ đợi thì cậu đã điền vào giấy tờ. Nội dung câu hỏi cũng không có gì đặc biệt. Những câu hỏi về việc cậu đã từng phẫu thuật hay chưa, có tiền sử bệnh gia đình hay không, cậu nghĩ một lát rồi đánh dấu vào ô "Không biết". Ngoài việc bố cậu đã từng bị ung thư ra thì cậu cũng không biết gì cả. Cậu ghi beta vào mục loại hình của bố mẹ.
Khi đang điền được nửa bộ hồ sơ thì cậu đã đổi ý. Cậu quyết định xuống ăn cơm và gọi điện cho lễ tân để hủy yêu cầu rồi bước lên thang máy.
"Chào buổi sáng, ngài Niles."
Koi bắt chuyện với nhân viên đang niềm nở chào hỏi cậu và đi theo anh ta đến chỗ ngồi bên cửa sổ.
Huu.
Sau khi thở ngắn, cậu nhận cuốn menu mà nhân viên vừa đưa cho.
"Hôm nay chúng tôi có một loại trà ngon đấy ạ, ngài muốn dùng thử không ạ?"
Koi gật đầu đồng ý trước lời đề nghị đang mỉm cười kia. Dù sao thì cậu cũng không cảm nhận được sự khác biệt lớn đâu nên không sao cả.
Trong khi chờ bữa ăn, cậu vừa nhấp ngụm trà vừa nhìn ra ngoài cửa sổ một cách ngây ngốc. Cơ thể cậu cứ liên tục uể oải mà mãi không khá lên. Thời tiết cũng đẹp và cậu cũng đã ngủ đủ giấc rồi mà sao lại như thế này nhỉ. Cậu vừa nghĩ vừa đưa tách trà lên miệng.
Bỗng cậu cảm nhận được có người đang đến gần, rồi ai đó đi lướt qua cậu và kéo chiếc ghế đối diện ra. Koi giật mình quay đầu lại trước hành động tự tiện ngồi xuống mà không hề hỏi ý kiến cậu thì mở to mắt.
Người đang ngồi đối diện cậu có vẻ đẹp đến mức khiến cậu nghi ngờ rằng liệu mình có đang mơ hay không. Mái tóc bạc dài lướt qua vai ôm lấy chiếc cổ vừa dài vừa thanh tú, và đôi mắt đang hướng về phía Koi có màu xanh lục đậm. Chiếc mũi cao và đôi gò má đang nhô lên một cách tự nhiên và chiếc cằm mềm mại cũng như đôi môi đỏ thắm như trái cherry chín mọng kia hoàn toàn đủ sức để cướp đi ánh mắt của bất kỳ ai. Hàng mi dài có màu giống như màu tóc, và làn da trắng trong suốt kia không hề có một nốt ruồi nào.
Thật khó tin rằng trên đời này lại có người như vậy, nhưng Koi biết người đàn ông này. Chính là vị thiên thần đã thản nhiên ngồi hút thuốc trên ban công khi đang trần truồng kia. Anh ta đang ngồi trước mặt cậu, chẳng lẽ đây là mơ?
Anh ấy thật sự là người mà.
Koi tự nhủ một sự thật có lẽ là hiển nhiên và lại một lần nữa quan sát khuôn mặt anh. Cậu cảm thấy có chút ngại ngùng khi quy định giới tính của anh, mặc dù cậu đã thấy rõ cơ thể trần trụi của anh. Có lẽ là do thiên thần thì không có giới tính.
Cậu vẫn còn đang ngơ ngác dù biết rõ rằng anh là người. Hơn nữa, dù đây mới chỉ là lần thứ hai gặp mặt thôi nhưng cậu lại cảm thấy một sự thân thiết kỳ lạ. Trong lòng cậu cảm thấy thoải mái và thậm chí còn có một sự vui vẻ như gặp lại một người bạn cũ khiến cậu càng thêm bối rối. Rốt cuộc cái cảm giác này là gì vậy?
Anh khẽ nheo đôi mắt dài và lên tiếng chào trước Koi đang ngây người nhìn mình.
"Chào."
Không giống như vẻ ngoài, giọng anh trầm và khàn khàn. Koi giật mình kinh ngạc trước giọng nói khiến cậu rợn cả tóc gáy, anh nói tiếp:
"Cậu đang giấu rất giỏi đấy. Thật là một đứa trẻ ngoan."
Koi không hiểu những gì anh ta đang nói. Thêm vào đó, những lời nói cứ như thể đang nói với một người lớn tuổi hơn càng khiến cậu bối rối hơn. Bề ngoài trông có vẻ cùng độ tuổi, hay là anh ta là kiểu người trông trẻ hơn tuổi thật?
"Tôi... tôi xin lỗi, anh bao nhiêu tuổi rồi vậy ạ?"
Cậu nhận ra rằng đây có lẽ là một câu hỏi khiếm nhã sau khi đã nói ra. Cậu vội vàng im bặt, nhưng đối phương đã bật cười và hỏi ngược lại.
"Trông tôi bao nhiêu tuổi?"
"Ơ..."
Koi bối rối và ngập ngừng. Cậu vừa định lên tiếng thì người đối diện đã lên tiếng trước.
"Cứ cho là hơn cậu 10 tuổi đi."
Một sự im lặng gượng gạo trôi qua. Cậu không biết mọi chuyện đang diễn ra như thế nào nên cậu chỉ biết nhìn anh ta thì anh đã mỉm cười. Anh ta dịu dàng nói với Koi đang ngây người trước khuôn mặt ngọt ngào của anh:
"Thật đó, chúng ta có thể nhận ra nhau mà, nhưng tôicũng không tin lắm. Đây là lần đầu tôi gặp người cùng loại ngoài tôi đấy. Chắc cậu cũng vậy hả? Chúng ta thật sự, rất hiếm có mà. Tôi đã nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ gặp được ai như vậy cơ..."
Anh ta vừa luyên thuyên nói những điều chỉ mình anh ta biết vừa lấy thứ gì đó ra từ trong túi. Koi định bảo anh ta không được hút thuốc thì nhân viên đã tiến lại gần và lịch sự ngăn cản.
"Tôi xin lỗi, toàn bộ khu vực này đều cấm hút thuốc ạ."
Người đàn ông ngậm điếu thuốc và ngẩng đầu lên. Koi thầm lo lắng thì người đàn ông đã lên tiếng.
"Nếu tôi không châm lửa thì có sao không ạ?"
Người đàn ông vừa kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay vừa mỉm cười. Thật bất ngờ, người nhân viên đã xoa dịu biểu cảm của mình và đáp "Vâng" lại. Hơn nữa, anh ta còn tiến thêm một bước hỏi xem anh có cần gì nữa không rồi mới quay người bỏ đi khiến Koi ngơ ngác chớp mắt. Người đàn ông vừa nãy đã thản nhiên nói với Koi như thể đây là một chuyện rất bình thường.
"Mọi người đều tốt bụng với "chúng ta"."
Phản ứng đó cứ như thể chuyện như thế này xảy ra là một điều rất tự nhiên. Nhưng điều thu hút sự chú ý của Koi lại là một thứ khác.
""Chúng ta" ạ?"
Người đàn ông khẽ mỉm cười khi cậu nhắc lại lời mình vừa nói.
"Cậu cũng biết mà, chỉ cần cậu phát ra một chút pheromone thôi thì ai cũng sẽ đổ gục hết."
Anh ta chỉ nói những lời cậu không thể nào hiểu được. Koi chỉ biết ngơ ngác nhìn anh ta thì người đàn ông mới cau mày như thể anh ta đã nhận ra có gì đó không ổn.
"Sao vậy? Cứ như thể cậu không thể hiểu được những gì tôi đang nói ấy. Không cần phải như vậy giữa chúng ta mà."
Anh lại dùng cụm từ "chúng ta" lần nữa. Koi hoàn toàn không thể hiểu được. Sao một người như thiên thần đó lại có thể được xếp vào cùng một nhóm với mình chứ.
Người đàn ông từ từ tắt nụ cười trên khuôn mặt khi nhìn thấy vẻ mặt không thể nào đồng tình của Koi. Koi ngập ngừng rồi khó khăn cất lời.
"Tôi xin lỗi, tôi hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì cả... Việc anh và tôi cùng loại, cái từ 'chúng ta' đó là sao ạ?"
Người đàn ông ngậm điếu thuốc và im lặng nhìn Koi. Cậu trở nên bồn chồn vì biểu cảm anh ta không hề nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ hay thậm chí là chớp mắt. Sau khi chỉ nhìn Koi trong một lúc, đối phương đột nhiên cau mày và tựa lưng vào ghế.
"Tôi đã cho cậu thấy rằng tôi giống cậu rồi mà, cậu không cần phải cảnh giác đến vậy đâu. Chúng ta là người một nhà, nên không cần phải đề phòng đến vậy đâu."
"Pheromone ạ?"
Cậu càng nghe càng không hiểu gì cả. Cậu biết rằng người đàn ông đó đã tỏa pheromone về phía cậu, nhưng đó là tất cả những gì cậu biết. Koi hoàn toàn không biết tại sao người đàn ông này lại làm vậy với cậu.
"Tôi là beta mà, pheromone gì chứ...?"
Người đàn ông há hốc miệng với vẻ mặt khó tin trước lời Koi nói.
"Cậu không cần phải giấu tôi đến mức đó đâu."
Anh ta hoàn toàn không tin Koi. Koi không thể chịu đựng được nữa và hỏi lại.
"Từ nãy đến giờ anh cứ chúng ta với chúng tôi, rốt cuộc anh và tôi có quan hệ gì với nhau chứ? Anh làm ơn giải thích cho tôi tử tế đi, tôi hoàn toàn không biết gì cả."
Người đàn ông chỉ im lặng nhìn Koi. Koi cũng không hề né tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh ta. Một sự im lặng kéo dài, và người đàn ông vốn đang nửa tin nửa ngờ bỗng nghiêm túc ngậm miệng lại. Anh ta nhìn chằm chằm vào Koi rồi khẽ cảm thán.
"...Trời ạ, là thật sao?"
Anh ta lẩm bẩm một mình rồi hút thuốc, và rồi anh ta cau mày khi nhận ra khói không hề bốc lên. Thay vào đó, người đàn ông vừa thở dài vừa cất lời.
"Tôi đã nghĩ rằng mình vừa gặp được người cùng loại, ai ngờ đâu lại gặp phải một tên ngốc còn không biết bản thân là ai."
"Anh nói gì cơ ạ?"
Koi nhăn mặt hỏi lại. Sự thân thiết mà cậu đã cảm nhận được ban đầu dần phai nhạt và một sự khó chịu trước sự thô lỗ của người đàn ông dần thay thế cho chỗ đó. Sao anh ta có thể nói những lời như vậy ngay trước mặt mình chứ?
Nhưng người đàn ông vẫn thờ ơ nói với vẻ mặt không quan tâm đến phản ứng của Koi.
"Vậy ra từ trước đến giờ cậu vẫn tin rằng cậu là beta hả?"
"Tôi đúng là beta mà. Kết quả xét nghiệm cũng đã bảo thế..."
"Mấy cái xét nghiệm vớ vẩn đó thì bỏ đi. Dù sao thì chúng ta cũng không thể nào có kết quả từ mấy cái xét nghiệm đó được đâu."
Người đàn ông, người lại dùng cụm từ "chúng ta", khẽ thở dài rồi ngẩng đầu lên. Và rồi anh ta tung một quả bom vào Koi.
"Cậu không phải là beta mà là một omega cực, giống như tôi vậy."