Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
267
"...Đó là tính toán của mình, nhưng sao mọi chuyện lại thành ra thế này?"
Anh thất vọng, nhưng rồi nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, nhớ lại lần đầu tiên mình cảm thấy hụt hẫng khi nhìn thấy Nathaniel.
"Hãy suy nghĩ tích cực đi," anh tự nhủ. "Giờ em ấy không cần phải có thêm con nữa."
Dù sao thì, điều này cũng sẽ xảy ra thôi. Và biết đâu, lần này anh lại có được hai đứa con sinh đôi giống Koi thì sao?
"Đúng, thế giới sẽ không tồi tệ đến mức đó đâu."
Ashley miễn cưỡng gom góp những mảnh hy vọng nhỏ bé như bụi bặm còn sót lại trong bản tính bi quan của mình. Dù sao thì anh cũng đã có được Koi rồi. Mặc dù trải qua nhiều sóng gió, nhưng miễn sao kết quả tốt đẹp thì mọi thứ đều ổn cả. "Chắc vận may của mình chưa hết đâu, phải không?" anh tự hỏi lòng.
"Em muốn nhìn thấy mặt em bé quá đi."
Nghe Koi hào hứng nói, Ashley chỉ lặng lẽ mỉm cười. Anh nghĩ khác đi, và điều đó thật tốt. Nathaniel vẫn còn nhỏ, nếu có thêm hai đứa bé sơ sinh nữa thì sẽ chẳng còn chút thời gian rảnh rỗi nào. Đây chẳng phải là một lý do quá tuyệt vời để Koi tự nhiên tách khỏi lũ trẻ sao? Hơn nữa, điều này cũng tốt hơn cho việc nuôi dưỡng sự tự lập của bọn trẻ.
Ashley chưa bao giờ được ở trong vòng tay ôm ấp bởi người bố Omega đã sinh ra mình. Điều đó là hiển nhiên, bởi anh thậm chí còn không dễ dàng được phép nhìn mặt ông ấy. Còn Dominic thì càng chẳng hề quan tâm đến anh.
Tuy nhiên, Ashley vẫn cảm thấy cuộc đời mình khá ổn. Dù sao thì anh cũng có Koi bên cạnh. Vì vậy, chẳng cần thiết phải dành quá nhiều sự quan tâm đến lũ trẻ. Chỉ cần cung cấp những gì chúng cần, quản lý chúng một cách hợp lý là đủ.
Nhưng nếu chúng giống Koi thì...
Vậy thì dĩ nhiên anh phải yêu thương chúng. Có thể anh sẽ tự mình cho chúng bú sữa và thường xuyên hôn chúng, anh sẽ đọc truyện cổ tích cho chúng nghe trước khi ngủ. Tất nhiên, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép chúng ngủ cùng Koi. Dù chúng có giống Koi đến mấy, chỉ có Ashley mới có thể ôm và ngủ cùng cậu ấy mà thôi.
Koi từng nói muốn có thật nhiều Ashley trên thế giới, nhưng Ashley lại nghĩ khác. Anh mong Trái đất này được bao phủ bởi toàn bộ Koi. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã tuyệt vời đến mức nào rồi. Và cho đến khi lũ trẻ chào đời, anh sẽ thường xuyên chờ đợi với những tưởng tượng hạnh phúc. Tưởng tượng ra cảnh ôm hai đứa trẻ giống Koi, mỗi tay một đứa.
Điều đó mang lại cho anh một sự an ủi rõ ràng. Trong tình cảnh tồi tệ, nó cũng giống như một tia hy vọng.
Đúng vậy, đứa trẻ tiếp theo chắc chắn sẽ giống Koi. Như vậy mới công bằng phần nào chứ.
Ashley vẫn chưa chịu chấp nhận. Rằng thế giới này quá bất công.
Và rằng, ở một khía cạnh nào đó, anh cực kỳ thiếu may mắn.
Và vào khoảnh khắc ôm đứa bé sơ sinh vào lòng, Ashley Miller đã nhìn thấy. Đôi mắt màu tím giống hệt mình. Hơn nữa, từ cơ thể của đứa trẻ vẫn chưa thể cử động tay chân một cách rõ ràng, một mùi hương không thể tin được tỏa ra. Một mùi hương ngọt ngào không thể diễn tả. Đó chính là mùi pheromone.
"Ash?"
Giữa dòng suy nghĩ miên man, một giọng nói bất chợt cất lên, gọi tên anh, kéo Ashley thoát khỏi mơ màng. Mở mắt ra, anh thấy Koi đang nằm trên giường, ánh mắt đầy lo lắng nhìn mình. Rõ ràng là cậu đã nhận ra điều gì đó không ổn trong biểu cảm của anh. Ashley im lặng, dõi theo Koi một lúc, cảm giác như vô vàn ý nghĩ vụt qua trong đầu chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Rồi, anh từ từ cất tiếng:
"Làm sao đây, lại giống anh nữa rồi."
Một tiếng cười khe khẽ, pha chút bất lực vì sự trớ trêu, bật ra từ Ashley. Nhìn lên anh, Koi lại nở nụ cười tươi roi rói, rạng rỡ.
"Tuyệt vời quá! Cho em xem nhanh đi, em muốn xem!”
Ashley nhẹ nhàng đặt em bé xuống cạnh Koi. "Nhanh lên nào!" Koi thúc giục, đôi mắt cậu dán chặt vào đứa con nhỏ. Đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy các con sau ca phẫu thuật, một cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong lồng ngực. Bàn tay cậu run rẩy, cẩn thận vuốt ve má con.
"Ơ?" Koi bất ngờ thốt lên, đôi mắt cậu chớp chớp rồi nhìn lên Ashley. Cậu ngạc nhiên vì bé đã mở mắt, hay vì đôi mắt ấy mang một màu tím lạ thường? Có lẽ là cả hai.
"Em đã nói rồi mà, lại giống anh nữa rồi."
"Trời ơi!" Koi thốt lên đầy phấn khích, ánh mắt cậu liên tục đảo qua lại giữa hai đứa trẻ. Cô con gái còn đang ngủ nên cậu chưa thể kiểm tra, nhưng Ashley đã sẵn lòng giải đáp mọi thắc mắc của cậu.
"Cả hai bé đều có mắt màu tím hết. Em không ngửi được mùi nên không chắc, nhưng mùi pheromone của mấy đứa cũng rất rõ ràng." Ashley giải thích thêm.
"Trời ơi, vậy là mình có tới bốn 'Ash' rồi! Tuyệt vời quá!" Koi lại thốt lên câu cảm thán y hệt như lúc nãy, gương mặt cậu rạng rỡ niềm hạnh phúc ngập tràn khi ngắm nhìn các con.
Ashley chỉ im lặng nhìn Koi chìm đắm trong niềm vui sướng ấy. Rồi, khi Koi được xuất viện cùng với hai bé, Ashley lại đón nhận thêm một tin tức gây sốc, như sét đánh ngang tai. Đó là Nathaniel đã biến đổi.
Câu tục ngữ cũ rích cứ văng vẳng trong đầu Ashley. Anh chìm vào im lặng một lúc rất lâu, không nói nên lời
Made in Heaven... or Hell
"Mình, có lẽ đã đến lúc có đứa thứ ba rồi phải không?"
Sau khi vất vả dỗ dành lũ trẻ ăn xong, Ashley cuối cùng cũng đưa được Koi vào phòng riêng, nơi chỉ có hai người họ. Đang định ôm eo và hôn Koi, Ashley chợt khựng lại. Koi đột nhiên thốt ra một câu không đầu không cuối.
"Đứa thứ ba là sao? Em đang nói cái gì vậy?" Ashley lập tức dừng lại, hơi thở anh phả vào mặt Koi.
Koi ngây thơ trả lời: "Mình đã hứa rồi mà, sẽ có ba đứa con."
Ashley ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ấm áp. "Mình đã có ba đứa rồi mà, Koi." Anh dịu dàng nhắc nhở, gương mặt anh tràn đầy vẻ bao dung.
"Có vẻ như em đã quên mất chuyện của ba năm trước rồi, em đã sinh đôi một lần đó. Grayson và Stacy. Trước đó em đã sinh Nathaniel rồi. Vậy là mình đã có ba đứa con rồi."
"Không, sai rồi."
Koi nghiêm mặt trả lời.
"Em đã mang thai hai lần rồi mà. Vậy là mình còn một cơ hội nữa chứ."
"...Koi, đừng nói đùa nữa."
Nụ cười biến mất trên khuôn mặt Ashley. Dù biết Koi nghiêm túc, anh vẫn cố gắng phủ nhận đến cùng.
"Em nghiêm túc đấy, Ash."
Koi tiếp tục nói nghiêm nghị.
"Anh cũng nói muốn có con giống em mà. Vậy thì mình sinh thêm một đứa nữa thôi nhé, được không?"
Đương nhiên là không được rồi. Ashley lật ngược lại lời nói của cậu ấy và phản bác.
"Em không nói muốn có con giống anh sao? Anh đã có ba đứa giống anh rồi. Vậy nên bây giờ không cần nữa đâu."
"Nhưng mà."
"Koi."
Ashley cố gắng hết sức để không nghiến răng ken két, nhưng giọng anh vẫn căng thẳng khi tuyên bố một cách bình tĩnh nhất có thể: "Ba đứa là đủ rồi, thừa sức đủ."
Koi phản đối lần cuối, có chút ấm ức: "Nhưng người mang nặng đẻ đau là em, người vất vả suốt thai kỳ cũng là em mà!"
Dù Koi nói vậy, nhưng đương nhiên là chẳng có tác dụng gì. Lần này, Ashley thật sự nghiến răng kèn kẹt. "Đúng vậy," anh gằn giọng, "người phải đứng nhìn mà không thể làm gì chính là anh. Anh ghét cái cảm giác bất lực đó!"
Koi rụt vai lại khi nghe Ashley nói từng lời như nhai qua kẽ răng. Nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của cậu , Ashley cố gắng làm dịu giọng nói:
"Bỏ đi, Koi. Anh không muốn có thêm con nữa."
Anh không hề hoàn toàn ghét trẻ con. Dù sao đi nữa, đó cũng là giọt máu của anh và Koi, và tất nhiên anh dành cho chúng một sự quan tâm nhất định. Anh sẵn sàng làm tất cả những gì cần thiết cho lũ trẻ, kèm theo một tình yêu vừa đủ.
Nói cách khác, ba đứa là quá đủ rồi.
"Trả lời đi? Koi." Ashley thúc giục, giọng nói lạnh lùng, dứt khoát. Với thái độ từ chối rõ ràng như vậy của anh, ngay cả Koi cũng không thể tiếp tục cố chấp được nữa.
"...Em biết rồi."
"Và?"
Thường thì mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, nhưng lần này thì không. Điều đó gần như đồng nghĩa với việc anh ấy rất tức giận, Koi líu ríu nói.
"Em xin lỗi, Ash."
"Xin lỗi cái gì?"
"...Vì đã nói những lời không cần thiết."
Koi thầm nghĩ, có lẽ mình đã sai khi cố gắng thuyết phục Ashley bằng những lời lẽ vô nghĩa. Nhưng cậu không dám nói ra điều đó. Dường như cậu đã hối hận đủ rồi. Nhìn gương mặt Koi ủ rũ thấy rõ, dù Ashley tự nhận mình thật hết thuốc chữa, lòng anh vẫn mềm đi.
"Ba đứa là đủ rồi, Koi. Vậy nên hãy tập trung vào những đứa trẻ hiện tại nhé, được không?"
"...Vâng."
Khác với lúc nãy, Ashley hỏi bằng giọng dịu dàng, Koi khẽ gật đầu.
"Được rồi."
Sau khi nhận được câu trả lời miễn cưỡng, Ashley ngay lập tức hôn lên môi Koi.
"Koi, mà anh có một điều muốn hỏi."
"Hả? Chuyện gì?"
Koi vô tư hỏi, Ashley lại hôn cậu một cái nữa, rồi chạm trán vào cậu.
"Tại sao em không mặc những bộ quần áo mà anh tặng?"
Nghe vậy, cơ thể trong vòng tay anh giật mình bật dậy.
"Cái, cái đó, cái đó."
Koi bối rối nhìn quanh. Thấy phản ứng của cậu ấy, vẻ mặt Ashley buồn bã.