Lick Me Up If You Can - Chương 238

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

238

"Tớ nhất định phải mặc váy!"

Vừa có đề xuất, đội phó liền hét lên. Ngay sau đó, các ý kiến khác nối tiếp nhau.

"Tớ sẽ quyết định sau khi xem thiết kế. Không có ảnh mẫu à?"

"Mặc tuxedo cũng hay đấy chứ? Lúc nào cưới cũng chỉ mặc váy thôi mà."

"Sao cũng được, tớ là lần đầu làm phù dâu đó! Thích quá đi mất!"

Quá nhiều lời nói khiến đầu óc cậu quay cuồng. Ariel, người kết nối cuộc gọi nhóm, cũng tỏ vẻ khó xử trước những tiếng ồn ào tranh nhau nói.

"Không ngờ mọi người lại phấn khích đến thế."

Koi phì cười trước lời nói nhỏ nhẹ mà Ariel nói chỉ để cậu nghe thấy. Dù hơi loạn nhưng vì vậy mà cậu càng thấy phấn khích hơn. Bạn bè nhiệt tình hưởng ứng đám cưới của cậu đến vậy. Thậm chí có người đã lâu không liên lạc nên cậu cảm thấy xúc động.

"Giờ phải làm sao đây? Koi?"

Ariel hỏi gạt đi những tiếng ồn ào. Cậu bật cười khi hình ảnh giống như lúc chọn thiết kế đồng phục mới tái hiện lại. Koi mắt sáng lên gật đầu mạnh mẽ.

"Sao cũng được, mọi người cứ chọn hết những gì muốn mặc đi. Tớ sao cũng được hết!"

"Vậy hả?"

Ariel khẽ cười rồi hắng giọng, thu hút sự chú ý của mọi người bằng giọng nói lớn hơn một chút.

"Mọi người im lặng một chút. Tớ có chuyện muốn nói."

Tiếng ồn ào biến mất ngay lập tức và xung quanh trở nên yên tĩnh. Koi cũng nín thở trước sự im lặng căng thẳng, Ariel cẩn trọng truyền đạt những điều vừa thống nhất qua điện thoại.

"Koi nói mặc gì cũng được nên chúng ta sẽ quyết định bằng cách bỏ phiếu nhé. Mỗi người hãy nêu ý kiến vì sao mình thích trang phục đó."

"À, ngày nào vậy? Tớ phải xin nghỉ phép trước!"

Đội phó vội hỏi thì một người khác chen vào.

"Tớ chưa đến phía Đông bao giờ. Nhân tiện đi du lịch luôn thì sao?"

"Tớ nữa tớ nữa."

"Đi chơi khoảng một tuần thì sao?"

"Đi hết cả đám luôn đi? Giống như hồi chúng ta đi cổ vũ trận đấu xa nhà thời cấp ba ấy!"

Mọi người đều phấn khích khi nhớ lại ký ức hát hò trên xe buýt. Nhưng họ không còn là học sinh cấp ba nữa.

"Ừm, xin lỗi nhưng... tớ thấy hơi khó đó. Ở một tuần chắc tốn nhiều tiền lắm..."

Một người nêu ra vấn đề thực tế khiến bầu không khí đang hưng phấn bỗng chốc chìm xuống. Ngay sau đó, những giọng nói ỉu xìu nối tiếp nhau "Thì đúng là vậy." "Tớ cũng khó mà ở một tuần được."

"Vừa nãy còn phấn khích lắm mà."

Koi cảm thấy buồn khi thấy phản ứng của mọi người. Dù không thể phớt lờ thực tế nhưng...

Sau một hồi suy nghĩ, cậu quyết định lên tiếng.

"Mọi người không ở lại lâu được là vì thiếu tiền hay là khó xin nghỉ phép vậy?"

"Thì là tiền chứ còn gì."

Đội phó trả lời thẳng thắn.

"Ở đó một tuần thì tiền khách sạn rồi các kiểu cũng tốn kém lắm. Đâu thể ngày nào cũng ăn hotdog được."

"Đúng đó, đã đi thì cũng muốn ăn ở nhà hàng ngon một chút chứ."

"Ở đó có nhiều chỗ nổi tiếng mà. Tớ còn lưu lại rồi này."

"Cơ hội đâu chỉ có lần này. 10 năm nữa chúng ta cùng đi nữa là được mà!"

"Tuyệt vời, nhất định phải làm vậy nhé!"

"Buffalo! Buffalo!"

Koi nghe cuộc trò chuyện đầy khích lệ mà không chút ngượng ngùng bằng vẻ mặt nghiêm túc rồi ngập ngừng mở lời.

"Ừm, Al. Tớ không biết có thất lễ không nếu tớ nhờ Ash chi trả tiền vé máy bay và khách sạn cho mọi người...?"

Ariel có vẻ hơi ngạc nhiên trước câu hỏi thận trọng nhưng rồi cô ấy mỉm cười đáp.

"Sao lại thế được. Chắc chắn mọi người sẽ vui lắm đó. Đúng không mọi người?"

"Hả? Gì cơ?"

"Sao vậy? Chuyện gì thế?"

Những người chưa kịp nghe lời Koi nói tranh nhau hỏi, Ariel liền "Suỵt" trấn an rồi xác nhận mọi người đã im lặng thì mới lên tiếng.

"Koi muốn nhờ Ash chi trả tiền vé máy bay và khách sạn cho mọi người đó. Tớ muốn biết mọi người nghĩ sao."

"Hả?"

"Cậu nói gì cơ? Anh ấy sẽ chi hết tiền à?"

"Thật á? Trời ơi sao thế này! Thật sự là chi hết cho bọn mình luôn á?"

Những tiếng la kinh ngạc liên tiếp vang lên. Giữa sự ồn ào, đội phó nói từ bên kia điện thoại.

"Koi, tớ biết ơn tấm lòng của cậu nhưng như vậy có ổn không? Tớ biết Ash giàu có mà, nhưng mà..."

Ariel nhanh chóng chen vào cắt ngang lời đội phó và nói bằng khẩu hình miệng với Koi "Tớ nghe từ Bill đó." Ariel đã biết chuyện đó nhưng lại không nói ra, tấm lòng của cô ấy khiến Koi cảm động. Chắc chắn cô ấy đã chờ đến khi Koi khó nói chuyện tiền bạc với Ash thì mới lên tiếng. Nếu cuối cùng Koi vẫn không nói được thì cô ấy cũng sẽ vui vẻ chấp nhận. Điều quan trọng với Ariel là đám cưới của Koi phải kết thúc thật hạnh phúc và hoàn hảo.

Nhận ra tấm lòng của cô ấy, cậu cảm thấy nghẹn ngào. Đồng thời, cậu quyết tâm phải thành công trong việc này.

"Vậy tớ gọi điện cho Ash bây giờ nhé. Mọi người chờ một chút."

"Ừ."

"Tớ sẽ đợi, đợi bao lâu cũng được."

"Trời ơi, tớ hồi hộp quá."

Các cô gái nói chuyện ríu rít rồi vội im bặt trước tiếng "Im lặng!" của đội phó. Rời khỏi phòng chat, Koi tìm số của Ash rồi nhấn nút, cậu lo lắng chờ đợi cuộc gọi kết nối. Ngay sau đó, tiếng chuông kết thúc và giọng nói cậu chờ đợi vang lên, cậu khó khăn mở lời với khuôn mặt càng thêm cứng đờ.

"À, à ừm Ash. Em gọi là có chuyện muốn nhờ..."

Ariel mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt của cậu. Như được tiếp thêm sức mạnh từ khuôn mặt cô ấy, cậu hít một hơi thật sâu rồi cuối cùng cũng nói ra những lời đã giấu kín.

"Ừm, em muốn mời mấy người bạn trong đội cổ vũ hồi cấp ba đến làm phù dâu, có thể chi... chi trả tiền khách sạn và vé máy bay cho mọi người không?"

"Thình thịch thình thịch", chỉ vài giây ngắn ngủi trước khi có câu trả lời mà Koi cảm thấy tim mình như muốn nổ tung. Giọng nói điềm tĩnh của Ash vang lên từ phía bên kia.

"Nếu em muốn thì bao nhiêu cũng được."

"này...Bằng máy bay riêng nhé."

Đang định cảm kích gọi tên Ash bằng giọng đầy cảm động thì Ariel đột ngột chen vào. Koi giật mình thì Ariel đã nhoài người ra, ghé sát vào điện thoại của Koi rồi nói lớn hơn một chút.

"Anh đừng nghĩ đến chuyện đối xử với bọn tôi giống như mấy con khỉ đột đó nhé? Phải đưa đón chị em tôi bằng máy bay riêng. Đây là mệnh lệnh, Ashley Miller. Chị em của tôi đắt giá lắm đấy."

"Hít."

Koi vô thức nín thở. Sự im lặng bao trùm và một sự tĩnh lặng nặng nề trôi qua giữa họ. Cậu lo lắng trong lòng nhưng không mất nhiều thời gian để Ashley trả lời từ bên kia.

"Tuân lệnh, thưa Nữ hoàng."

Giọng điệu mỉa mai là điều hiển nhiên nhưng điều đó không quan trọng với tất cả mọi người. Ngay khi Ashley vừa dứt lời, những tiếng hét bắt đầu vang lên từ bên kia điện thoại của Ariel.

"Máy bay riêng á? Thật á? Máy bay riêng đó!"

"Tôi đến phía Đông đây! Đi bằng máy bay riêng đó! Đợi đấy, phía Đông! Tôi đến đây!"

"Koi, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu nhiều lắm!"

"Tớ sẽ làm phù dâu thật nhiệt tình, cậu muốn tớ mặc củ cà rốt làm phù dâu tớ cũng chịu!"

"Tớ sẽ mặc thành củ hành tây!"

"Mấy người định giúp đám cưới của Koi hay là phá đám đấy hả?"

Koi thoáng ngây người trước những tiếng la hét liên tiếp như tiếng kêu gào của loài chim thủy tổ giận dữ. Cậu vội vàng cầm điện thoại chạy ra góc rồi bịt một bên tai lại và tập trung vào cuộc gọi.

"A, Ash?"

Lần này Ashley cũng trả lời một lúc sau.

"Ừ. Đã tránh xa 'chị em' ra chưa?"

"À, ừ. Em ra góc rồi."

Koi vội vàng trả lời rồi muộn màng cảm nhận nhịp tim đang đập loạn xạ.

"Ừm, Ash. Cảm ơn anh, đã đối xử tốt với bạn bè của em..."

"Không có gì. Vì đám cưới của anh mà."

“Giờ thì cậu biết Ash mong chờ đến mức nào rồi chứ?”

Lời của Bill hiện lên trong đầu Koi khiến mặt cậu đỏ bừng. Cậu cảm thấy nghẹn ngào vì vô cùng biết ơn khi mọi người thực lòng mong cậu được hạnh phúc.

"Em yêu anh, Ash. Em cũng rất mong chờ."

Ashley khẽ cười từ phía bên kia khi cậu không kìm được mà thú nhận.

"Anh cũng vậy. Đừng lo lắng và cứ nói hết những gì em cần. Nói với Bernice thì cô ấy sẽ tự biết phải làm gì."

"À, vâng. Cảm ơn anh."

Koi khựng lại khi nghe đến cái tên Bernice. Dù đã gặp nhau thường xuyên trong quá trình chuẩn bị cho đám cưới nhưng cô ấy vẫn là một đối tượng khiến cậu khó chịu.

"Hãy nghĩ đó chỉ là quan hệ công việc thôi."

Koi tự nhủ rồi thoáng quay lại và bắt gặp ánh mắt của Ariel.

"À, ừm..."

Ashley nói như thể anh đã biết trước khi Koi còn đang ngập ngừng mở lời.

"Giờ thì em đến chỗ 'chị em' đi thì hơn. Chắc chắn còn nhiều thứ em cần nữa."

Giọng nói của anh tràn ngập tiếng cười. Koi nói thêm một lần nữa "Em yêu anh" rồi cúp máy.

Quay lại chỗ ngồi, cậu được chào đón bằng những tiếng ồn ào. Koi cảm thấy lòng mình nhanh chóng bình yên trở lại rồi ngồi xuống ghế sofa. Và họ đã bàn tán cả ngày trời xem nên mặc gì trong đám cưới, rồi quyết định sau ba lần bỏ phiếu nghiêm túc.

Quyết định là cả tuxedo và váy đều được mặc.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo