Lick Me Up If You Can - Chương 199

Chương 199

Koi ngây người nhìn khuôn mặt người đối diện. Thấy biểu cảm đó, người đàn ông nhíu hàng lông mày tuyệt đẹp rồi khoanh tay dựa lưng vào ghế.

"Cậu có ý gì vậy? Cậu nghĩ tôi đang lừa gạt cậu chắc?"

"À, không, không phải ý tôi là vậy nhưng mà..."

Tôi là cực omega á, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cậu hoàn toàn không hiểu gì cả. Không chỉ là omega mà còn là cực omega, trên đời này thật sự có thứ đó sao? Mà người đó lại là mình á?

Dù có suy nghĩ thế nào cậu cũng không thể chấp nhận được. Nếu là người đàn ông trước mặt thì cậu có thể hiểu được phần nào. Vẻ ngoài của người đàn ông ấy quá phi thực tế, và nếu anh ta là một giống loài cực kỳ quý hiếm đã được học lướt qua trong chương trình học thì cậu sẽ hiểu thôi.

Nhưng mà mình lại là cái đó á?

Thấy Koi vẫn không nói gì, người đàn ông đột nhiên giơ tay. Anh ta gọi một nhân viên đến và gọi một cốc bia lạnh. Một lúc sau, người đàn ông uống cạn cốc bia đầy một hơi rồi mạnh tay đặt chiếc cốc xuống bàn, sau đó mở miệng.

"Lúc cậu ngửi thấy mùi pheromone của bản thân cậu không cảm thấy gì sao? Đừng nói với tôi là đến giờ cậu vẫn chưa từng làm tình nhé? Nếu đã ngủ với ai đó thì chắc chắn cậu đã thức tỉnh rồi chứ, mùi omega của cậu hẳn là phải nồng nặc lắm mới đúng chứ? Vậy mà cậu vẫn tin rằng cậu là beta thì hoặc là đầu óc cậu có vấn đề, hoặc là cậu thiểu năng. Tôi nói đúng chứ?"

Người đàn ông tuôn ra những lời lẽ thô tục một cách không kiêng nể gì rồi nhìn Koi với ánh mắt đáng sợ như muốn cậu phản bác lại. Koi hoàn toàn không hiểu vì sao người đàn ông này lại tức giận đến vậy. Chẳng lẽ tôi nhất định phải là cực omega hay sao?

Thấy cậu chỉ im lặng nhìn anh ta, người đàn ông nhìn chằm chằm vào Koi một lúc rồi đột nhiên thở dài. Thấy sự thay đổi đột ngột đó, Koi giật mình, người đàn ông hạ giọng:

"Nếu cậu không tin tôi thì thôi vậy. Cũng có thể hiểu được."

Rồi người đàn ông đứng dậy. Koi giật mình nhìn anh ta, người đàn ông nhìn xuống cậu và nói:

"Sống tốt nhé, chắc sẽ không có dịp gặp lại đâu. Dù sao thì cũng rất vui được gặp cậu."

Anh ta quay người đi không chút lưu luyến. Đột nhiên tim Koi thắt lại. Cậu cảm thấy mình không nên để anh ta đi như vậy. Cảm giác thân thuộc kỳ lạ mà cậu đã cảm nhận được ngay từ đầu bỗng chốc biến thành sự hụt hẫng. Koi càng thêm bồn chồn khi nhìn người đàn ông tóc bạc mặc chiếc áo khoác dài đang dần khuất bóng. Cậu vô thức đứng dậy và vội vàng đuổi theo anh ta. Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải giữ anh ta lại.

"Này!"

Koi tuyệt vọng hét lên và vươn tay ra. Gần như cùng lúc đó cậu nắm được cánh tay người đàn ông, cậu nhìn khuôn mặt người đàn ông đã quay lại và vội vàng nói:

"Tôi, tôi không ngửi được mùi ạ."

Đôi mắt người đàn ông mở to như thể rất ngạc nhiên. Koi tiếp tục nói:

"Hồi nhỏ tôi bị tai nạn ở đầu nên từ đó tôi không ngửi được mùi nữa. Vì vậy tôi hoàn toàn không cảm nhận được mùi hương của anh. Tôi cũng chưa bao giờ cảm nhận được bất kỳ mùi hương nào từ bản thân mình cả..."

Koi nói một tràng rồi thở dốc. Người đàn ông đứng đó nhìn khuôn mặt Koi một lúc lâu.

-----------------

Hai người ngồi đối diện nhau trong im lặng và chỉ nhìn nhau. Koi bối rối quan sát sắc mặt người kia, còn Angel thì khoanh tay quan sát cậu với vẻ mặt nghiêm trọng.

Phù, người phá vỡ sự im lặng trước là đối phương. Người đàn ông cho đến năm thìa đường vào cốc cà phê vẫn còn nóng rồi đưa lên miệng uống. Koi đã thấy anh ta gọi một ly espresso quadruple nên lần này cậu không ngạc nhiên lắm.

"Vậy là."

Sau khi đặt tách xuống, người đàn ông mở miệng.

"Đến giờ cậu vẫn chưa từng ngửi thấy bất kỳ mùi pheromone nào sao? Kể cả của người khác?"

"Vâng."

Koi gật đầu, người đàn ông vuốt cằm như đang suy nghĩ điều gì đó rồi nói "Được". Rồi anh ta đứng dậy. Thấy Koi vội vàng đứng dậy theo, anh ta giơ tay ra hiệu bảo cậu dừng lại.

"Cậu cứ đợi ở đây đi. Tôi sẽ quay lại ngay thôi."

Koi không còn cách nào khác ngoài việc tuân theo mệnh lệnh dứt khoát đó. Dù mới gặp nhau lần đầu nhưng không hiểu sao cậu lại tin rằng anh ta sẽ không nói dối và bỏ chạy.

Koi ngượng ngùng ngồi xuống ghế và lo lắng chờ đợi anh ta. Trái ngược với lời hứa "sẽ quay lại ngay", người đàn ông mãi vẫn chưa xuất hiện.

Chẳng lẽ, mình bị lừa rồi sao?

Khi sự nghi ngờ đã trở thành sự chắc chắn thì người đàn ông quay lại. Khoảnh khắc xác nhận người đàn ông cao lớn đang sải bước đến với tà áo khoác mỏng bay phấp phới, Koi vô thức thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu nghĩ là tôi trốn mất rồi à?"

Vừa ngồi xuống, người đàn ông đã nói một câu khiến Koi ngượng ngùng đỏ mặt. Nhưng người đàn ông không quan tâm, anh ta đặt món đồ mình mang đến lên bàn và nói.

"Tìm chỗ bán cái này khó quá đi. Mãi mới mua được đấy."

Thứ mà người đàn ông mang đến là một lon đồ hộp. Koi tò mò nhìn nhãn mác của lon đồ hộp mà cậu chưa từng thấy bao giờ. Người đàn ông lấy một chiếc mở nắp hộp từ trong túi ra và đẩy lon đồ hộp về phía Koi. Bị bất ngờ, Koi cầm lấy cả hai thứ, anh ta ra hiệu bằng cằm và ra lệnh.

"Mở nó ra đi. Đừng lo, chỉ là đồ ăn thôi mà."

Koi ngập ngừng rồi cũng làm theo lời anh ta và mở lon đồ hộp ra. Bên trong là cá trích. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy người đàn ông đang nhăn nhó mặt mày, dựa lưng vào ghế và cố gắng tránh xa hết mức có thể rồi mở miệng.

"Ngửi thử đi, ngửi gần vào."

Koi nghiêng đầu khó hiểu nhưng lần này cậu vẫn làm theo lời anh ta và đưa lon đồ hộp lên mũi. Cậu ngửi thấy một mùi khó chịu thoang thoảng nhưng không đến mức không thể chịu đựng được. Cậu phồng má và hít hà liên tục để chứng minh rồi ngẩng mặt lên, người đàn ông hỏi:

"Thế nào?"

Koi nhìn khuôn mặt nhăn nhó của anh ta và thành thật trả lời:

"Tôi có cảm giác như là có mùi khó chịu thật nhưng mà tôi không chắc nữa. Đây là cái gì vậy ạ?"

"Cá trích."

Vừa trả lời xong, người đàn ông liền giơ tay lên. Người nhân viên đang định tiến đến thì khựng lại, người đàn ông bịt mũi và chỉ vào lon đồ hộp mà Koi đang cầm.

"Làm ơn vứt nó đi giúp tôi. Cảm ơn nhé."

Người nhân viên im lặng cầm lấy lon đồ hộp và quay đi, bước chân của anh ta nhanh như chạy trốn. Người đàn ông vẫn còn đang lúng túng hết nhìn Koi lại nhìn xung quanh, rồi anh ta lén lút bỏ tay ra khỏi mũi. Vẫn còn đang kiểm tra xem mùi hương còn sót lại xung quanh hay không, anh ta nhăn nhó mặt mày và chửi thề khe khẽ.

"Ra ngoài nói chuyện thôi."

Người đàn ông đứng dậy trước và nắm lấy tay Koi kéo đi. Vội vàng đứng dậy, Koi cảm thấy một cảm giác an tâm khó tả và đi theo anh ta ra khỏi tòa nhà. Người đàn ông dừng lại ở một khoảng cách nhất định, hít một hơi thật sâu rồi mới giãn cơ mặt và quay lại nhìn Koi.

"Tại có quá nhiều kẻ muốn lừa gạt tôi ấy mà."

Vẻ hung hăng lúc nãy của anh ta đã hoàn toàn biến mất. Koi còn chưa kịp nói gì thì anh ta đã mở miệng:

"Xin lỗi nhé, lúc nãy tôi hơi quá lời."

Koi giật mình khi thấy anh ta ngoan ngoãn xin lỗi như vậy. Trong giọng nói của người đàn ông vẫn không có sự dịu dàng hay mềm mỏng, nhưng cũng không còn cái cảm giác muốn chỉ trích và dồn ép đối phương như lúc nãy nữa. Anh ta tiếp tục nói với một giọng điệu bình tĩnh:

"Nếu cậu có lý do đó thì cậu nhầm lẫn cũng là điều đương nhiên thôi. Chúng ta, ừm... Việc nhận biết ra đồng loại đâu có dễ dàng gì."

Những lời cuối cùng được anh ta nói nhỏ như độc thoại. Koi im lặng nhìn anh ta rồi lấy hết can đảm cẩn thận mở miệng:

"Thì, cái chuyện lúc nãy ấy ạ... Có thật không ạ? Ý tôi là..."

"Cậu có cùng loài với tôi ấy hả? Đúng vậy."

Anh ta trả lời một cách đầy chắc chắn. Ngay cả kiểm tra còn không ra mà sao anh ta lại có thể tự tin như vậy chứ? Như thể đọc được suy nghĩ của Koi, anh ta nói tiếp:

"Tôi đã bảo rồi mà? Chúng ta có thể nhận ra nhau. Cậu không cảm thấy gì sao? Nhìn tôi cậu không có cảm giác gì sao?"

Anh ta hỏi một cách thận trọng hơn nhiều so với lúc nãy. Sau khi xác nhận Koi không ngửi được thật, thái độ của anh ta đã thay đổi rõ rệt. Koi cảm thấy an tâm và thành thật trả lời:

"Tôi, tôi cũng... Tôi cũng cảm thấy ạ. Lúc nãy khi anh nhìn tôi, tôi có cảm giác rất thoải mái và thân thuộc..."

Nghe vậy, khóe miệng người đàn ông cong lên và từ từ nở một nụ cười. Với đôi mắt lục bảo lấp lánh và khóe miệng cong lên mềm mại, Koi hoàn toàn bị hớp hồn. Anh ta đẹp đến mức cậu có cảm giác như đang nhìn thấy một thứ gì đó thiêng liêng.

Thấy Koi ngây người đứng đó, anh ta chủ động đưa tay ra. Koi ngập ngừng rồi cũng nắm lấy tay anh ta, người đàn ông siết chặt tay Koi và bắt tay một cách nhẹ nhàng.

"Rất vui được gặp cậu."

"... Tôi cũng vậy ạ."

Dù cả hai gần như không biết gì về nhau nhưng một mối liên kết bền chặt vẫn lơ lửng giữa hai người. Koi cảm thấy xúc động nghẹn ngào và mở miệng.

"Tôi là Connor Niles, cứ gọi tôi là Koi ạ. Còn anh... Tôi, tôi có thể hỏi tên anh được không ạ?"

Nghe câu hỏi thận trọng đó, anh ta mở miệng. Một giọng nói trầm thấp như tiếng thì thầm vang lên.

"Mọi người thường gọi tôi là Angel."

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo