Lick Me Up If You Can - Chương 213

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Chương 213

Vài tiếng trước.

Ashley Miller đang mệt mỏi đến mức cả thể xác lẫn tinh thần đều tơi tả, nhưng anh lại hoàn toàn không muốn nghỉ ngơi.

Anh đã lục tung mọi ngóc ngách trong nhà dù cho anh đã biết từ trước ngay khi đặt chân vào căn nhà hoàn toàn không có một bóng người. Sau khi mở cửa nhà giặt để kiểm tra lần cuối, Ashley mới chịu thừa nhận thực tế.

Koi đã không đến. Dù anh đã bảo cậu như vậy.

Răng anh nghiến ken két vang vọng bên trong màng nhĩ. Anh đã khoanh tay và đứng ở đó một lúc rồi quay người đi về phía nhà bếp.

Anh đã không rót rượu ra ly mà đã mở nắp chai và tu ừng ực ngay. Anh đã cạn gần một phần ba chai sau một ngụm lớn, nhưng anh lại không hề cảm thấy say. Tất cả là tại cái thứ pheromone đáng nguyền rủa đó. Cả cơn đau đầu đang dày vò anh, cả chứng mất ngủ cứ tiếp diễn không ngừng, không, là tất cả mọi thứ. Đời Anh đã hoàn toàn kết thúc từ khi anh bién đổi thành alpha rồi.

"Anh có rất nhiều thứ mà."

Em đã sai rồi, Koi à.

Koi đã bảo rằng Ashley có rất nhiều thứ, nhưng anh đã mất đi những thứ anh có từ lâu rồi. Anh đã mất Koi đầu tiên, rồi đến hy vọng, tương lai, ý chí sống, ký ức và bây giờ thì ngay cả cảm xúc anh cũng chẳng còn lại gì mấy. Đầu óc anh cũng hỗn loạn như cuộc sống tồi tệ của anh vậy.

Chắc anh không hối hận đâu nhỉ.

Đã quá muộn để hối hận rồi. Và ngay từ đầu anh đã không hề có ý định đó.

Ashley đặt hai tay lên bàn bếp và đứng đó một lúc. Ánh mắt anh dán chặt vào đồng hồ trên điện thoại.

Anh đã không hề nhúc nhích trong một lúc rồi chụp lấy điện thoại ngay khi vừa bước sang nửa đêm và rời khỏi nhà bếp rồi lên thang máy.

Ashley đã cho cậu đủ cơ hội và đã chờ đợi cậu. Chính Koi là người đã bỏ lỡ cơ hội đó. Dù cho Ashley có làm gì thì cậu cũng sẽ không thể bào chữa được cho bản thân. Và Ashley đã nhanh chóng đến được trước căn hộ cũ nát và tồi tàn mà Koi đang sống.

----------------------------------------

Koi tái mét và co rúm người lại. Mồ hôi lạnh toát ra sau lưng và toàn thân cậu run rẩy. Cậu cần phải nói gì đó, nhưng cổ họng cậu nghẹn cứng lại và cậu không thể thốt nên lời.

Ashley không ngần ngại tiến vào bên trong khi chỉ thấy cậu đang há hốc miệng. Ashley nghiến răng và gầm gừ khi đấm mạnh vào tường khiến Koi giật mình.

"Giờ em đang làm cái gì vậy? Chẳng phải anh đã bảo em đến nhà anh sao?"

"E........., em......., đã định, ........rồi mà."

Koi cố gắng vắt kiệt giọng nói đang run rẩy và nói, nhưng cậu lại không thể nói tiếp được nữa. Khuôn mặt Ashley càng trở nên hung ác hơn khi thấy cậu lại ngậm miệng.

"Được thôi, đứng lên. Chúng ta đi đến nhà anh ngay bây giờ."

"Kho......., khoan đã....., Ash."

Koi vội vã kêu lên, nhưng Ashley đã không chút thương tiếc xé toạc chiếc chăn mỏng đang che kín từ đầu đến chân của cậu. Và một mùi hương nồng nặc vốn đã cố gắng kìm nén đã lan tỏa ra ngay lập tức.

Ashley theo phản xạ che mũi và miệng lại bằng tay. Anh đã biết mùi hương này là gì. Nhịp tim đang đập loạn xạ và cơ thể đang nóng bừng đã chứng minh điều đó.

Koi đã không thể nói gì khi nhìn vào Ashley đang trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn xuống cậu. Khuôn mặt đang đỏ bừng và đôi môi đang hé mở trong khi thở dốc chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

"Em xin lỗi, Ash, em..."

Giọng nói vừa thoát ra đã run rẩy không ngừng. Cậu đã cố gắng hết sức để kìm nén nó, nhưng cậu không thể tiếp tục được nữa. Ashley đã bắt lấy cơ thể cậu suýt chút nữa thì ngã nhào đi. Mùi hương vốn đã nồng nặc lại càng bao trùm lấy toàn thân cậu hơn. Thật sự mọi thứ trước mắt anh cứ như sắp biến thành màu trắng xóa, nhưng Ashley đã cố gắng hết sức để giữ được lý trí. Anh đã trấn tĩnh lại khi cảm nhận được sự đau đớn khi móng tay cắm vào lòng bàn tay và nói trong khi cố gắng hít thật sâu rồi thở ra một cách nhẹ nhàng.

"Được rồi, chúng ta tính sau đi."

Ashley chỉ nói có vậy rồi bế bổng Koi lên một cách đột ngột. Anh vốn đã đi nhanh nay còn nhanh hơn nữa, lao ra khỏi đó trong chớp mắt. Và anh đã bước ba bốn bậc cầu thang cùng một lúc và lao đến chiếc xe chỉ trong nháy mắt.

Koi lờ mờ mở mắt và thấy Ashley đang đặt cậu xuống ghế phụ rồi vòng qua và ngồi vào ghế lái. Anh lập tức cho xe chạy và gọi cho Bernice, nhưng Koi lại không thể nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện. Đó là vì chu kỳ động dục đã bắt đầu bùng nổ và đang khiến toàn thân cậu nóng bừng lên. Cậu thậm chí đã bắt đầu rên rỉ và khóc nấc lên.

"Trấn tĩnh lại đi, chịu khó một chút thôi."

Ashley đã nói như vậy, nhưng anh không hề có ý định làm dịu tình hình. Anh cũng đã tự tát mạnh vào má mấy lần vì cơ thể đang nóng bừng liên tục. Nếu cứ tiếp tục thế này thì anh sẽ mất kiểm soát và đè Koi ra ngay trên xe mất. Anh thậm chí còn không có thời gian để nhớ lại chuyện gì đang xảy ra nữa. Trong đầu anh chỉ có mỗi một suy nghĩ.

Mình phải bảo vệ Koi.

Anh không biết khỏi cái gì. Anh chỉ phóng xe như điên trên đường cao tốc như thể đang chạy trốn khỏi một thứ gì đó đang bám sát phía sau.

"Ngài Miller!"

Bernice và những người khác vội vã chạy đến chỗ Ashley vừa dừng xe lại. Ashley đã không trả lời mà tự mình bế Koi ra khỏi xe.

"Bác sĩ Stewart đâu rồi?"

"Ông ấy đang chờ ạ. Thà là cứ để người đó nằm lên cáng đi có hơn không? Mùi pheromone nồng quá đấy."

Ashley đã vượt qua cô và đi thẳng vào bên trong tòa nhà trong khi Bernice vừa nói vừa đi theo. Các nhân viên phát hiện ra anh đã vội vã chỉ đường.

"Đằng kia ạ, ngài Miller, ngài có thật sự ổn không vậy? Pheromone nồng quá đấy ạ."

"Ngài Miller, xin ngài hãy đặt cậu ấy lên xe đi. Ngài Miller!"

Những tiếng gọi anh liên tục vang lên, nhưng Ashley đã không dừng lại. Anh chỉ đặt Koi xuống khi anh đối mặt với bác sĩ đang chờ họ.

Haaa...

Ashley chỉ lùi lại sau khi nhìn thấy đội ngũ y tế đang bao quanh Koi đang nằm trên giường bệnh. Từ miệng anh phát ra một tiếng thở dài. Mùi hương pheromone đang len lỏi sâu vào bên trong phổi mỗi khi anh thở đang khiến anh cảm thấy chóng mặt.

"Ngài Miller, ra ngoài mau! Nhanh lên!"

Bernice vừa chạy theo vừa hét lên. Ashley đã nghe lời cô ra ngoài hành lang và lẩm bẩm với người thư ký cứng đờ hiếm thấy bằng một giọng trầm thấp.

"Tôi không sao, đừng có hét lên. ...Đầu tôi đau quá."

Giọng anh khàn đặc đến mức khó nghe. Bernice vừa im bặt vừa lén nhìn vào bên trong phòng bệnh. Cô cũng biết mùi hương pheromone đang tràn ngập bên trong. Đó chính là mùi hương mà cô đã ngửi đến phát ngán khi đưa Ashley đến các bữa tiệc. Chỉ là nó quá nồng nặc đến mức cô không thể tin rằng nó đang phát ra từ một người.

"Chẳng lẽ, cậu nhóc đó... Đây là pheromone của Niles sao ạ?"

Một tiếng cười khúc khích như có ai đó đang xì hơi vang lên sau giọng nói đang nhỏ dần một cách thiếu tự tin. Bernice vừa quay đầu lại vừa thấy khuôn mặt của Miller đang nhếch mép.

"Không thì sao?"

Những tiếng cười khúc khích xen lẫn tiếng thở dốc vang lên liên hồi. Hiếm khi cô cảm thấy lạnh sống lưng, và nỗi sợ mà cô đã từng cảm nhận được từ một Miller khác đã lại tìm đến cô. Cứ như đang chế giễu Bernice, người đã tự tin rằng sẽ không còn nỗi sợ hãi nào như vậy nữa vậy.

--------------------------------

Xung quanh Koi vô cùng yên tĩnh khi cậu mở mắt. Khoảnh khắc đó cậu cảm thấy sợ hãi không biết tai mình có bị làm sao không, nhưng cậu đã nhẹ nhõm khi cảm nhận được tiếng hít vào của mình đang làm rung màng nhĩ.

Vậy là không sao.

Huu, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng đó chỉ là trong chốc lát mà thôi. Có người khác trong phòng bệnh ngoài cậu. Cậu rụt rè quay đầu lại vì cảm thấy một sự rùng rợn khó tả rồi đứng hình tại chỗ.

Một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa và nhìn cậu. Anh đặt ly rượu còn một nửa lên bàn khi hai người chạm mắt nhau rồi lên tiếng.

"Chào em, Koi."

Giọng nói trầm thấp và dịu dàng rõ ràng là vẫn quen thuộc như trí nhớ của cậu. Nhưng không hiểu sao Koi lại cảm thấy bất an hơn là vui mừng. Cậu đã nghĩ rằng mình đã trở nên kỳ lạ khi cậu cảm thấy có một khoảng cách nào đó giữa cậu và anh, khác với khi hai người nói chuyện qua điện thoại. Khuôn mặt anh khi hai người gặp nhau lần cuối hiện lên thì Ashley đã lên tiếng.

"Em có ổn không? Cơ thể em thế nào rồi?"

Koi nghĩ rằng cậu đã trở nên kỳ lạ khi anh vẫn nói bằng giọng dịu dàng như vậy. Ash vẫn không khác gì trước đây, nhưng tại sao mình lại như thế này chứ. Cậu cố gắng xua đi khuôn mặt tàn nhẫn cứ liên tục hiện lên và gượng cười.

"Vâng, em ổn ạ. Em cảm ơn anh."

"Vậy thì tốt rồi."

Ashley cũng cười đáp lại. Cậu lẽ ra phải cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cậu lại hoàn toàn không thể cảm thấy như vậy. Cậu cứ liên tục cảm thấy phản ứng của anh thật khác lạ. Dù cho không có lý do gì để làm vậy cả. Ashley vẫn nói tiếp với khuôn mặt đang mỉm cười với Koi đang bồn chồn.

"Đứa bé cũng an toàn, em đừng lo lắng."

Koi đã phản ứng sau vài giây im lặng.

"...Đứa bé?"

Koi chỉ im lặng nhìn Ashley một lúc. Ashley đã lên tiếng khi nhìn thấy Koi đang giơ tay lên tát nhẹ vào má mình.

"Đó là sự thật đấy. Em đã mang thai rồi."

Cậu đã phản ứng sau vài giây im lặng. Koi vừa chớp mắt vừa bật dậy và hét lên.

"Mang thai? Em á? Làm thế nào mà..."

Ashley đã trả lời từng câu hỏi liên tục đó một cách cố ý.

"Vì em đã biến đổi thành omega."

Khoảnh khắc đó Koi đã khựng lại. Ashley cau mày mà gần như không ai nhận ra khi anh không bỏ lỡ phản ứng đó của cậu.

"Vậy là em biết rồi à."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo