Lick Me Up If You Can - Chương 221

Chương 221

Koi lo lắng liếc nhìn Ashley. Cậu không biết anh đang nghĩ gì, cũng khó mở lời. Ashley mãi sau mới lên tiếng với Koi đang chỉ biết nhìn sắc mặt anh.

"Em đã cố gắng đến đây suốt 10 năm sao? ...Từ lúc đó đến giờ?"

Giọng anh nhỏ đến khó tin. Koi vô thức nuốt khan và tránh ánh mắt chăm chú của anh. Ashley xác nhận câu trả lời qua phản ứng của cậu, rồi lại im lặng.

<Ash.>

Hình ảnh một cậu bé có khuôn mặt ngây thơ hơn bây giờ rất nhiều gọi tên anh và cười hiện lên trong tầm mắt anh. Cậu bé ấy luôn chạy về phía anh, vòng tay gầy gò ôm lấy anh, đến cả đôi môi rụt rè chạm vào anh nữa.

<Em thích anh, Ash.>

Hazzz, một hơi thở hời hợt thoát ra khỏi khóe miệng. Ashley mở lời giữa tiếng thở dài tự giễu.

"Vậy thì sao?"

Không khí trở nên lạnh lẽo. Trong ánh mắt của mọi người, Ashley quay đầu về phía Koi. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, anh nheo mắt và nhếch mép cười khẩy.

"Khi anh cần em nhất, em đã không ở đó."

Trong khoảnh khắc, sắc mặt Koi biến mất. Nhìn Koi tái mét, Ashley vẫn giữ nụ cười khẩy và chậm rãi nói tiếp.

"Em nghĩ anh đã đợi em bao lâu? Ngồi một mình ở cái nhà ga đó và chỉ chờ em đến, em nghĩ anh đã cảm thấy thế nào?"

Anh khúc khích cười. Tất nhiên chỉ có Ashley cười. Anh run vai như không thể chịu đựng được, rồi hỏi với giọng vẫn đầy chế giễu.

"Không phải là đến quá muộn rồi sao?"

"Cái thằng này."

"A, Ariel!"

Koi vội ngăn Ariel đang định nắm đấm đứng dậy rồi nhanh chóng nói.

"Ashley nói đúng. Cậu đến đây là do cậu muốn và không liên quan gì đến Ashley cả. Cũng không phải vấn đề mà Ashley phải chịu trách nhiệm hay quan tâm."

Ariel nhìn Koi một cách khó tin rồi lại hướng ánh mắt về phía Ashley.

"Vậy thì, việc Koi luôn để ý đến anh có ý nghĩa gì với anh không?"

Trước lời Ariel nói, Ashley vẫn chỉ nhìn Koi chứ không trả lời ngay. Trong ánh mắt dao động nhìn anh đầy lo lắng, Ashley chậm rãi mở miệng.

"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Việc Koi có thích tôi hay không không quan trọng."

Khuôn mặt Koi trở nên xám xịt, và đôi mắt Ariel bốc lửa.

"Cái thằng cứng đầu chết tiệt này!"

"Ariel!"

Koi vội hét lên, nhưng Ariel còn nhanh hơn. Nắm đấm của nhà vô địch quyền anh nghiệp dư trước đây đã đánh bay cằm của MVP khúc côn cầu trên băng thời trung học. Ashley loạng choạng mạnh, Koi bịt miệng lại, và Bill nắm chặt tay và âm thầm hô "Yes!".

Nhưng khoảnh khắc đó không kéo dài. Đôi mắt của Ashley trở nên đen ngòm, và pheromone trào dâng từ toàn thân.

"Thằng...!"

Ashley đứng phắt dậy, gân xanh nổi lên trên trán, nhưng anh đã chần chừ khi nhìn thấy đối phương đang đứng đối diện và nhìn mình chằm chằm. Ariel là phụ nữ, và Koi là Koi. Lựa chọn còn lại của anh chỉ có Bill.

"Khoan đã, thế này thì quá đáng rồi! Tôi có làm gì đâu!"

Thấy Ashley cầm cây gậy khúc côn cầu và định lao vào mình, Bill tái mét hét lên. Cậu ta cố gắng phản đối, nhưng quyết định của Ashley đã không thay đổi. Trong khoảnh khắc đó, Bill lao về phía vị cứu tinh của mình.

"Koi, cứu tớ với!"

Trước hành động đột ngột của Bill, người đang túm lấy Koi và nhét thân hình to lớn ra sau lưng cậu, Ashley đã kịp thời đổi hướng cây gậy. Cây gậy vụt hụt suýt soát, tạo ra một cơn gió mạnh, và tóc Koi nhẹ nhàng lay động. Ashley vội vàng thu gậy lại và vươn tay túm lấy Koi. Koi loạng choạng khi vô tình định che chắn cho Bill, Ashley lập tức ôm chặt cậu vào lòng và thúc giục với vẻ mặt tái mét.

"Em có sao không? Có bị thương không?"

"Ơ, ừm. Em không sao. Đừng lo lắng."

Koi ngơ ngác gật đầu, nhưng Ashley vẫn sờ soạng khắp người cậu và cố gắng xác nhận lại. Sau khi chắc chắn rằng Koi không có gì bất thường, anh mới thở phào nhẹ nhõm rồi ôm chặt Koi vào lòng và mắng Bill.

"Thằng khốn, cậu đang làm cái gì vậy? Dám dùng Koi làm lá chắn, cậu điên rồi à?"

Bill cho đến lúc đó vẫn nhìn cặp đôi tình tứ với vẻ mặt khó tin, cậu tabùng nổ cơn giận.

"Chứ không lẽ tôi trốn sau lưng Ariel à? Ở đây có ai ngoài Koi có thể bảo vệ tôi chứ? Người điên là cậu đấy! Sao cứ nhắm vào tôi thế!"

"Koi đang mang thai!"

Sự im lặng theo sau tiếng hét của Ashley. Ariel cũng ngạc nhiên mở to mắt, và cơn giận của Bill cũng bốc hơi theo. Cả hai đồng thời hướng ánh mắt về phía Koi đang vùi mình trong vòng tay của Ashley. Người đầu tiên lên tiếng là Bill.

"cậu đang nói cái gì vậy? Koi đang mang thai?"

"Đừng có mà xạo sự, đồ lừa đảo."

Cả Bill và Ariel đều không tin. Nhưng nhờ đó, Ashley đã xoa dịu được cơn giận. Đôi mắt của Ashley dần trở lại màu tím quen thuộc, và pheromone cũng dịu đi. Một nụ cười nhạt xuất hiện trên khóe miệng anh. Như thể anh không thể chịu đựng được vì chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy vui rồi.

"Koi đang mang thai. Tất nhiên là con của tôi."

Đôi mắt của Ariel lần này hướng về phía Koi. Trước ánh mắt truy vấn có thật không, Koi đã không thể tránh né. Trước bằng chứng quá rõ ràng, cơn giận của Ariel bùng nổ.

"Cái thằng rác rưởi này, dám làm Koi có thai?"

Cô muốn đấm vào Ashley lần nữa, nhưng vì Koi nên cô không thể làm vậy. Trong khoảnh khắc đó, Bill rụt vai lại, nhưng Ariel đã không đấm vào bụng Bill mà đấm vào chiếc bàn gỗ trước mặt. Uỳnh, một âm thanh lớn vang lên, Ariel nghiến răng và nhìn Ashley chằm chằm.

"Koi, tránh ra. Tớ phải đấm cho cái tên đó một trận nữa."

"Khoan, Ariel. Đừng mà, tớ không sao."

Koi vội ngăn cô lại, nhưng không có gì thay đổi. Giữa hai người đang nhìn nhau chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, Bill vẫn ngơ ngác xen vào.

"Koi mang thai là sao? Koi là Beta mà?"

"Cậu im đi, Bill."

Ariel vẫn nhìn Ashley và nói. Bỏ mặc Bill đang lại co rúm người lại, Ariel hung hăng hỏi.

"Vậy anh định làm gì? Đừng nói là anh định bỏ rơi Koi sau khi làm cậu ấy có thai đấy nhé?"

Tất nhiên nếu anh làm vậy thì Ariel cũng sẽ không để yên. Cô thầm hứa sẽ dùng mọi cách có thể để tước đoạt tài sản của tên đó và đưa cho Koi, Ashley lên tiếng. Vẫn với thái độ ung dung.

"Phải chịu trách nhiệm chứ, tôi đã biến Koi thành Omega rồi mà."

"Hả?"

"anh nói gì cơ?"

"Gì cơ?"

Không chỉ Koi và Ariel mà đến cả Bill cũng đồng loạt hét lên. Trước ba người đang lộ rõ vẻ bối rối, Ashley nheo mắt và nhìn Ariel.

"Chẳng phải cô đã biết rồi sao? Vì cô đã ở bên cạnh Koi khi em ấy phát tình mà."

Bill mở to mắt nhìn Ariel. Nhưng thay vì giải thích tình hình, Ariel lại hướng về phía Ashley với vẻ mặt đầy khó chịu và trả lời.

"Ừ, tôi biết. Nhưng chịu trách nhiệm là sao? Việc Koi là Omega thì liên quan gì đến anh?"

Đáp lại câu hỏi đó, Ashley vẫn thản nhiên trả lời.

"Vì em ấy biến đổi là do pheromone của tôi."

Anh tin chắc như vậy. Có lẽ hầu hết mọi người đều nghĩ như vậy. Chắc chắn rằng nếu Koi không gặp Angel thì cậu cũng sẽ tin như vậy.

Nhưng suy đoán này của anh hoàn toàn sai lệch. Và người biết sự thật không chỉ có Koi.

Ariel liếc nhìn Koi, và Koi cũng rụt rè giật mình rồi lén lút nhìn sắc mặt hai người. Cảm nhận được bầu không khí bất thường, Ashley cau mày. Và cuối cùng Bill cũng nhận ra không khí kỳ lạ.

"……chuyện gì vậy?"

Ashley lên tiếng với giọng trầm thấp. Như thể linh cảm được tình huống không mấy dễ chịu, vẻ mặt anh đã bớt đi sự thư thái trước đó. Ariel và Koi lại trao đổi ánh mắt, và sau khi Ariel gật đầu, Koi nuốt khan và hít một hơi thật sâu rồi mở lời.

"Thì, chuyện là."

Cậu khó khăn lên tiếng với giọng nói khẽ run rẩy.

"Việc em trở thành Omega, không liên quan gì đến anh cả."

Những nếp nhăn trên trán Ashley càng sâu hơn. Koi ngập ngừng nói tiếp.

"Em không phải biến đổi vì pheromone của anh... em phát triển một cách bình thường mà. Thì, em biết là muộn hơn nhiều, ý em là."

"Koi không phải là Omega thông thường, mà là Cực omega."

Ariel không thể kìm nén được sự bực bội mà xen vào và ném một quả bom nguyên tử.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo