Lick Me Up If You Can - Chương 220

BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA. 
------------
Chương 220

Sự náo loạn trong phòng bỗng chốc im bặt. Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, 1, 2 giây, nhưng át chủ bài của đội khúc côn cầu trên băng đương nhiệm đã không bỏ lỡ cơ hội.

"Cứu tôi với, Koi ơi!"

"Thằng...!"

Ashley chửi rủa khi Bill chớp lấy thời cơ thoát ra và gấp gáp hét lên. Bill cảm thấy như đang trốn tránh lưỡi hái của thần chết và chạy thục mạng. Cậu ta có thể biết một cách bản năng. Người có thể cứu cậu ta chỉ có một người. Chính là Koi, người đang đứng trước cửa.

Ba. Hai. Một.

Cánh cửa nhanh chóng đến gần. Bill vươn tay hết sức có thể và xoay nắm đấm cửa. Cạch, ngay khi cửa mở ra, một âm thanh lớn vang lên phía sau đầu cậu ta.

....ớc!"

“Bill!”

"Híck!"

Cùng với tiếng hét của Bill, một tiếng hét khác lẫn vào từ khe cửa vừa mở. Ánh mắt Ashley với cây gậy khúc côn cầu trong tay nhìn thấy hình ảnh Koi với vẻ mặt tái mét và Ariel đang mở to mắt.

"Áaaaa, áaaaa!"

Cả hai nhanh chóng chạy đến xem tình hình của Bill đang ôm đầu và lăn lộn trên sàn nhà.

"Cậu có sao không, Bill? Có cần đến bệnh viện không?"

"Phải gọi xe cứu thương thôi, cậu ấy bị đánh vào đầu mà!"

"Có vẻ không có máu. Chắc chỉ sượt qua thôi?"

Như lời Ariel nói, có vẻ như đầu cậu ta không bị vỡ ra. Cũng may là vậy, Koi thở phào nhẹ nhõm rồi ngẩng đầu nhìn Ashley.

"Ashley, chuyện gì đã xảy ra vậy? Cái đó là cái gì?"

Ashley nhìn xuống. Ánh mắt anh lập tức chạm vào mắt Bill đang nheo mắt, ôm đầu và rên rỉ. Thấy vậy, Bill run rẩy nuốt khan và bắt đầu rên rỉ lớn hơn. Thấy vậy, Koi lại tái mặt và vội vàng nói.

"em đã giải thích hết rồi mà, anh bảo là anh hiểu rồi mà, sao anh lại như vậy? Bỏ nó xuống đi, nhanh lên. Bill sợ kìa."

Ashley không nói gì. Nhìn lên anh đang đứng im như tượng, Koi thúc giục.

Ashley đáp lại sau một hồi im lặng.

"Em đang làm cái gì vậy?"

"Ơ?"

Koi vô thức hỏi lại, Ashley tiếp tục nói với giọng chậm rãi đến kinh ngạc.

"Bây giờ em đang che chở cho Bill à? Ngay trước mặt anh?"

"Ơ,... ờ?"

Vẫn lặp lại những âm thanh ngơ ngác trước những lời nói không ngờ, Ariel nhanh chóng chen vào.

"Cậu ấy làm vậy là vì không muốn anh trở thành kẻ giết người thôi. Không phải cậu ấy che chở cho Bill, mà là cậu ấy đang bảo vệ anh đấy, đồ ngốc."

“Không, tớ lo cho cả hai người mà….”

"Cậu im đi."

Ariel gầm gừ với Koi đang vô tư xen vào rồi lại nhìn lên Ashley.

"Hãy giải quyết bằng đối thoại đi. Koi cũng sợ mà, đúng không?"

"Ơ? Ờ ờ..."

Lần này Koi nhanh chóng nắm bắt cơ hội và đồng ý. Koi trao đổi ánh mắt với Ariel đang gật đầu rồi lại nói.

"Thì, thì cứ bỏ cái đó xuống rồi nói chuyện được không, hả? Làm ơn."

Trước giọng nói van xin, khí thế của Ashley đã dịu đi phần nào. Mùi pheromone của anh dịu đi hơn, Bill và Ariel có thể cảm nhận được, nhưng Koi thì không biết. Cậu chỉ lo lắng ngước nhìn anh, Ashley lên tiếng.

"Tránh ra, sẽ bị thương đấy."

"Ơ?"

Koi dừng lại và chớp mắt. Đôi mắt dao động hướng về cây gậy khúc côn cầu rồi lại nhìn Ashley.

"Thì, nếu anh bỏ nó xuống trước thì...."

"Tránh ra!"

Ashley nghiến răng và nói với giọng trầm thấp.

"Em..,tránh ra trước đi."

Đến nước này thì không thể chịu đựng được nữa. Sau khi nhìn Bill và Ariel luân phiên, Koi ngập ngừng lùi lại, Ashley mới bỏ cây gậy khúc côn cầu đang cầm trên tay xuống. Dù sao thì nó vẫn nằm trong tầm tay, vẫn nguy hiểm vô cùng.

Dù sao thì có vẻ như khoảnh khắc nguy hiểm đã qua, Koi thở phào nhẹ nhõm và xoa ngực. Ariel đỡ Bill đứng dậy, và cả bốn người cuối cùng cũng đứng đối mặt nhau.

"Rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Cậu định giết tôi à?"

Người đầu tiên trút hết nỗi uất ức không ai khác chính là Bill. Cậu ta vừa tức giận vừa tủi thân, vừa oán hận vừa la hét với Ashley.

"Dù chúng ta không liên lạc 10 năm rồi đi nữa, sao cậu lại làm như vậy? Tôi là Bill Gulliver đây! Bạn thân nhất của cậu hồi trung học đấy!"

Những khoảnh khắc họ đã cùng nhau trải qua lướt qua trước mắt cậu ta, nước mắt uất ức trào dâng. Nhìn Bill, một kẻ đồ sộ vụng về đang lau nước mắt bằng cánh tay to lớn và sụt sịt, Ariel vỗ vai cậu ta như để an ủi.

"Phải, lần này là anh quá đáng thật đấy. Dù là vì chuyện của Koi thì anh cũng không nên mất kiểm soát như vậy. Tôi hiểu lập trường của anh, nhưng."

"Cậu hiểu á? Cậu hiểu Ashley á?"

Bill lập tức hỏi lại. Khi mũi tên hướng về phía cô, Ariel đưa ra một phân tích lạnh lùng.

"Nếu nhìn từ lập trường của Ashley, việc người bạn thân trước đây của anh ta dụ dỗ Koi, thì anh ta sẽ càng tức giận hơn."

"Không phải vậy mà! Đến cả cậu cũng không tin tớ sao?"

Ưaaa! Ariel nhéo hông Bill đang hét lên và làm rối tung mái tóc một cách bạo lực để trấn tĩnh cậu ta lại, cô trừng mắt.

"Nghe cho kỹ vào. Tớ bảo là đứng trên lập trường của Ashley mà, hiểu chưa?"

Ariel tiếp tục nói, nhìn lên khuôn mặt ngày càng ủ rũ.

"Ashley không phải là chính mình khi nói đến Koi. Từ trước đến giờ tớ chưa từng thấy cái gã đó hành động lý trí liên quan đến Koi bao giờ."

Ariel khoanh tay và nhếch mép chế nhạo.

"Cũng may là cậu đấy, nên anh ấy mới nương tay cho cậu như vậy. Trước đây có một gã nào đó đã phải nằm viện mấy tháng trời, mà còn thành ăn mày nữa cơ."

"Vậy hả?" Ariel hỏi, nhưng Ashley không trả lời. Bỏ mặc Bill và Koi đang ngơ ngác, Ariel mở lời.

"Bây giờ mọi người đã bình tĩnh lại rồi thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không? Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau ở một chỗ thế này, không cần phải đứng đây nhìn nhau chằm chằm thế này đâu, phải không?"

Ariel vừa đưa ra đề nghị vừa ngồi xuống ghế sofa đầu tiên. Ashley nhìn xuống Koi, rồi đưa tay ra như bảo cậu ngồi xuống. Koi ngập ngừng rồi gật đầu và ngồi xuống đối diện Ariel theo lời anh. Ngồi xuống bên cạnh Koi một cách tự nhiên, Ashley khoác một tay lên vai Koi và tay kia cầm cây gậy khúc côn cầu. Như thể anh sẽ vung nó ngay lập tức nếu ai đó nói vớ vẩn.

Nhìn cảnh đó, Bill lén lút lùi lại và ngồi xuống cách Ashley càng xa càng tốt, chỉ ngồi nửa mông. Như thể cậu ta sẽ bỏ chạy ngay lập tức, cậu ta đo khoảng cách đến cửa bằng mắt.

Như thể không quan tâm đến hành động của cậu ta, Ashley lục lọi trong túi áo khoác vest và lấy điếu thuốc ra. Anh cau mày ngậm điếu thuốc rồi dừng lại khi định bật lửa. Sau đó, anh bỏ điếu thuốc ra và nhét lại vào túi, Koi im lặng nhìn anh, Ashley lên tiếng.

"Vậy chuyện muốn nói là gì?"

Nghe giọng nói lạnh lùng như thường lệ, Ariel liếc nhìn Bill. Bỏ mặc Bill đang ngơ ngác, Ariel mở lời.

"Bill không hề có ý đồ gì với Koi cả. Lý do thằng nhóc này đến Phía Đông là vì tôi."

Ashley nhướn mày. Trước ánh mắt như muốn hỏi "là sao?", Ariel giải thích với giọng miễn cưỡng.

"Là muốn làm lành với tôi. Koi là bạn của cả hai đứa nên chỉ đóng vai trò là người đưa tin ở giữa thôi. Giờ thì anh hiểu rồi chứ? Đừng ghen tuông hay trút giận vô cớ nữa."

Koi không ngừng gật đầu trước những lời thuyết phục bình tĩnh của Ariel. Nếu như thế này thì chắc là đủ rồi, cậu nghĩ, nhưng phản ứng của Ashley lại khác với dự đoán.

" định làm bảo mẫu đến bao giờ vậy?"

"Gì cơ?"

Không chỉ Ariel mà tất cả mọi người đều ngơ ngác trước câu hỏi đột ngột. Trong ánh mắt của mọi người, Ashley chỉ nhìn Ariel và chế nhạo.

"Chẳng phải làm nữ hoàng ong đủ rồi từ hồi cấp ba sao? Không thấy quá đáng khi đến tận giờ vẫn đuổi theo bạn bè và dọn dẹp tàn cuộc à?"

"Ashley, anh đang nói cái gì..."

"Vậy ý anh là."

Ariel ngắt lời Koi đang bối rối và hỏi.

"tại sao anh không tự mình chăm sóc và hỗ trợ Koi, thay vì để tôi phải luôn là người đứng ra giải quyết mọi chuyện mỗi khi Koi gặp khó khăn chứ?"

Vẻ mặt Ashley cứng đờ. Ariel đã đánh trúng tim đen và thẳng thừng nói ra.

"Anh hoàn toàn không biết Koi đã sống như thế nào trong 10 năm anh chia tay. Cậu ấy đã nhịn ăn, không ngủ để dành dụm tiền. Chỉ vì muốn đến đây gặp anh."

"A...Ariel!"

Sao cô lại nói những chuyện đó ra, Koi nghĩ và vội vàng ngăn cô lại, nhưng miệng của Ariel không dừng lại.

"Khi Koi vất vả làm việc và chỉ nghĩ đến anh, chúng tôi chỉ có thể cổ vũ cậu ấy từ bên cạnh. Trong khi đó anh đã làm gì? Anh đã làm gì trong khi Koi vất vả để đến với anh? Anh đính hôn với một cô gái có gia thế tốt, rồi đi dự tiệc pheromone nữa chứ? 10 năm đó của anh là để quên Koi, nhưng Koi thì không, 10 năm đó của cậu ấy là để nhớ anh nhiều hơn và chỉ dành cho anh thôi. Vậy mà anh không làm gì cả, mặc kệ tất cả, giờ anh dám nghi ngờ và ghen tuông giữa Bill và Koi sao? Anh có biết chúng tôi đã dõi theo Koi với tấm lòng như thế nào không?"

Ashley vẫn không nói gì, khuôn mặt tái mét và cứng đờ.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo