Chương 203
"Ashley!"
Ashley đột nhiên tái mét mặt mày và bắt đầu nôn mửa. Nhìn anh quỳ xuống và co rúm người lại trong khi nôn mửa không ngừng, Koi hoảng hốt hét lên và chạy đến bên anh.
"Ashley, anh sao vậy? Tỉnh lại đi Ashley!"
Cậu liên tục gọi tên anh, nhưng cơn co giật của Ashley chỉ ngày càng trở nên tồi tệ hơn chứ không hề thuyên giảm. Nhìn anh khó thở đến mức đó, Koi tái mét mặt mày nhìn xung quanh. Nhưng rồi cậu lại càng hoảng loạn hơn.
Không thấy.
Dù có nhìn xung quanh thế nào đi nữa thì cậu cũng không thấy người mà cậu đang tìm kiếm.
Angel đã biến mất.
Koi cố gắng nhớ lại trong trạng thái gần như hoảng loạn. Trong lúc cậu đang bận tâm đến Ashley thì Angel đã biến mất một cách đột ngột. Thứ còn lại chỉ là người đàn ông đã lôi Angel đến, Ashley và cậu mà thôi. Đỡ hơn là người đàn ông đã hoàn toàn mất ý thức và ngã xuống.
Cậu định để Ashley đang thở hổn hển và đau khổ ở đó rồi vội vàng liên lạc với quầy lễ tân thì Ashley đột nhiên túm lấy Koi vừa đứng dậy. Bất ngờ nhìn xuống, Ashley cố gắng nuốt ngược cơn buồn nôn và khó khăn lắm mới mở miệng được.
"Đi.....ện tho....ại."
"Hả?"
Koi không nghe rõ vì giọng anh bị ngắt quãng nên vội vàng cúi xuống lắng nghe, Ashley khó khăn lắm mới thốt ra được từng từ trong tiếng thở dốc.
"Điện, thoại, di độ,....ng, ở trê,...n bà....,n."
Khi cậu chuyển ánh mắt theo hướng đầu ngón tay anh vừa khó khăn lắm mới giơ lên thì chiếc điện thoại di động của anh đã lọt vào tầm mắt cậu. Koi vội vàng chạy đến và giật lấy chiếc điện thoại đưa cho Ashley.
"Đây, đây ạ."
Hà, hà, khó nhọc thở dốc, Ashley mở khóa màn hình điện thoại. Sau khi bấm vài nút, một luồng gió mát mẻ ập đến ngay sau đó, đồng thời cậu nghe thấy một âm thanh cơ học đang chạy.
Hệ thống thông gió được lắp đặt khắp căn nhà rộng lớn đã đồng loạt được kích hoạt. Trong lúc đó Ashley vẫn liên tục nôn mửa. Anh không còn gì để nôn nữa nhưng anh vẫn cố gắng khạc ra những ngụm nước bọt lẫn dịch vị, Koi bối rối không biết phải làm gì rồi vội vàng rót một cốc nước mang đến. Ashley vẫn đang nằm sấp trên sàn và đau khổ, có vẻ như anh đã mất ý thức rồi.
"Ashley!"
Koi vội vàng ôm anh vào lòng và cố gắng cho anh uống nước nhưng dù cậu có nghiêng cốc đến đâu thì nước vẫn chỉ chảy xuống khóe miệng anh chứ không thể nào trôi xuống cổ họng được. Cậu liên tục gọi tên anh và lay người anh nhưng anh không hề phản ứng gì. Khoảnh khắc cậu cảm thấy tim mình như rớt xuống, cậu nghe thấy một giọng nói từ chiếc điện thoại.
-... cậu? cậu ổn chứ ạ? Cậu Miller?
Koi vội vàng cầm điện thoại lên và đáp lại sau khi nghe thấy giọng nói vang lên liên tục.
"Ashley, Ashley đang bất tỉnh ạ. Tôi không biết phải làm gì nữa..."
Đối phương im lặng một lát rồi nói.
-Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Hãy giải thích ngắn gọn đi.
Koi ngập ngừng một lúc rồi cuối cùng cũng kể lại. Cậu cố gắng giảm thiểu tối đa những chi tiết về Angel và chỉ nói rằng anh đã trở nên như vậy sau khi ngửi thấy mùi cực omega, người phụ nữ liền đáp lại.
-Tôi sẽ đến đó ngay. Không cần gọi xe cứu thương đâu.
Người đó không hề hỏi Koi là ai cũng như không hề giải thích bản thân là ai, rồi anh ta cúp máy. Koi cảm thấy bối rối nhưng vì Ashley đã gọi cho người đó trước nên cậu không còn cách nào khác ngoài việc tin tưởng và chờ đợi.
Người phụ nữ đã tìm đến họ không lâu sau đó như những gì cô đã nói. Và Koi đã biết được danh tính của người mà Ashley đã gọi điện cho.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô, khuôn mặt Koi đã tái mét và toàn thân cậu cứng đờ lại. Khuôn mặt cô ấy đã già hơn nhiều so với hồi đó, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
<Có lẽ cậu không thực sự thích Ashley Miller thì sao?>
Đó chính là thư ký của bố Ashley.
----------
Những người vừa bước ra khỏi thang máy và xông thẳng vào phòng khách liền bao vây Ashley. Koi bất lực bị bọn họ đẩy ra ngoài. Cậu định đẩy bọn họ ra và tiến đến chỗ Ashley thì có ai đó đã túm lấy cậu. Giật mình quay lại thì đúng như dự đoán, cô ta đang nắm lấy vai Koi.
"Bỏ, bỏ ra đi."
Koi theo phản xạ cảm thấy sợ hãi nhưng cậu đã cố gắng gằn giọng. Nhưng cô ta vẫn giữ vẻ mặt vô cảm và mở miệng.
"Dù sao thì cậu cũng chẳng làm được gì đâu, dù là lúc đó hay bây giờ."
Cô ta lại một lần nữa chọc đúng vào nỗi đau lớn nhất của Koi.
"Cậu vẫn không giúp được gì đúng không? Rõ ràng là có cậu ở đó nhưng cậu chủ vẫn ra nông nỗi này đấy."
Vì đó là sự thật nên Koi không thể phản bác được. Chỉ có sự bất mãn thôi thì không thể làm được gì cả. Nhưng không có nghĩa là cậu sẽ lùi bước.
"Ashley cần tôi ạ."
"Không, người mà cậu chủ cần là đội ngũ y tế và những người làm công có trách nhiệm xử lý mọi chuyện. Chính là những người này đây."
Cô thư ký ra hiệu một cái với bọn họ rồi lại nhìn Koi.
"Cậu lùi sang một bên thì sẽ giúp được nhiều hơn đấy."
Koi không còn gì để phản bác nữa. Thấy Koi cắn môi, cô thư ký buông tay khỏi vai cậu. Khi cô ta định lướt qua Koi thì cậu đã mở miệng.
"Tại sao Ashley lại đột nhiên trở nên như vậy ạ? Ít nhất thì cô có thể nói cho tôi biết chuyện đó chứ?"
Trong giọng nói của cậu có sự tuyệt vọng còn lớn hơn cả sự tức giận. Thấy cô thư ký quay lại nhìn mình, Koi nhanh chóng nói tiếp.
"Ashley là alpha mà, không thể nào phát bệnh vì pheromone omega được. Không phải alpha hay omega khi ngửi thấy pheromone của đối phương thì sẽ phá...t tìn...sao ạ? Vậy tại sao Ashley lại trở nên như vậy ạ?"
Vì cậu cảm thấy ngại khi phải nói ra những từ ngữ đó nên cậu đã ngập ngừng một chút, cô ta chỉ im lặng nhìn cậu. Cậu không thể nào biết được cô ta đang nghĩ gì nên cậu cảm thấy sốt ruột, đột nhiên cô ta giơ tay lên. Koi giật mình lùi lại, cô thư ký đưa tay vuốt má cậu. Koi giật mình cứng đờ người lại, cô ta bất ngờ nói với một giọng dịu dàng.
"Cậu đã trở thành một người đàn ông tuyệt vời rồi đấy, Connor Niles."
Koi không thể phản ứng lại ngay vì tình huống quá bất ngờ, cậu chỉ chớp mắt. Cô ta nheo mắt lại rồi lẩm bẩm như đang nói một mình.
"Hồi trước cậu còn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi nữa mà, giỏi thật đấy."
Đến lúc này Koi mới nhận ra rằng cô ta đang trêu chọc mình, cậu lắc đầu và hất tay cô ta ra.
"Hãy trả lời câu hỏi của tôi trước đi. Chuyện gì đã xảy ra với Ashley? Tại sao anh ấy lại có phản ứng kỳ lạ với pheromone omega như vậy?"
Nghe giọng nói của cậu trở nên sắc bén hơn, cô thư ký tỏ vẻ ngạc nhiên nhướn mày lên rồi thu tay lại và vén mái tóc ngắn sau vai.
"Nếu là alpha bình thường thì đúng là sẽ không có phản ứng ghê tởm như vậy với pheromone omega. Kể cả là cực alpha cũng vậy."
"Vậy, là vì đó là pheromone của cực omega ạ?"
"Không phải."
Cô thư ký thẳng thừng bác bỏ suy đoán thận trọng của Koi.
"Cậu chủ sẽ có phản ứng như vậy với bất kỳ mùi hương omega nào. Cậu ấy không chịu được. Một alpha lại lên cơn nôn vì pheromone omega, đúng là nực cười thật nhưng đó lại là sự thật."
Cậu đã hiểu hết những gì cô ta nói nhưng cậu vẫn không hiểu. Rốt cuộc là tại sao? Vì sao chứ? Những alpha khác thì không như vậy mà.
Tại sao chỉ có Ashley?
"Đã có chuyện gì xảy ra với Ashley ạ?"
Nghe giọng nói run rẩy của Koi, cô ta suy nghĩ một lát rồi đáp.
"Cậu hãy tự mình nghe Cậu chủ kể đi. Tôi nghĩ đó không phải là chuyện tôi nên nói."
"Này!"
Koi vội vàng gọi cô ta lại khi cô ta định quay người đi. Nghe cậu gọi, cô thư ký dừng bước và quay lại, Koi ngập ngừng mở miệng.
"Lúc Ashley tỉnh dậy, nếu pheromone omega vẫn còn sót lại... thì anh ấy sẽ lại có phản ứng như vậy sao ạ?"
Nghe câu hỏi thiếu tự tin đó, cô thư ký đáp với vẻ mặt vô cảm.
"Có lẽ vậy? cậu ấy luôn như vậy mỗi khi ngửi thấy mùi omega mà."
Định quay người đi thì cô thư ký chợt dừng lại.
"A, gọi là cô Bernice nhé, không phải là này."
Sau khi nói tên mình, cô ta mới bước đến chỗ những người đang tiến hành sơ cứu. Koi chỉ ngây người đứng đó và nhìn họ.
---------------
Ashley lại có phản ứng bài xích với mùi omega.
Koi ngơ ngác chìm đắm trong suy nghĩ và bước đi trên phố. Trong đám đông ồn ào cậu không thể làm được gì và chỉ gây thêm vướng víu. Hết cách cậu đành phải để lại lời nhắn cho Ashley rằng hãy liên lạc với cậu sau khi tỉnh dậy rồi rời đi. Tình huống bất ngờ khiến đầu óc cậu rối bời. Đến khi hoàn hồn lại thì cậu đã đi bộ được một đoạn đường rất xa rồi.
Vậy thì có lẽ Ashley đã thích việc mình là beta hơn sao?
Vậy từ trước đến nay pheromone của mình đã bị loại bỏ bằng cách nào? Cho đến giờ những người mà anh ấy qua lại đều là beta hết sao? Cậu hoàn toàn không hiểu gì cả...
Sau khi Ashley tỉnh lại cậu chỉ còn cách trực tiếp hỏi anh thôi. Nhưng cậu vẫn còn một điều khiến cậu bận tâm.
Nếu như những lời Angel nói là sự thật thì sao.
Đột nhiên cậu cảm thấy rợn cả sống lưng.
‘Nếu mình thực sự là omega thì mình sẽ chỉ gây hại cho Ashley thôi.’
Khoảnh khắc đó tim cậu như rớt xuống.
‘Có lẽ mình sẽ không thể ở bên cạnh Ashley được nữa...’
Khi cậu vừa nghĩ đến đó thì đột nhiên một cảm giác nóng rực trỗi dậy từ bên trong cơ thể cậu. Koi dừng chân và thở dốc. Máu trong người cậu sôi sục và tim cậu đập loạn xạ. Cậu cảm thấy chóng mặt và khó thở, sự hưng phấn lan tỏa từ đầu đến chân.
Đã có lần cậu cảm thấy như vậy trước đây rồi. Cái lúc mà cậu đã bị sốt cao và phải nằm liệt giường mấy ngày liền ấy, cái cảm giác mà cậu chỉ nghĩ rằng mình đã bị cúm lạ ấy đã quay trở lại tìm cậu.
"Khi kỳ phát tình đến thì cậu sẽ biết thôi."
Khoảnh khắc đó những lời Angel nói vang vọng trong đầu cậu, và trước mắt cậu mọi thứ đều trở nên trắng xóa.