Lick Me Up If You Can - Chương 217

Chương 217

Al gật đầu. Biết rằng đến lượt mình, cô đã thở dài "Huu" trước.

"Tớ đã quá bất ngờ. Đột nhiên cậu ấy xuất hiện đã là một chuyện rồi, cậu ấy còn bảo muốn bắt đầu lại nữa chứ. Hai đứa mình đã chia tay nhau từ khi nào rồi cơ chứ."

Al vừa ấn vào thái dương như thể đang bị đau đầu vừa đột nhiên trừng mắt nhìn Koi. Cô đã thay đổi giọng điệu và hỏi cậu khi thấy cậu giật mình.

"Người nói cho cậu ấy biết tớ đang độc thân là cậu đúng không?"

"Ừm... ừ."

Cậu có chối cũng vô ích thôi. Bằng chứng quá rõ ràng rồi. Koi vừa rụt rè gật đầu vừa xin lỗi "Tớ xin lỗi". Al vừa nhăn mũi vừa nhìn cậu với vẻ mặt không vui rồi nhanh chóng thả lỏng.

"Dù sao thì cậu cũng nói rồi còn gì. Thế cậu đã nói gì nữa?"

"Chỉ có vậy thôi."

Koi vội vàng trả lời.

"Tớ đã không nói gì thêm, và tớ nghĩ rằng tớ nên nói với cậu và xin lỗi cậu trước, nhưng Bill bảo rằng cậu ấy thích cậu mà. Cậu và Bill đều là những người bạn quý giá của tớ nên tớ không thể thiên vị bên nào được. Thay vào đó tớ đã bảo Bill hãy xin lỗi cậu sau khi cậu ấy gặp cậu, và tớ chỉ làm theo yêu cầu đó thôi."

Al đã ngầu lòi cho qua và bảo "Thôi được rồi" sau khi cậu thành khẩn xin lỗi lần nữa. Cô vừa đặt tay lên bàn và tựa người về phía trước vừa nhăn nhó hỏi.

"Giờ cậu ấy lại muốn bắt đầu lại, cái tên đó đang nghĩ cái quái gì vậy?"

"Chắc chắn là vì cậu ấy thích cậu chứ sao."

Koi đã nhanh chóng nói ra những gì cậu nghĩ.

"Thật lòng mà nói tớ muốn hai người đến được với nhau."

"Tại vì hai người đều là bạn của cậu à?"

Al chế giễu thì Koi đã lắc đầu và trả lời.

"Tớ đã nghĩ rằng hai người hợp nhau."

Cậu vừa nói vừa nhăn nhó mặt mày.

"Hai người không hẳn là chia tay vì ghét nhau còn gì."

"Thì đúng là vậy thật."

Al vừa nói vừa thở dài.

"Đội của Bill ở phía tây mà. Koi à, dù tớ có đến thăm cậu ấy thì cũng phải đi máy bay hơn 6 tiếng mà còn bị lệch múi giờ nữa chứ."

Koi đã cạn lời trước vấn đề mang tính thực tế đó. Lý do mà hai người chia tay cũng là vì điều này. Khi Al đến phía đông để làm việc, cả hai đã đồng ý chia tay. Kể từ đó đến nay, hai người chỉ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm nhau mà thôi, vậy mà Bill lại đột ngột tìm đến đây khiến Al khó xử cũng là điều dễ hiểu.

"Ơ, Bill và cậu không thể bắt đầu lại được sao?"

Al đã nghiêm túc lại trước Koi vẫn còn đang tiếc nuối.

"Mọi thứ của tớ đều ở phía đông, Koi à."

Cô vừa cương quyết nói vừa tiếp lời.

"Cậu có biết điều gì sẽ xảy ra nếu quan hệ của những cặp đôi trở nên gắn kết hơn và một trong hai người phải hy sinh sự nghiệp của mình không? Hầu hết thì phụ nữ sẽ từ bỏ mọi thứ."

Al đã thẳng thừng bổ sung trước Koi đang giật mình bảo "A" trước những lời chỉ trích mà cậu chưa từng nghĩ đến.

"Tớ thích Bill, nhưng không vì vậy mà tớ sẽ từ bỏ bản thân mình. Người dẫn dắt cuộc đời tớ là tớ, và trung tâm của mọi quyết định cũng là tớ. Tớ sẽ không để ai cướp lấy quyền làm chủ cuộc đời mình đâu."

Mắt Koi mở to. Cậu đã cảm thấy như có ánh hào quang đang tỏa ra sau lưng Al và cậu đã vô thức thốt lên "Oa".

"Ngầu quá, Al."

"Cảm ơn cậu."

Al mỉm cười khi thấy cậu khen ngợi một cách chân thành. Cứ như thể cô đã quen với những phản ứng như thế này rồi vậy.

Đương nhiên rồi, Al đã là thần tượng của mọi người từ hồi cấp ba mà.

Koi vừa gật đầu vừa nhận ra một điều gì đó trong đầu cậu. A, cậu chớp mắt và hỏi lại.

"Chẳng lẽ cậu và Garrett cũng chia tay vì chuyện đó ạ?"

Al đã khựng lại nhưng rồi cô đã thành thật thú nhận.

"anh ấy bảo sẽ chuyển công tác sang tiểu bang khác và bảo tớ đi cùng anh ấy. Tại sao tớ phải đi chứ? Tại sao tớ lại phải hy sinh mọi thứ vì Garrett chứ? Garrett chỉ đang đến đó để có được vị trí tốt hơn và trèo lên cao hơn, vậy tại sao tớ lại phải từ bỏ vị trí đang có và bắt đầu lại từ đầu?"

"Thì đúng là vậy thật."

Koi liên tục gật đầu đồng tình với Al đang bày tỏ sự bất công.

"Chỉ có cậu là phải từ bỏ thì quá đáng thật. Garrett thật ích kỷ."

"Đúng vậy. Tớ không thể ở bên một người như vậy được."

Al và Koi vừa giơ tay lên vừa đập tay nhẹ vào nhau trên bàn. Hai người vừa cười nhìn nhau thì Al bỗng tỏ vẻ lo lắng.

"Nhưng đột nhiên cậu ấy tìm đến đây như vậy khiến tớ rất khó xử. Tớ phải làm sao đây. Hơn nữa cậu ấy còn ở đây tận ba tháng nữa chứ."

"Tận ba tháng á? Không phải 2 tuần á hả?"

Al giải thích.

"Là ba tháng. 2 tuần là khoảng thời gian mà bác sĩ bảo cậu ấy nghỉ ngơi để tập luyện."

"A...."

Đến lúc này Koi mới hiểu ra và thốt lên một âm thanh ngớ ngẩn. Ngay cả hai tuần thôi đã là một gánh nặng rồi, vậy mà cậu ấy lại bảo sẽ ở đây tận ba tháng nữa. Koi đã thận trọng hỏi vì cậu hiểu rõ tâm trạng của Al.

"Cậu không ghét Bill đúng không ?"

Al đã không trả lời. Nhưng chỉ cần vậy thôi là cậu đã có câu trả lời rồi. Koi vừa nghĩ ngợi một lát vừa lén đưa ra ý kiến.

"Ờm, tớ có một ý tưởng hay có nên nói không?"

"Nói đi."

Koi hít sâu một hơi sau khi được Al cho phép rồi mở miệng.

"Vì Bill sẽ ở đây tận ba tháng nên việc cậu ấy cứ ở mãi trong khách sạn cũng không hay cho lắm. Đằng nào thì cậu cũng cần người ở chung nhà mà. Coi đó như là một cách để cậu thử ở cùng Bill và suy nghĩ kỹ đi thì sao ? Cậu cũng sẽ giải quyết được vấn đề tiền thuê nhà nữa."

Mắt Al mở to. Koi đã nhanh chóng nói tiếp nhân cơ hội này.

"Hai người không hề chia tay vì ghét nhau, mà chuyện đó đã xảy ra từ mấy năm trước rồi còn gì. Lần này các cậu hãy thử sống chung xem sao? Nếu có những điều không hợp thì lần này hãy chấm dứt hoàn toàn, còn nếu không thì các cậu có thể suy nghĩ lại sau cũng được mà. Dù sao thì cậu cũng sẽ vui nếu có thể ở lại ngôi nhà này thêm ba tháng nữa đúng không? Bill thì chắc chắn có thể trả được tiền thuê nhà ở đây thôi."

"Thì cái tên đó có thể mua cả cái tòa nhà này ấy chứ. Mua những mấy căn luôn ấy."

Bill hiện đang tự hào với mức lương cao nhất trong giới vận động viên khúc côn cầu trên băng. Al vừa nghĩ ngợi một lát vừa cuối cùng gật đầu.

"Được thôi, tớ sẽ làm vậy."

"Cậu đã suy nghĩ kỹ rồi đấy Al!"

Al vừa cười tươi vừa thể hiện sự vui mừng như thể chuyện đó là chuyện của mình thì bỗng nheo mắt lại và nói.

"Vậy mà tớ lại phải đến cậu để xin tư vấn tình cảm đấy."

Koi đã rướn người lên và tuyên bố một cách đầy tự tin trước biểu cảm đang nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ như thể đang nhìn một đứa con đã trưởng thành.

"Con người ta thì ai rồi cũng sẽ trưởng thành mà thôi, Al."

Al bật cười, và hai người lại đập tay trên bàn.

Đúng vậy, vậy nên Ash à, chúng ta cũng sẽ khác với trước đây thôi.

Koi vừa nói chuyện với Al vừa nghĩ. Mọi người đều đang tiến về phía trước. Ngoại trừ Ashley ra. Koi phải làm sao đó để thời gian đã ngừng trôi của anh chuyển động trở lại. Dù thành công hay thất bại, cậu cũng phải làm cho nó chuyển động. Vì tình trạng trì trệ là tồi tệ nhất.

Giờ anh đang làm gì nhỉ, Ash?

Koi đã cố gắng hết sức để xoa dịu nỗi nhớ nhung bằng cách đọc lại những tin nhắn mà hai người đã nhắn cho nhau trước khi ngủ.

-----------------------------

"Koi, cái tên thú vị này!"

Bill vừa nhìn thấy Koi vừa vòng tay qua cổ cậu và dùng tay còn lại xoa đầu cậu một cách thô bạo. Bill vừa hét vừa nhấc bổng hai tay lên và lắc hông đã khiến cậu cười phá lên.

"Cậu vui đến vậy sao?"

"Đương nhiên rồi, tớ không thể tưởng tượng được là tớ sẽ được sống cùng Al đâu. Thật may mắn hơn cả việc trúng giải Powerball ấy chứ!"

Bill vừa siết chặt hai tay vừa hạ mạnh xuống và hét lớn "Tuyệt vời!" rồi lại lắc eo. Koi vừa nhìn người bạn của mình vừa mỉm cười mãn nguyện. Bill vừa nhảy vừa đi đến cuối phòng khách rộng lớn của phòng suite rồi quay người lại và dừng lại trước mặt Koi.

"Trong những lúc thế này thì phải uống champagne thôi chứ. Cậu cũng sẽ uống cùng tớ đúng không?"

Koi đã xua tay và bảo không khi Bill vừa cầm máy tính bảng vừa tìm thực đơn dịch vụ phòng.

"Cho tớ trà thảo mộc đi. Cho thêm đá vào nữa nhé."

"Sao cậu lại làm bộ nhàm chán vậy chứ."

Bill vừa nói với vẻ thất vọng vừa ngoan ngoãn nhận yêu cầu của Koi. Koi vừa sắp xếp lại chiếc máy tính bảng vừa bảo đã nhập xong hết thực đơn và ném nó lên ghế một cách tùy tiện.

"Giờ thì ngồi xuống đi, kể cho tớ nghe chi tiết hơn đi. Al đã nói gì?"

Bill đã giải thích mọi chuyện từ đầu đến cuối với vẻ mặt đầy tự tin trước Koi đang hỏi với đôi mắt lấp lánh. Nội dung chỉ là Al đã liên lạc với cậu ta trước và đề nghị cậu ta ở chung nhà và hai người sẽ thử sống cùng nhau trong ba tháng, nhưng cậu ta đã luyên thuyên về chuyện đó hơn 30 phút. Cơn hưng phấn của cậu ta đã dịu đi phần nào khi dịch vụ phòng mang champagne đến.

"Tớ mong mọi chuyện sẽ suôn sẻ."

Koi vừa chúc phúc cho cậu ta vừa làm đầy ly của mình dù không uống được. Lần này Bill vừa nâng ly vừa nói.

"Chúc cậu và Ash cũng vậy."

Hai người vừa cười vừa chạm môi vào ly một cách nhẹ nhàng. Koi vừa nhìn Bill vừa uống champagne với vẻ mặt đầy mãn nguyện.

Bức ảnh hai người đang uống champagne trong phòng khách sạn đã được công khai vào tối hôm đó. Cùng với hình ảnh Bill đang hôn Koi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo