Lick Me Up If You Can - Chương 279

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

279

Koi mở cửa phòng trà, một tay dang ra ra hiệu mời vào. Ariel mỉm cười nhẹ nhàng rồi tự nhiên bước vào trong.

“Ôi trời.”

Ariel khẽ buông tiếng cảm thán rồi chậm rãi nhìn quanh căn phòng. Phòng trà đầy ắp những món đồ trang trí nhỏ nhắn, trông giống hệt như một phòng chơi của trẻ con. Tuy không rộng nhưng lại ấm cúng, bên cạnh chiếc máy khử mùi đặt trên bàn đá cẩm thạch, là những con búp bê lớn nhỏ được đặt lung tung nhưng không hề lộn xộn, mà lại rất vừa vặn. Chiếc ghế sofa thiết kế đơn giản, nhưng sang trọng được bọc da bóng mờ, trên đĩa bạc chất đầy sô cô la và kẹo. Hơn nữa, ánh nắng mặt trời đổ vào từ ô cửa sổ lớn chiếm trọn một mặt tường, khiến phòng trà trông như một nhà kính. Ba mặt tường còn lại treo đầy những bức tranh phong cảnh lớn nhỏ, tông màu nhẹ nhàng, tạo cảm giác thư thái.

'Tuyệt đối không phải gu của thằng Ashley đó!!!.'

"Ngồi đi."

Koi kéo ghế ra, cười rạng rỡ.

"Đây là căn phòng tớ thích nhất đấy."

'Chắc chắn rồi.'

Ariel lúc này mới cười, ngồi xuống ghế theo lời Koi. Cậu chỉ tiếp tục, sau khi chắc chắn Ariel đã ổn định chỗ ngồi.

"Đợi chút nhé, tớ sẽ mang trà ra ngay. Mấy đứa nhỏ lát nữa sẽ đến chào..."

Đang nói dở, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa cộc cộc. Nghe có vẻ nhẹ nhàng, Ariel quay đầu lại, thấy Koi vui mừng đứng dậy.

"Chắc là mấy đứa nhỏ rồi."

Có vẻ như đã quen với việc này, Koi nhanh chóng đi đến cửa, rồi quay lại với nụ cười rạng rỡ.

"Al, Grayson đến chào cậu đấy."

Koi lùi lại một bước, một thân hình nhỏ nhắn của đứa bé liền xuất hiện. Ariel chớp mắt rồi mỉm cười, đưa tay ra với đứa bé.

"Chào Grayson. Cô là Al."

"Chào cô ."

Cậu bé mới 8 tuổi trông lớn hơn nhiều so với tuổi của mình. Phía sau Grayson đang tò mò nhìn Al với đôi mắt sáng rực, Koi giới thiệu:

"Đây là sinh đôi với  gái Stacy. Bill đã làm cha đỡ đầu cho Grayson đấy."

"Đúng rồi, tớ biết mà. tớ là mẹ đỡ đầu của Stacy, em gái sinh đôi của Grayson."

Ariel dịu dàng chào hỏi, Grayson nghiêng đầu nhìn cô chăm chú.

"...Ơ?"

Đột nhiên Ariel cảm thấy một sự khó chịu không thể diễn tả được. 'Cái gì vậy? Vừa nãy.' Khi cô đang ngơ ngác chớp mắt, cô chợt nhận ra. Cô vô thức thốt lên "À" lên, Grayson đột nhiên lùi lại, quay người, chạy vội đi. Ariel ngơ ngác nhìn theo tiếng bước chân đang xa dần, Koi cười khổ:

"Chắc nó đi tìm Stacy đấy. Hai đứa nó thân nhau lắm."

"Vậy à."

'Ý là nó đến do thám trước à? Dễ thương thật.'

Ariel khẽ lẩm bẩm, nụ cười gượng gạo.

"...nó rất giống."

"Hả?"

Koi không nghe rõ câu nói đó nên hỏi lại, Ariel liền lắc đầu.

"Không có gì đâu. Vậy những đứa trẻ khác đâu rồi?"

Trước câu hỏi đó, Koi đã thay đổi kế hoạch.

"Muốn xem mấy đứa còn lại trước không?"


"Trời ơi, thật đáng kinh ngạc."

Ariel đến ăn trưa cùng, chớp mắt kinh ngạc. Koi chỉ gãi má ngượng ngùng.

"Cái, có vậy thôi sao?"

"Thế chứ còn gì nữa, cậu không nghĩ vậy sao? Số lượng này có làm cả năm cũng không hết!"

Cô ấy nhìn lướt qua chồng sách mà Koi đã chất đống, rồi khoa trương duỗi cổ ra. Koi cười ngượng ngùng:

"Tớ không đi học đại học nên tớ không biết nhiều..."

"Tớ đảm bảo. Ông giáo sư đó cũng biết, rằng không thể nào tiêu hóa được hết số lượng này đâu. Tính cách của ông ta chắc chắn rất tệ. Nếu không phải cố tình, thì không thể chấp nhận được."

"Vậy à..."

Cậu gật đầu ngơ ngác, Ariel liền nhìn cậu với ánh mắt thương hại.

"Không trách được lần trước tớ thấy cậu gầy hơn. Cậu có làm quá sức không? Những người như thế này, thì phải có người khác nói cho họ biết giới hạn, họ mới nhận ra. Họ cứ nghĩ mình giỏi, nên người khác cũng giỏi như mình vậy đó."

"Ơ... không, tớ không sao đâu. Không đến mức không thể theo kịp đâu..."

Koi ha ha cười, đỏ mặt.

"Tuy khó nhưng mà vui. Dù nhiều nhưng đọc lại chẳng thấy thời gian trôi đi đâu cả... Dù có nhiều chỗ không hiểu, nhưng nếu hỏi trong buổi học tiếp theo, thì thầy sẽ giải thích chi tiết cho tớ hiểu được ấy."

Nghe vậy, Ariel chớp mắt đầy ngạc nhiên

"Vậy thì tốt quá rồi."

"Ừ, và thực ra tớ..."

Koi ấp úng một lúc, nhỏ giọng thú nhận:

"Tớ muốn đi vào không gian..."

"Cái gì? Không gian?"

Koi gật đầu, Ariel hết hồn.

"Tớ đã hứa với Ashley là sẽ đi cùng anh ấy. Vì vậy tớ muốn học thật nhiều, nếu có thể thì cũng muốn được huấn luyện nữa. Giáo sư nói rằng những học sinh xuất sắc sẽ được tham quan, được học hỏi nhiều hơn nữa."

"Vậy à."

Ariel ngưỡng mộ nhìn Koi. Cô biết Koi đã say mê không gian từ rất lâu rồi. ...cũng biết, là cậu có ước mơ đi cùng Ashley.

Nhưng đó đã là chuyện của mấy năm trước mà. Không ngờ cậu ấy vẫn giữ trong lòng ước mơ vĩ đại này mà không từ bỏ!!!!

"Tớ đã nghĩ sẽ có cơ hội nào đó... nhưng lần này lại tuyệt vời quá."

Koi đỏ mặt cười ngượng ngùng.

"Tớ đang cố gắng hết sức, nhưng vẫn còn thiếu sót nhiều lắm. Dù vậy, nếu tớ tìm đến giáo sư riêng, thì thầy ấy sẽ mời trà và nói chuyện rất nhiều với tớ. Tớ học được rất nhiều."

"Thật là tốt quá."

Thấy khuôn mặt hạnh phúc của Koi như vậy, Ariel cũng cảm thấy vui lây.

"Chúc cậu sớm được đi vào không gian nhé, Koi."

Cô nháy mắt tinh nghịch ,nói thêm:

"Khi giấc mơ đó thành hiện thực, cậu sẽ là người đầu tiên nói cho tớ biết chứ? Tớ muốn viết một bài báo về cậu mà."

"Tớ? Lên báo á?"

Koi mở to mắt. Suốt thời gian qua, những bài báo liên quan đến tên cậu chỉ toàn là scandal với tên khốn kia thôi, nên cậu xứng đáng được như vậy mà... Xúc động, Koi gật đầu với khuôn mặt rạng rỡ.

"Ừ, tớ sẽ làm vậy. Cảm ơn cậu, Al!"

"Tớ mới là người phải cảm ơn chứ."

Ngay sau đó, cô ấy liếc nhìn xung quanh như thể có ai đó đang nghe lén, rồi hạ giọng nói thêm:

"Đừng nói với cái thằng hẹp hòi đó, là ông giáo sư kia dạy riêng cho cậu cái gì cả, không khéo buổi học bị hủy ngay lập tức đấy."

"Ầy, làm gì có chuyện kia!"

Koi cười và lắc đầu , coi đó là một chuyện vô lý. Ariel cũng cười đáp lại nhưng cô ấy nói thật lòng. Nghĩ đến việc Ashley đã vung gậy khúc côn cầu vào Bill, thì đúng là không cười nổi mà chỉ muốn nổi giận thôi.

Tất nhiên, đối với cô, Bill và cả những chị em cổ vũ thì Koi đều là một người bạn quý giá. Vấn đề là sự tồn tại của con ruồi bự đang bám riết lấy cậu. Hắn ta ngay lập tức nghi ngờ, ghen tuông đến đáng sợ, nếu Koi thân thiết với bất kỳ ai khác.

Tất nhiên, Koi hoàn toàn không biết gì về Ashley như vậy. Mặc dù đã từng có một sự cố đáng tiếc xảy ra từ lâu, khi Bill suýt bị vỡ đầu vì gậy khúc côn cầu, nhưng cậu chỉ coi đó là một sự hiểu lầm nhỏ.

'Sao lại tin lời Ashley răm rắp vậy!!!.'

Cô ấy đã từng nghĩ 'Làm thế nào mà anh ta lại có thể lừa dối đến thế cơ chứ?', nhưng giờ thì cô đã hiểu. Koi sẽ gật đầu, tin răm rắp ngay cả khi Ashley nói chim bồ câu là đại bàng. Với Koi như vậy, việc bịa chuyện còn dễ hơn cả thở. Dù sao thì anh ta cũng là một luật sư bẩn thỉu chuyên nói dối, nên chuyện đó chắc chắn là chuyện dễ như ăn cháo.

Đang nghĩ đến đó, cô nghe thấy tiếng ô tô từ phía cửa sổ lớn hướng ra vườn. Koi cũng quay đầu lại, vui mừng:

"Nathaniel đến rồi!"

"Ồ," Ariel nghĩ.  cô đã gặp và chào hỏi những đứa trẻ khác của Koi rồi. Giờ thì đứa con trai lớn cuối cùng đã về nhà.

"Nó sẽ đến chào ngay thôi. Chắc nó nghe nói có khách rồi."

giọng điệu Koi có chút phấn khích, Ariel cười đồng tình.

"Thật đáng để xem."

Thực ra cô cũng rất mong chờ. Vừa uống trà, Ariel vừa nhớ lại.

'Cuối cùng cũng gặp được thằng bé.'

Nathaniel khác với những đứa trẻ khác của Koi mà cô đã gặp trước đó. Trong suốt quãng thời gian Koi mang thai Nathaniel và trải qua nhiều khó khăn, Ariel luôn ở bên cậu.

'Không biết nó lớn lên như thế nào rồi nhỉ?'

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo