Lick Me Up If You Can - Chương 239

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

239


Khi Koi chuẩn bị về nhà đúng giờ tan làm của Ashley, Ariel hỏi:

"Cậu đi một mình có ổn không? Hay là đi taxi đi?"

"Đương nhiên là đi một mình rồi, cậu nói gì vậy."

Koi bật cười nhưng Ariel nhíu mày nói:

"Nếu trên đường về mà có chuyện gì thì Ash sẽ không tha cho tớ đâu nên tớ mới nói vậy đó."

Koi cười nói không sao:

"Tớ về nhanh thôi, đừng lo. Cũng không phải muộn lắm đâu."

Koi đeo túi chéo rồi đứng dậy khỏi ghế sofa, Ariel cũng đứng dậy theo, dang rộng vòng tay thì Ariel sẵn lòng ôm cậu rồi vỗ lưng. Koi cũng ôm cô ấy đáp lại và chân thành nói lời cảm ơn.

"Cảm ơn cậu, Al. Vì đã giúp tớ nhiều như vậy."

"Tớ mới phải cảm ơn cậu vì đã đối xử tốt với chị em tớ chứ."

"Họ cũng là chị em của tớ mà."

Koi bật cười thì Ariel cũng cười rồi buông cậu ra.

"Tớ cứ tưởng cậu sẽ không nói được những lời đó với Ash chứ."

Koi ngượng ngùng đáp lại ánh nhìn như đang khen ngợi cậu.

"Họ là những người bạn đến vì chuyện của tớ mà. Ash cũng đồng ý ngay còn gì."

Chẳng lẽ anh ấy sẽ không đồng ý bất cứ điều gì cần thiết cho đám cưới sao? Koi khá tự tin vì đã nghe Bill nói rằng anh ấy rất mong chờ. Ashley quả nhiên đã đáp ứng mong đợi và nếu anh ấy biết Koi đang hạnh phúc và biết ơn đến mức nào thì anh ấy cũng sẽ mỉm cười thôi.

Koi vô thức nở một nụ cười tươi rồi à, chợt nhớ ra điều gì đó. Cậu gãi đầu nói với Ariel, cô vẫn đang nghiêng đầu với vẻ mặt tươi cười.

"Ừm, tớ có một chuyện muốn nhờ nữa là..."

"Ừ, cậu cứ nói đi. Chuyện gì cũng được."

Koi cảm động trước việc Ariel trả lời trước khi nghe nội dung và lên tiếng.

"Ừm, thật ra... tớ định đi mua nhẫn cưới, cậu có thể đi xem mẫu với tớ không? Nếu cậu có thời gian ấy..."

"Ôi, đương nhiên rồi Koi. Cứ giao cho tớ."

Ariel gật đầu mạnh mẽ ngay khi cậu vừa dứt lời. Koi thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười rạng rỡ rồi vô tình nói ra.

"Cảm ơn cậu, tớ nhờ Bill thì cậu ấy bảo không muốn nên tớ lại..."

"Bill á? Từ chối á?"

Ariel lập tức nhíu mày hỏi. Koi chợt nhận ra mình đã lỡ lời nhưng mọi chuyện đã rồi. Không còn cách nào khác, cậu đành gật đầu thành thật trả lời.

"Cậu ấy bảo là không muốn chết nên bảo tớ đi với cậu. Nên tớ nghĩ cậu cũng sẽ từ chối thôi."

Koi đã chuẩn bị tinh thần trong lòng nên giờ cậu cảm thấy an tâm và nở một nụ cười thoải mái. Nhìn khuôn mặt đó của cậu, Ariel im lặng một lúc rồi thở dài.

"Tớ muốn nói rằng Bill hèn nhát nhưng Ash làm quá đáng thật nên tớ không thể trách anh ấy được."

"Ừ, đúng vậy. Tớ xin lỗi."

Koi đồng tình và xin lỗi nhưng Ariel liền lắc đầu phủ nhận.

"Không, sao cậu lại phải xin lỗi chứ? Ash mới là người sai. Đã thế còn vung gậy khúc côn cầu vào người khác, có chấp nhận được không chứ? Ngay cả trên sân đấu cũng chỉ được đấm nhau thôi mà."

"Ừ, đúng vậy."

Koi rùng mình khi nhớ lại chuyện ngày hôm đó, đồng thời mặt cậu cũng đỏ lên vì xấu hổ. Ariel mỉm cười như để an ủi cậu.

"Dù sao thì chuyện đó bỏ qua đi, Ash sẽ không làm vậy với tớ đâu nên cậu đừng lo. Cùng nhau đi xem nhé, lúc nào tớ cũng rảnh mà."

"Chắc vậy nhỉ? ...Ash sẽ không làm vậy với cậu, đúng không?"

"Ừ."

Ariel gật đầu. Cô ấy nói thêm với giọng điệu chắc chắn.

"Trước hết thì tớ là con gái, tất nhiên Ash không yên tâm dù đối phương là con gái nhưng tớ và cậu là mối quan hệ gì đó, giống như người thân ruột thịt ấy."

"Vì là chị em?"

"Đúng vậy."

Nhắc đến thì Ashley có vẻ khá rộng lượng với những người chị em trong đội cổ vũ. Koi cảm thấy ấm lòng khi nghĩ rằng anh ấy hiểu tình bạn của đội.

"Tớ muốn gặp mọi người sớm quá."

"Tớ cũng vậy", Ariel nói rồi hai mắt sáng lên nắm chặt tay Koi.

"Mọi người bảo là sẽ xin nghỉ phép khoảng 2 tuần nên chúng ta có thể gặp nhau thỏa thích đó."

Cả hai nắm chặt tay nhau rồi cùng nhau reo lên "Oa", "Oa" và ôm nhau thật chặt rồi buông ra. Giờ thì thực sự phải đi rồi. Koi vừa bước đến cửa thì lại à, chợt nhớ ra điều gì đó và quay lại.

"Tớ cũng phải kiếm tiền mua nhẫn cưới nữa, nếu xung quanh cậu có ai cần giới thiệu thì giới thiệu cho tớ nhé? Tớ có thể sửa nhà hoặc lắp đặt hầu hết mọi thứ đó."

"Tớ biết rồi, tớ sẽ làm vậy. Cậu đã tìm trên mạng chưa?"

"Ừ. Tớ đã đặt lịch hẹn vài chỗ rồi. Tớ cũng đã bảo văn phòng nếu có việc thì liên lạc với tớ."

"Ừm", Ariel định nói gì đó thì cậu ấy lại giữ cậu lại với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Koi, đừng làm việc quá sức nhé. Cậu còn đang mang thai nữa mà."

"À..."

Phải rồi, đúng là vậy.

Cậu vẫn chưa cảm nhận được việc có một đứa trẻ trong bụng mình. Vì vậy mà cậu gần như quên mất chuyện đó, nhưng nhìn vẻ mặt của Ariel, cậu cảm thấy có lỗi vì cô ấy lo lắng cho cậu hơn cả cậu lo cho bản thân.

"Tớ biết rồi, tớ sẽ cẩn thận."

"Ừ. Nếu không đủ tiền mua nhẫn thì cứ nói với tớ nhé. Tớ cũng có một ít tiền tiết kiệm, tớ sẽ cho cậu mượn. Sau này cậu trả từ từ cũng được, đừng làm việc quá sức."

"Cảm ơn cậu."

Koi rời khỏi căn hộ và cảm ơn sự hào phóng của bạn mình. Trên đường về nhà bằng tàu điện ngầm như mọi khi, cậu hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó và vô thức mỉm cười.

Những ký ức thời thơ ấu nhanh chóng ùa về. Đã có nhiều lần cậu bị mắng vì lỡ nhịp hay sai động tác nhưng mọi người luôn động viên và chờ đợi cậu cho đến khi thành công, và khi cậu cố gắng hết sức để thành công thì họ còn vui mừng và chúc mừng cậu hơn cả cậu. Nghĩ đến việc sẽ gặp lại họ, cậu không thể kìm nén được cảm xúc dâng trào.

Cậu không thể khép miệng lại và cứ cười mãi cho đến khi về đến nhà và chào đón Ashley.

"Em về rồi đây, Ash."

Nghe thấy tiếng mở cửa, Koi vội vàng bước tới, nhìn khuôn mặt dịu lại của Ashley khi nhìn thấy cậu, cậu càng nở nụ cười tươi hơn và ôm chầm lấy anh. Ashley ôm cậu đáp lại như một thói quen rồi hôn cậu và Koi sẵn sàng mở miệng.

Ashley nhẹ nhàng mút lấy môi dưới của cậu rồi nghiêng đầu, mím môi cậu lại và đưa lưỡi vào. Chiếc lưỡi lướt qua lớp da non mềm bên trong rồi tìm đến lưỡi của Koi và vuốt ve nó.

Koi nhắm mắt lại, khẽ run rẩy và ôm lấy cổ anh. Ashley kéo lưỡi cậu ra, nhẹ nhàng cắn nó rồi đổi góc, mím môi cậu ở phía bên kia.

Nụ hôn dần trở nên sâu hơn và không có dấu hiệu kết thúc. Cậu cảm nhận được sự hưng phấn của anh từ cơ thể đang tiếp xúc với cậu. Koi cũng cảm thấy tim mình đập mạnh như muốn vỡ tung và bên trong cơ thể cậu nhói lên. Cậu khó có thể kìm nén được thôi thúc muốn cởi quần của anh ngay lập tức nhưng cậu đã dồn hết sự kiên nhẫn của mình để dừng nụ hôn lại và quay mặt sang một bên.

"Sắp, sắp đến giờ ăn tối rồi... Hôm qua anh cũng không ăn tối mà..."

"Anh có ăn."

Ashley định hôn cậu lần nữa nhưng lần này Koi từ chối dứt khoát hơn.

"Anh ăn muộn lắm mà. Đồ ăn nguội hết rồi còn gì... Phải ăn đúng giờ chứ. Ăn uống điều độ tốt cho sức khỏe mà."

Những lời cuối cùng là kiến thức thông thường về sức khỏe, nhưng không ngờ lại khiến Ashley dừng lại. Koi nhận ra Ashley đã hiểu sai hoàn toàn ý của cậu khi thấy anh cau mày liếc nhìn bụng cậu. Nhưng dù sao thì kết quả cũng đạt được như mong muốn. Ashley thở dài rồi bất đắc dĩ buông cậu ra. Nhìn phản ứng đó, Koi cảm thấy cắn rứt lương tâm.

"Chẳng lẽ chỉ có mình em là không nghĩ đến con sao..."

"Em nói gì vậy?"

Ashley nhíu mày hỏi khi nghe thấy tiếng lẩm bẩm nhỏ. Koi ngập ngừng rồi thành thật nói.

"Vừa nãy em nói chuyện với Al, Al bảo em đừng làm việc quá sức. Vì em còn đang mang thai nữa mà..."

Cậu gãi đầu và ngượng ngùng nói tiếp.

"Nhưng em hoàn toàn không cảm nhận được gì nên thật lòng mà nói thì em gần như quên mất chuyện đó, rằng em đang có con. Người khác quan tâm và chăm sóc em hơn cả em nên em thấy hơi có lỗi với con..."

Ashley không nói gì mà chỉ nhìn Koi. Thật ra anh không lo lắng cho đứa bé mà lo lắng cho sức khỏe của Koi nếu đứa bé có mệnh hệ gì, nhưng Koi lại nghĩ ngược lại.

Không có gì xấu cả.

Ashley nhanh chóng quyết định tận dụng cơ hội này. Anh không vội giải thích sự hiểu lầm của Koi mà thay vào đó, anh nói thế này.

"Từ giờ trở đi hãy luôn nghĩ đến điều đó. Em không muốn con bị ốm đâu nhỉ?"

"Ừm."

Koi ngoan ngoãn gật đầu ngay lập tức.

"Hãy cẩn thận, nhất định phải vậy."

"Hãy đi taxi nữa."

"Vâng, em sẽ làm vậy."

Không giống như mọi khi, Koi rất vâng lời. Lúc này Ashley mới thực sự nghĩ rằng mình đã làm Koi có thai là một việc làm đúng đắn. Anh cảm thấy biểu cảm của mình tự nhiên dịu lại rồi nhẹ nhàng hôn lên môi Koi.

"Ngoan lắm."

Koi mỉm cười đáp lại. Dù không biết điều đó có nghĩa là gì. Cậu lại cảm thấy thôi thúc muốn hạ gục anh nhưng đúng lúc đó chuông cửa vang lên. Koi vui mừng rồi lướt qua Ashley và vội vàng bước đến cửa.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo