Lick Me Up If You Can - Chương 218

Chương 218

Ashley Miller đã tiếp cận bài báo đó khi đã gần chiều muộn. Sau khi kết thúc cuộc họp buổi sáng, dùng bữa trưa đã hẹn trước và quay trở lại văn phòng, anh đã vùi mình vào ghế và thở dài vì mệt mỏi.

Cuộc sống thường ngày vẫn trôi qua không hề thay đổi. Không ai nhận ra sự kỳ lạ của anh, và dù thỉnh thoảng anh có quên mất điều gì đó thì thư ký đã lấp đầy những khoảng trống một cách hoàn hảo. Cô, cũng như không ai khác, đã không hề thắc mắc gì về chuyện đó. Vì đó chỉ là một sai lầm nhỏ nhặt mà ai cũng có thể mắc phải thôi.

Ashley đã xem qua những bài báo tóm tắt về kinh tế và xã hội mà thư ký đã đăng lên vào buổi sáng, anh đã cố gắng tìm kiếm bài báo đó cùng với bản báo cáo của thư ký để xem chi tiết hơn. Anh đã mở Internet vào lúc đó, và scandal của ngôi sao thể thao đã càn quét cả nước đã chiếm trọn màn hình.

"Ngài Miller?"

 thư ký đang chờ chỉ thị đã hỏi anh với vẻ mặt khó hiểu. Nhưng ánh mắt Ashley đã dán chặt vào màn hình và hoàn toàn không hề lay chuyển.

"Cô ra ngoài đi."

 thư ký đã nhanh chóng đáp "Vâng" và rời khỏi văn phòng sau khi nghe thấy một câu lẩm bẩm mà anh còn không thèm liếc nhìn cô. thư ký đã ngay lập tức lướt qua bài báo vì tò mò không biết cấp trên của mình lại có phản ứng như vậy vì cái gì, nhưng cô hoàn toàn không thể đoán được gì khi đang đứng phía sau màn hình.

Ashley vừa ở lại một mình và nhìn chằm chằm vào màn hình trong một lúc thì đã cầm điện thoại lên sau khoảng 30 phút. Bài báo vốn đã bùng nổ vào buổi sáng đã đi qua bước 2, bước 3 và vẫn cứ tiếp tục được tung ra. Anh vừa nhanh chóng lướt qua nội dung vừa tóm tắt những thông tin đã lọt vào đầu anh rồi nhấn số. Đối phương đã nhấc máy chỉ sau hai hồi chuông.

-Ash?

Khoảnh khắc nghe thấy giọng Koi, Ashley đã ngừng thở trong giây lát rồi từ từ thở ra.

"Ừ, anh đây."

Trong khi nói bằng giọng công thức như mọi khi thì ánh mắt anh vẫn dán chặt vào màn hình. Chính xác hơn là vào bức ảnh Bill và Koi đang mỉm cười với nhau và khẽ chạm môi vào miệng ly champagne.

Nhịp tim đập thình thịch vang vọng bên tai anh một cách đau đớn. Koi vừa trấn tĩnh lại vừa tập trung cao độ vào điện thoại.

Cậu đã thức dậy vào khoảng hai tiếng trước. Cậu đã kéo lê cơ thể mệt mỏi và đi tắm và tự mình nấu bữa sáng kiêm bữa trưa. Al đã đi làm rồi, và cậu chỉ còn lại một mình trong nhà.

Một buổi sáng thảnh thơi mà cậu đã không được trải nghiệm từ lâu đã không kéo dài được bao lâu. Khi cậu vừa đứng dậy và định pha thêm một tách trà thảo mộc ấm thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Khoảnh khắc xác nhận người gọi đến, khuôn mặt cậu đã nhanh chóng trở nên tươi sáng.

"Ash?"

Một giọng nói đáp lại ngay khi cậu vui vẻ gọi tên anh.

-Ừ, anh đây.

Trong giọng nói của Ashley không hề có cảm xúc gì khác thường và vẫn vô cùng công thức như mọi khi, nhưng Koi lại không hề cảm thấy có gì lạ cả. Vì việc anh đã gọi điện cho cậu là điều quan trọng hơn bất cứ điều gì khác rồi.

"Chào anh, anh có khỏe không? Đã đến giờ ăn trưa rồi, giờ anh đang nghỉ ngơi ạ?"

-...Ừ.

Câu trả lời lần này có một sự im lặng ngắn ở giữa, nhưng Koi vẫn không hề nhận ra mà đã tiếp tục luyên thuyên một cách vui vẻ.

"Ra vậy ạ. Em vừa mới thức dậy và đang định uống trà thôi đây. Đừng lo, là trà thảo mộc mà."

Cậu vẫn chưa cảm nhận được rằng mình đã mang thai. Ngay cả việc cậu đã trở thành omega cũng vẫn chưa ngấm vào máu cậu mà. Koi vừa vuốt bụng một cách vô thức vừa cố gắng hết sức để xoa dịu trái tim đang run rẩy và thận trọng lên tiếng.

"Ờm, em đã suy nghĩ kỹ rồi nên em đã gọi cho anh đấy ạ... Về chuyện của chúng ta."

-...Về chuyện gì?

Koi đã nhanh chóng thất vọng trước phản ứng đó, nhưng cậu đã không buông xuôi mà vẫn nói tiếp.

"À thì, có lẽ vẫn còn quá sớm ạ? Không sao đâu, anh có thể có thêm thời gian suy nghĩ mà. Nhưng em không muốn kéo dài nó quá lâu đâu ạ. Em không định gây áp lực cho anh mà..."

Cậu đã lờ đi vì sợ cậu sẽ dồn ép Ashley, nhưng đối phương lại không hề có phản ứng gì cả. Koi vừa hoang mang vừa gọi tên anh thì Ashley đã lên tiếng.

-Anh có chuyện muốn hỏi.

"Vâng, anh cứ nói hết đi ạ. Em sẽ nói cho anh nghe tất cả."

Koi vừa vội vã trả lời vừa hỏi.

-Em có biết Bill đã đến đây không?

Koi vừa ngơ ngác vừa ngoan ngoãn gật đầu trước giọng điệu có phần thận trọng.

"Vâng. Vài ngày rồi thì phải? A, có lẽ em đã không nói với anh chuyện đó nhỉ...?"

-Em đã không nói.

Ra vậy ạ, Koi vừa lẩm bẩm vừa không hề nghĩ ngợi gì nhiều. Dù sao thì cậu cũng đã quá bận tâm đến chuyện của cả hai người rồi mà. Cậu tự thuyết phục bản thân như vậy rồi tiếp tục nói một cách hời hợt.

"Có vẻ như cậu ấy đã đến đây vì có việc riêng. Em đã đến gặp cậu ấy sau khi cậu ấy liên lạc với em. Chẳng lẽ cậu ấy vẫn chưa liên lạc với anh ạ?"

-Việc riêng gì?

Ashley đã bỏ qua câu hỏi của Koi và hỏi lại cậu. Koi vừa định nói gì đó thì ngậm miệng lại. Cậu không được tùy tiện buôn chuyện về hai người họ. Vì hai người họ vẫn đang ở trong giai đoạn thận trọng nên cậu càng phải quan tâm đến họ hơn nữa. Nếu cậu lỡ mồm nói ra rồi mọi chuyện lại không diễn ra tốt đẹp thì sao.

Koi đã cố gắng hết sức để ủng hộ hai người nên cậu đã trấn tĩnh lại và nói lấp lửng.

"Cậu ấy bảo rằng cậu ấy đã đến đây vì có người muốn gặp ạ. Cậu ấy đã liên lạc với em trước nên em đã đi nói chuyện với cậu ấy. Có vẻ như cậu ấy đã bị thương trong lúc tập luyện nên bác sĩ đã bảo cậu ấy nghỉ ngơi khoảng 2 tuần ạ."

Chắc đến đây là được rồi đúng không nhỉ? Vì cậu đã nói ra hầu hết những sự thật đã được công khai cộng với chuyện liên quan đến mỗi mình cậu thôi mà.

Ashley đã im lặng một lúc sau khi cậu vừa truyền đạt thông tin. Ashley vẫn hỏi bằng giọng nói trầm tĩnh như trước đây.

-Chỉ có vậy thôi à?

"Vâng. Thật đấy ạ. Hai đứa em chỉ nói chuyện thôi ạ."

Koi đã tiếp tục cười và nói thêm.

"Bill đã bảo sẽ uống champagne nhưng em đã từ chối vì nó là rượu, và hai đứa em chỉ chạm ly thôi ạ. Bill đã cằn nhằn nhưng đành chịu thôi chứ sao."

Koi đã nhân cơ hội hỏi.

"Ờm, khi nào thì bọn mình gặp nhau ạ? Em phải chờ thêm nữa sao ạ?"

Cậu cũng vẫn chưa nghĩ ra được gì cả, nhưng cậu chỉ muốn gặp anh thôi. Cậu vừa hỏi vì nhớ anh thì phản ứng của đối phương lại chẳng mấy nhiệt tình.

-Để sau đi.

Ashley vừa trả lời một cách công thức. Cậu đã vô thức rụt vai lại vì cảm thấy cứ như mình đang nói chuyện với một luật sư đang chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi với khách hàng của vậy. Ashley đã lên tiếng vì nhận ra bầu không khí đó.

-Bây giờ anh hơi bận nên hơi khó, anh sẽ sớm đến gặp em thôi. Em bảo là em đang ở nhà của Al đúng không?

"Vâng, tại có người đá cửa nhà em hỏng mất rồi ấy ạ. Liệu em có thể kiện và đòi bồi thường thiệt hại được không ạ, luật sư?"

Ashley đã khẽ cười khi Koi cố tình bắt chước khách hàng và hỏi. Koi đã nhanh chóng an tâm và cùng cười với anh.

"Em yêu anh, Ash. Với em chỉ có mình anh thôi."

Koi đã không kìm được cảm xúc đang trào dâng và thú nhận. Ashley đã không nói gì. Thậm chí cả tiếng cười cũng đã biến mất khiến cậu hoàn toàn không thể biết được anh đang phản ứng như thế nào. Cậu đã sớm hối hận vì đáng lẽ mình nên nói chuyện trực tiếp với anh, Ashley đã cất lời.

-...Anh biết.

Cuộc gọi đã sớm kết thúc. Ashley hoàn toàn không nghi ngờ tình cảm của Koi. Cả trước đây, bây giờ và cả trong tương lai cũng vậy.

Nhưng liệu anh có tin tưởng Koi hay không lại là một vấn đề khác. Koi vừa nhìn xuống điện thoại vừa trầm ngâm với vẻ mặt nghiêm túc. Mình phải làm gì để Ash tin tưởng mình đây?

--------------------

[Ngôi sao khúc côn cầu trên băng, hóa ra là người đồng tính?]

"Không thể nào!"

Ngay khi nhìn thấy tờ báo được giao đến phòng vào buổi sáng, Bill đã trợn tròn mắt. Như sét đánh giữa trời quang. Hốt hoảng mở tin tức trên mạng, hình ảnh của Bill xuất hiện khắp nơi. Đa phần đều là những bức ảnh chụp cậu ta và Koi trong phòng khách sạn.

Không chỉ có vậy. Các bài báo đều khiến Bill phát điên.

[Bill Gulliver viện cớ chấn thương để lẩn trốn, thực ra là hẹn hò với người yêu?]

[Bị paparazzi chụp được cảnh ân ái trong phòng khách sạn]

"Không phải vậy, lũ khốn kiếp!"

Bill hét lên và ôm đầu. Nhưng những người trong ảnh chắc chắn là Koi và cậu ta. Tay săn ảnh đã theo dõi cậu ta bấy lâu nay cuối cùng cũng đã ra tay. Nhưng tòa nhà được cho là nơi chụp ảnh cách đó một khoảng cách quá xa. Vì lý do này, dù nhìn thấy tòa nhà đó mỗi ngày trong thời gian ở khách sạn, cậu ta cũng không bao giờ tưởng tượng rằng họ có thể chụp ảnh từ đó.

Camera của tên paparazzi đó là kính viễn vọng Hubble à? Làm sao có thể chụp ảnh từ khoảng cách đó chứ?

Bill lập tức liên lạc với người quản lý để đính chính những thông tin sai lệch. Cậu ta đã nói rằng "Lý do Bill đến phía Đông là để theo đuổi 'một người phụ nữ' mà cậu ta thích, và người xuất hiện trong ảnh chỉ là một người bạn quen biết cả hai người và đưa ra lời khuyên", nhưng những bài báo sau đó còn tệ hơn.

[Đối phương được tiết lộ là bạn học cấp ba

Người này được cho là bạn thân từ thời trung học. Thực ra mối quan hệ của cả hai đã bắt đầu từ lúc đó?

Nói dối là đến để theo đuổi một người phụ nữ không có thật để che giấu người yêu...]

"Áaaaa!"

Bill cảm thấy mình sắp bị hói đến nơi, nhưng cậu ta không thể buông tay đang ôm đầu. Tại sao, tại sao lại có chuyện này?

Điều an ủi duy nhất là nội dung cuộc gọi với Koi. Koi biết chuyện này qua điện thoại của Bill, nhưng Ashley đã gọi cho cậu trước đó, và Koi, lúc đó không biết gì cả, đã thành thật nói sự thật, và Ashley cũng đã chấp nhận. Ngược lại, cậu còn an ủi Bill trước khi cúp máy, nhờ đó cậu ta cảm thấy an tâm phần nào về phía bên kia, nhưng dù sao thì cậu ta vẫn phải giải quyết tình huống này.

Khi Bill đã không bước ra khỏi phòng một bước nào cả ngày dài, đang điên cuồng tìm cách giải quyết, thì điện thoại reo lên vào lúc chạng vạng. Cậu ta miễn cưỡng nhấc máy từ lễ tân khách sạn, thì nhân viên báo một tin bất ngờ.

Có một khách đến thăm, anh có muốn gặp không? Ashley Miller.

Bill sững sờ trước sự ngạc nhiên, anh ta nói thêm.

Anh ấy nói có chuyện muốn nói với anh. Tôi có thể dẫn anh ấy lên được không?

Bill hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của những lời nói từ đầu dây bên kia. Trong đầu cậu ta chỉ có cái tên Ashley Miller lặp đi lặp lại. Đang đứng ngơ ngác, cậu ta giật mình nghe thấy tiếng gọi từ bên kia và hỏi.

"Ashley Miller? Luật sư?"

Vâng, anh ấy nói là bạn học cấp ba. Tôi có thể dẫn anh ấy lên được không?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo