Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
243
Ashley nhẹ nhàng mút cổ Koi một lần rồi ngẩng đầu lên.
“em nói gì vậy? Mùi gì cơ?”
Vẻ mặt Ashley nhìn xuống Koi không có gì thay đổi. Giọng nói cũng y như bình thường, khiến Koi vừa an tâm vừa ngập ngừng đáp:
“À, thì là… có chút chuyện…”
Thấy Koi cứ do dự không biết nên bắt đầu từ đâu, Ashley đột nhiên bế bổng cậu lên.
“Á!”
Cậu giật mình ôm chặt lấy cổ anh, Ashley sải bước đi thẳng đến ghế sofa trong phòng khách rồi ngồi xuống.
“Nào, kể anh nghe xem.”
Ashley thoải mái ôm Koi ngồi lên đùi, mỉm cười nhìn cậu khiến Koi an tâm và khóe miệng bất giác giãn ra.
“Thật ra… em đang làm thêm… hay nói đúng hơn là đang làm việc ấy…”
Koi tựa đầu lên vai Ashley, vừa dứt lời thì anh thản nhiên hỏi “Vậy thì sao?”. Phản ứng bình thản của anh khiến cậu nghĩ có lẽ anh đã biết chuyện từ trước, bèn lén lút quan sát sắc mặt anh nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường. Sau một nhịp thở ngắn, Koi kể lại vắn tắt những chuyện đã xảy ra. Ashley im lặng lắng nghe rồi sau vài giây mới lên tiếng:
“Trước hết anh phải nói rõ một chuyện, Koi này.”
“Dạ.”
Koi bất giác căng thẳng, Ashley tiếp lời:
“Em đã hứa với anh chuyện gì nhỉ? Là sẽ đi taxi mà.”
“À…”
Koi ngớ người , cậu nhận ra nên ngượng ngùng đáp:
“Tại… đi taxi tốn tiền quá…”
Cậu ngập ngừng bỏ lửng câu nói, Ashley nhíu mày:
“Em đi làm vì cần tiền sao? Không phải vì sở thích à?”
Nghe vậy, Koi nhận ra hai điều. Một là, quả nhiên Ashley đã biết cậu đi làm, và hai là, anh chỉ nghĩ cậu làm cho vui để giết thời gian.
Nghĩ như vậy cũng không sao…
Nếu anh biết cậu đi làm để mua nhẫn thì có khi anh lại không thích. Hơn nữa lại còn xảy ra chuyện này nữa…
“Tại em… có chút việc cần dùng đến tiền…”
Koi do dự một lúc rồi quyết tâm nói:
“Có lẽ em không nên sống ở đây nữa. Hay là em ra ngoài tìm một căn nhà riêng…”
Vòng tay đang ôm lấy vai Koi đột nhiên siết chặt hơn. Koi giật mình nhìn lên nhưng vẻ mặt Ashley không hề thay đổi.
“Koi, đây là nhà của em. Em định đi đâu?”
Giọng Ashley dịu dàng đến mức khiến Koi cảm thấy tội lỗi.
“Nhưng… em ở đây sẽ làm phiền anh mất…”
“Koi, em quên rồi sao? Chúng ta đã hứa sẽ kết hôn mà.”
Koi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nhỏ dần rồi thú nhận, Ashley vội ngắt lời cậu:
“Không, em nhớ chứ. Đương nhiên là nhớ rồi…”
Vì vậy nên em mới đang cố gắng kiếm tiền mua nhẫn mà.
“Nhưng em không muốn anh phải xấu hổ vì em…”
“Koi, anh chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ vì em cả.”
Koi miễn cưỡng thổ lộ lòng mình, Ashley liền dứt khoát nói, khác hẳn với thái độ trước đó:
“Anh cũng không hề thấy xấu hổ về công việc em đang làm. Sửa nhà thì có gì sai? Ai chẳng phải cố gắng hết sức trong lĩnh vực của mình? Có gì đáng xấu hổ chứ?”
“À… dạ.”
Nghe Ashley nói mạnh mẽ như vậy, mặt Koi đỏ bừng lên. Cậu cảm thấy xấu hổ theo một nghĩa khác, vì đã vô cớ tự ti.
“Cảm ơn anh, Ash.”
Cậu thì thầm, vành tai cũng đỏ ửng lên, nhưng vẫn thận trọng hỏi một câu khiến cậu bận tâm:
“Nhưng mọi người ở đây không thích em ra vào nơi này cho lắm…”
“‘Mọi người’? ai?Trước đây cũng có chuyện như vậy rồi sao?”
Ashley tuyệt đối không bỏ qua những lời vô tình thốt ra. Koi nghĩ “chết rồi”, nhưng đã quá muộn. Sau một hồi do dự, cậu đành thành thật kể:
“Trước đây cũng có vài lần… xảy ra chuyện tương tự, nhưng không nghiêm trọng như hôm nay… Chỉ là họ nhìn chằm chằm hay nhăn mặt thôi…”
“Từ khi nào?”
Ashley hỏi lại:
“Chuyện này mới xảy ra gần đây thôi, hay là từ trước rồi?”
Đến nước này thì chỉ còn cách nói hết ra. Koi hít một hơi thật sâu rồi đáp:
“Trước đây, từ khi em mới bắt đầu sống ở đây… đã có vài người nhìn em một cách kỳ lạ rồi. Em cứ nghĩ là mình quá nhạy cảm, nhưng có một lần họ hỏi em sống ở đâu…”
Ashley không nói gì. Sự im lặng khác thường của anh khiến Koi vội vàng nói thêm:
“Sống ở một nơi tốt như thế này thì an ninh sẽ được thắt chặt hơn thôi. Em đâu có vẻ gì là sống ở đây đâu.”
Cậu cười gượng gạo, nhưng Ashley vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm. Nụ cười của Koi tắt dần, cậu ủ rũ lẩm bẩm:
“Xin lỗi, chắc tại em không để ý…”
“Đó không phải lỗi của em.”
Ashley lên tiếng khi Koi trở nên chán nản:
“Koi, em là Cornor Niles, và đối với anh chỉ cần như vậy là đủ. Em muốn mặc gì thì cứ mặc. Anh không quan tâm.”
“…Cảm ơn anh, Ash.”
Koi cảm động nhìn Ashley. Ashley nhìn khuôn mặt người yêu đang lấp lánh ánh mắt, tràn đầy tình yêu, không kìm được cười và hôn cậu. Đôi môi khẽ chạm vào nhau rồi nhanh chóng quấn lấy nhau, lưỡi tự nhiên hòa quyện. Koi nhẹ nhàng liếm láp và vuốt ve rồi mơn trớn đầu lưỡi, đến khi môi rời nhau thì cậu ngượng ngùng cười.
“À… thật sự em không có mùi gì chứ…?”
Ngay lúc Ashley định hôn cậu lần nữa thì Koi hỏi. Ashley nghiêng đầu áp mặt vào cổ Koi, hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Chỉ có mùi xà phòng thôi.”
Trái tim vừa rơi xuống vực thẳm của cậu ngay lập tức trở về vị trí cũ. Koi thở phào nhẹ nhõm, xoa ngực và cười tươi:
“May quá, em tắm tận ba lần đấy…”
“Tắm lâu quá cũng không tốt đâu.”
Ashley nhăn mặt nhắc nhở, Koi ngoan ngoãn gật đầu. Thấy vậy, Ashley cười khổ:
“Ngoan ngoãn nghe lời như vậy mà sao không chịu đi taxi chứ.”
Koi lập tức đỏ bừng mặt, lúng túng không biết làm sao. Ashley khẽ bật cười rồi buông Koi ra khỏi vòng tay.
“Anh có chuyện muốn cho em xem.”
“Hả? Chuyện gì vậy?”
Ashley nắm tay Koi đang ngơ ngác, bước lên thang máy. Nơi họ đến là bãi đỗ xe riêng của Ashley. Đi qua những chiếc xe đang đỗ san sát hai bên, Ashley dừng lại trước một chiếc xe.
“Đây.”
Anh vừa nói vừa lấy chìa khóa thông minh từ trong túi ra.
“Xe của em đấy.”
“Hả?”
Koi ngơ ngác nhận lấy chìa khóa...cậu giật mình trợn tròn mắt. Cậu bàng hoàng nhìn chiếc xe rồi lại nhìn Ashley, Ashley mỉm cười rạng rỡ nói:
“Dù anh có nói thế nào em cũng không chịu đi taxi nên anh mua xe cho em. Như vậy được chứ?”
“Hả?”
Koi lại chỉ biết lặp lại một câu cảm thán. Cậu chỉ biết chớp mắt nhìn chiếc xe trước mặt, rồi ngước lên nhìn Ashley:
“Là Jaguar kìa!”
“Ừ. Chiếc xe em thích.”
Khuôn mặt Ashley tràn đầy vẻ hài lòng. Anh đang mong chờ phản ứng của Koi, nhưng Koi chỉ ngơ ngác.
“Em thích Jaguar…? Em á?”
Phản ứng khác với dự đoán khiến nụ cười trên mặt Ashley tắt ngấm, thoáng hiện vẻ thất vọng.
“…Em đã từng nói như vậy.”
Làm sao đây! Thấy Ashley rõ ràng là đang thất vọng, Koi bối rối không biết làm sao. Nhưng Ashley nhanh chóng đổi chủ đề như không có chuyện gì xảy ra:
“Từ giờ em hãy dùng chiếc xe này để đi lại. Anh đã để thẻ trong ngăn đựng đồ rồi, nếu cần dùng tiền thì cứ dùng thẻ đó. Như vậy được chứ?”
“À… à, dạ.”
Koi vội vàng gật đầu. Anh đã làm đến mức này rồi thì cậu không thể từ chối được.
Dù sao thì nhẫn em tự mua bằng tiền của mình là được rồi.
Quyết tâm như vậy, Koi ôm lấy eo Ashley, nhón chân lên định hôn anh. Nhưng Ashley đột nhiên ngửa cổ ra, khiến môi Koi chỉ lướt qua cổ anh. Ashley nhìn xuống Koi đang bối rối nói:
“Chỉ định dùng một nụ hôn để xoa dịu anh thôi sao?”
“Hả?”
Koi vô thức kêu lên một tiếng ngớ ngẩn rồi vội vàng đáp:
“Không, không phải. Em sẽ làm gì cũng được. Anh muốn gì? Chỉ cần là việc em có thể làm thì em sẽ làm…”
Nghe vậy, Ashley ôm chặt lấy eo Koi. Anh ôm chặt cậu để cậu không thể trốn thoát rồi mỉm cười:
“Koi, em có muốn mặc tạp dề không?”
“Hả? À…”
Sắp đến giờ ăn tối rồi. Chẳng lẽ anh muốn cậu tự tay nấu ăn thay vì gọi món như mọi khi? Cậu tự ý đoán như vậy rồi gật đầu, Ashley nheo mắt nói thêm:
“Nhưng phải cởi hết đồ bên trong ra đấy.”