Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Chương 212
"Sao anh lại nói thế..."
Koi lẩm bẩm với giọng thiểu não. Có lẽ Ashley cũng nhận ra nên anh đã thản nhiên nói thêm.
-Người ta thì ai rồi cũng sẽ chết thôi mà.
"Nhưng mà, anh đừng có nói thế."
Trước giọng nói đó, Ashley đã im lặng một lúc. Cậu cảm thấy một sự im lặng khó chịu và hừ hừ một tiếng.
"Ờm, vậy thì... ngày mai, em cũng có thể đến viếng được không ạ? Nếu, nếu anh không phiền ạ."
Khi cậu vừa ngập ngừng vừa lắp bắp, Ashley đã đáp lại một cách hờ hững như trước đây.
-Để làm gì chứ? Chào hỏi người đã chết thì người ta cũng chẳng biết gì đâu.
"Ờm, thì đúng là vậy..."
Koi cảm thấy có gì đó kỳ lạ trước phản ứng vẫn chỉ hờ hững như vậy. Có vẻ như Ashley và cha anh không có mối quan hệ thân thiết, nhưng phản ứng của anh lại có vẻ quá lạnh lùng. Koi vừa nghiền ngẫm giọng nói không hề có chút cảm xúc nào của anh vừa lấy hết can đảm để mở miệng.
"Ash, anh không cần phải giấu em đâu. Nén nỗi buồn quá nhiều cũng không tốt đâu ạ."
Ashley vừa nói vừa nghĩ rằng có lẽ anh ấy vẫn chưa cảm nhận được thực tế vì đang bị sốc lớn.
-Có lẽ em đang hiểu lầm gì đó thì phải, anh không buồn cho lắm đâu.
Anh vẫn tiếp tục nói với giọng điệu bình thản không hề thay đổi.
-Anh cũng không giấu em. Anh đã bảo rồi mà, anh không sao cả. Koi à, có lẽ em đang nghĩ rằng khi người thân qua đời thì ai cũng sẽ buồn, nhưng cũng có những người không như vậy đâu. Thật ra anh nghĩ ông ấy đã hoàn toàn ích kỷ và đã làm mọi thứ theo ý mình đến tận phút cuối đời. Anh làm gì có buồn, nếu không nói là dở khóc dở cười ấy chứ.
Koi khựng lại trước giọng điệu có phần mỉa mai đó thì Ashley đã chuyển chủ đề một cách tự nhiên.
-Mà em dạo này thế nào rồi? Em vẫn ở nhà của Al à?
Koi vừa nghe thấy câu hỏi đột ngột đó vừa ngơ ngác.
"Không ạ, em đã ra khỏi đó rồi mà, em đã bảo anh lần trước rồi mà..."
Lời của Bernice đột nhiên hiện lên trong đầu Koi. Chẳng lẽ bây giờ mình bị mất trí nhớ à? Cũng như Koi đang cứng đờ, Ashley cũng đã im lặng. Một sự im lặng căng thẳng trôi qua, và Koi đã lên tiếng trước.
"Em vẫn ổn ạ. Em vừa làm thêm vừa..."
-Làm thêm á? Em đang làm gì?
Giọng Ashley đột nhiên trở nên gay gắt. Koi ngơ ngác chớp mắt trước phản ứng đột ngột đó và đáp lại.
"Không ạ, em sẽ tìm một công việc khác, nhưng vì em vẫn chưa tìm được chỗ nào ưng ý nên... trong thời gian đó em phải làm gì đó chứ, em không thể ngồi không được."
Cậu đã không hỏi câu trả lời của anh về lời cầu hôn là gì. Lúc này cậu không thể khiến tình hình của Ashley trở nên phức tạp hơn được. Không sao đâu, hãy nghĩ rằng mình đã có thêm thời gian để chuẩn bị nhẫn cưới. Koi đã cho qua như vậy, nhưng Ashley thì lại không thể.
-Em đang làm việc á? Bây giờ á? Em đang làm việc gì?
Koi chu mỏ và hỏi qua loa trước những câu hỏi liên tục đó.
"Thì công việc trước đây của em thôi mà... Lắp đường ống nước hay sửa chữa gì đó..."
-Không được, đừng có làm. Em phải nghỉ ngơi chứ.
"Ơ? Tại sao ạ?"
Koi lại nghiêng đầu trước những lời vội vã tuôn ra đó. Một sự im lặng bất thường trôi qua. Chỉ có tiếng thở gấp gáp của Ashley là vang lên. Cứ như anh đang tìm kiếm những lời nói vậy. Koi vừa định lên tiếng thì Ashley đã lên tiếng trước.
-Khám sức khỏe.
"Ơ?"
Ashley vừa nói vừa cứ như đang cố gắng lắm vậy.
-Anh đã bảo rồi mà, em phải đi khám sức khỏe đấy. Không lẽ em quên rồi à?
"Ơ, không ạ."
Koi vội vàng lắc đầu. Cậu có nhớ, nhưng cậu không hề lên lịch cụ thể, và cậu đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc như một trò đùa nên cậu đã lúng túng lắp bắp.
"Chuyện đó vẫn còn hiệu lực ạ? Em cứ tưởng là..."
-Đương nhiên rồi. ...Hóa ra đã lỡ mất rồi à.
Anh vừa nguyền rủa một tiếng nhỏ vừa như thể đang kiểm tra ngày, rồi ngay lập tức nói thêm.
-Anh sẽ lên lịch khám sức khỏe lại vào tuần sau. Vì em cần phải duy trì tình trạng tốt nhất nên tốt hơn hết là em đừng đi làm trong thời gian đó. Hãy ở nhà nghỉ ngơi và chuẩn bị cho việc khám sức khỏe nhé, được chứ?
Koi chỉ biết lặp đi lặp lại câu trả lời "Dạ, dạ" trong sự ngơ ngác và hỏi.
"Việc khám sức khỏe vốn là như vậy hả anh?"
Cậu chưa từng khám sức khỏe bao giờ trong đời. Việc kiểm tra hình thể với Al cũng là lần đầu tiên kể từ khi cậu làm ở trường. Ashley đã nhanh chóng trả lời cậu.
-Vốn dĩ là như vậy mà. Anh cũng nghỉ làm ở công ty khoảng một tuần mỗi khi anh đi khám sức khỏe.
"Ra vậy... Ai cũng làm vậy hả anh?"
-Ừ.
Koi đáp "Em biết rồi ạ" lại Ashley đang lặp đi lặp lại câu trả lời.
"Vậy thì em phải làm theo lời anh thôi... Đừng lo, dù là làm thêm thì em cũng có thể thoải mái không làm mà. Em sẽ ở nhà nghỉ ngơi theo lời anh bảo."
-Tốt.
Ashley đã trở lại giọng điệu bình thường mà kết thúc cuộc trò chuyện. Koi cũng vô tư mỉm cười thì Ashley đã hỏi.
-Anh sẽ chuẩn bị hết mọi thứ để em có thể làm ngay khi tang lễ kết thúc nên chỉ cần ba ngày thôi. Trong thời gian đó em hãy ở nhà anh nhé.
"Không, không cần đâu ạ."
Koi vội vàng trả lời khi nhớ lại ký ức bị người gác cửa đuổi ra khỏi nhà anh. Cậu sẽ thật sự cảm thấy buồn nếu cậu lại có trải nghiệm giống như vậy. Hơn nữa, cậu cũng không muốn ở một mình trong căn nhà to lớn đó khi không có Ashley, và cậu cảm thấy sợ hãi phải ở một mình chờ đợi anh sau khi cậu đã nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của anh lần cuối.
"Em ở đây cũng được mà. Đừng lo, em sẽ không đi làm đâu."
Cậu không thể khiến việc khám sức khỏe đắt đỏ trở nên vô ích được. Cậu đã thề với bản thân như vậy và đã hứa với cả anh, nhưng Ashley đã phản ứng một cách cương quyết.
-Không được, môi trường ở đó không tốt đâu. Anh đã bảo rồi mà? Em phải duy trì tình trạng tốt nhất. Hãy đến nhà anh đi, anh sẽ có cách mà.
"Ơ..."
Cứ như thể anh không hề xem xét ý kiến của Koi vậy. Nhưng cậu cũng không thể bướng bỉnh được. Anh đang ở trong tình huống chẳng mấy tốt đẹp gì mà vẫn cố gắng hết sức vì Koi, cậu đã cảm động đến mức gật đầu bảo được thôi.
"Em biết rồi ạ, vậy mai em sẽ đến."
-Nhất định đến đấy nhé.
Ashley vừa nhấn mạnh rằng cậu phải đến nhà anh và chờ anh bằng giọng điệu mạnh mẽ, vừa cúp máy. Mãi đến khi cậu nhìn xuống chiếc điện thoại không phát ra bất cứ âm thanh nào cậu mới nhận ra rằng mình còn chưa chào anh một câu đàng hoàng. Cậu thở dài và nằm xuống giường.
Rốt cuộc ký ức của Ash đã xảy ra chuyện gì vậy.
Những nghi ngờ đã bị vùi lấp lại trỗi dậy. Chẳng lẽ tình hình vẫn chưa kết thúc à? Hay có lẽ nào những dư âm của pheromone vẫn còn sót lại không? Nếu thật sự là vậy thì biết làm sao đây.
Nếu anh càng mệt mỏi thì tình hình sẽ càng trở nên tệ hơn thôi.
Nhưng đó không phải là điều mà cậu có thể tránh được. Cậu biết phải làm gì trong đám tang của người nhà anh cơ chứ. Koi rên rỉ và lắc đầu.
Chỉ cần chịu đựng thêm vài ngày nữa thôi là mình sẽ được gặp Ash mà.
Việc xác nhận có thể làm lúc đó vẫn chưa muộn. Dù sao thì việc cậu phải làm đã rõ ràng. Khi trời sáng cậu sẽ thu dọn hành lý đơn giản rồi đến nhà Ashley và chờ anh. Nghỉ ngơi đầy đủ để chuẩn bị cho việc khám sức khỏe. Chỉ vậy thôi. Koi vừa sắp xếp những suy nghĩ trong đầu vừa cố gắng đi ngủ.
Cậu đã thiếp đi, nhưng rồi cậu đã thức giấc vì một cơn đau bụng đột ngột.
"A, đau quá..."
Koi rên rỉ một cách tự nhiên và cuộn người lại như một con tôm. Cơn đau vốn chỉ thỉnh thoảng tìm đến cậu đã kéo dài hơn lần này. Cậu vừa ôm lấy bụng vừa rên rỉ thì bỗng cảm thấy một luồng nhiệt từ một góc cơ thể mình.
...Ơ?
Koi vã mồ hôi và khó khăn mở mắt rồi cứ thế ngơ ngác chờ đợi. Một cơn đau nhức nhối lại ập đến khiến cậu cắn chặt môi và nhăn mặt lại thì ngay sau đó một luồng nhiệt đã lan tỏa ra.
...Ơ.
Cậu cứng đờ người lại. Cậu biết đây là gì. Vì cậu đã từng trải qua rồi. Đến lúc này Koi mới nhận ra cơn đau bất thường đã bắt đầu từ mấy ngày trước là gì.
Cậu đang đến kỳ động dục.
Khoảnh khắc nhận ra điều đó, toàn thân Koi đã cứng đờ.
-----------------
Căng thẳng dồn lên khắp cơ thể vì những tiếng ồn liên tục. Tình trạng này đã kéo dài hơn 10 phút rồi. Cậu biết rõ ai là người đã tìm đến đây. Nhưng dù biết cậu vẫn không thể nào nhúc nhích được.
"Koi, mở cửa ra mau."
Một giọng nói khàn đặc như tiếng gầm gừ vang lên từ bên kia cánh cửa ra vào mỏng manh. Koi càng nín thở và co rúm người lại hơn. Anh sẽ bỏ đi nếu cứ như thế này thôi. Cậu bịt miệng bằng cả hai tay để không phát ra bất kỳ tiếng động nào và chờ đợi anh từ bỏ và quay lưng đi. Chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi. Chỉ cần thêm một chút nữa thôi.
Lúc đó, cậu đã nghe thấy một âm thanh khác từ bên ngoài. Có vẻ như hàng xóm đang phản đối tiếng ồn. Cậu không nghe rõ những lời nói trước, nhưng cậu lại nghe rõ những lời nói sau.
"Cút ngay đi nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đấy, thằng khốn kiếp!"
"...."
Những tiếng đập cửa inh ỏi vừa nãy đã im bặt. Chẳng lẽ Ash cuối cùng cũng định từ bỏ rồi sao? Cậu đang lắng nghe với hy vọng được nghe thấy tiếng bước chân quay lưng bỏ đi thì.
ẦM!
Một tiếng ồn lớn hơn những tiếng ồn trước đó vang vọng khắp căn nhà chật hẹp.
"Híc!"
Koi giật mình hét lên một cách vô thức. Nghe thấy tiếng hét của cậu, Ashley đã dừng lại một lúc rồi lại đá cửa. Những tiếng động vừa nãy chỉ là đấm cửa, những tiếng động bây giờ đã ở một đẳng cấp khác. Rõ ràng cánh cửa mỏng manh đó sẽ sớm bị phá tan và nằm sõng soài trên sàn nhà thôi. Nhưng Koi không những không bỏ chạy mà vẫn cứ đờ người ra, run rẩy và mở to mắt nhìn cánh cửa đang rung lắc.
Lại thêm một tiếng ẦM nữa, và cánh cửa gỗ đã phát ra những tiếng kêu răng rắc và xuất hiện những vết nứt. Và rồi ngay sau đó nó đã không thể chịu đựng được nữa và vỡ làm đôi.
"...Haa."
Một người đàn ông to lớn dựa vào ánh đèn mờ ảo của hành lang đang thở dài đầy khó chịu rồi hất mái tóc đang xõa xuống. Koi đang co rúm người trên chiếc giường cũ nát đã vô cùng kinh ngạc và nín thở nhìn anh với đôi mắt mở to.