Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
281
Dù sao thì đây cũng là một cơ hội hiếm hoi để dành thời gian cho đứa con trai cả, nên Koi không từ chối mà đi theo thằng bé. Suốt dọc hành lang dài, Nathaniel vẫn không nói một lời nào. Không chịu nổi sự im lặng đến ngột ngạt, Koi vội vàng nghĩ cách để bắt chuyện.
"Dạo này đi học thế nào? Có khó khăn gì không con?"
"Ổn ạ."
"Có vẻ con cao hơn rồi đấy."
"Một chút ạ."
"Nếu có chuyện gì muốn tâm sự thì cứ nói với Daddy bất cứ lúc nào nhé."
"Vâng ạ."
Chưa đầy 5 phút, Koi đã hoàn toàn kiệt sức. Lúc này cậu mới thấy thật may mắn khi có nhiều con. Nếu chỉ có một mình Nathaniel, thì cậu sẽ mệt mỏi đến mức nào chứ.
'Nathaniel có vẻ không cần mình hay Ashley cho lắm...'
Khi cậu chua chát nghĩ đến điều đó, lời nói của Ariel chợt hiện lên trong đầu. Koi liếc sang bên cạnh, nghiêng đầu nhìn gương mặt của con trai đang cao ngang mình.
"Nathaniel, con giống ai vậy?"
Lần này, câu trả lời vẫn đơn giản.
"Pappa ạ."
"Ờ, ừ, đương nhiên rồi..."
Koi ngượng ngùng gãi má. Sau khi từ bỏ ý định tiếp tục cuộc trò chuyện, cậu ấy cứ thế lặng lẽ đi tiếp, mãi cho đến gần đến đích mới nhận ra. Rằng họ đang đi đến căn bếp thứ hai.
Bên trong vọng ra tiếng lạch cạch của đồ vật va vào nhau. Koi lo lắng sợ lũ trẻ sẽ tự ý lục lọi đồ dùng nhà bếp mà bị thương. Trong căn bếp chính, nơi các nhân viên nấu ăn sử dụng luôn có người túc trực, nhưng căn bếp thứ hai ở tầng hai thì không. Căn bếp nhỏ chỉ để chuẩn bị những món ăn đơn giản hoặc đồ uống thường trống không, nên nếu có tai nạn xảy ra thì việc ứng phó sẽ bị chậm trễ là điều đương nhiên. Vừa nãy Chase mới bị ngã, nên Koi càng sốt ruột hơn. Cậu vượt qua Nathaniel, lao vào bếp.
"Stacy, Grayson."
Koi gọi tên, hai đứa bé cũng nhìn thấy cậu, tròn mắt ngạc nhiên. 'Chắc là... vui mừng nhỉ...?' Koi nghĩ vậy, tiến lại gần lũ trẻ. Ngoài Chase ra, rất khó để biết cảm xúc của những đứa trẻ khác. Bởi vì biểu cảm của chúng gần như không thay đổi, chỉ đôi khi giọng điệu thay đổi một chút, nên cậu ấy chỉ có thể đại khái đoán mà nhìn lũ trẻ. Cậu ấy vội vàng xem xét lũ trẻ, nhưng không thấy có vấn đề gì đáng chú ý.
Phù, Koi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới yên tâm nhìn xung quanh. Trên bàn bếp có vài vỏ trứng và bát, cùng với một chai sữa đã đổ ra khá nhiều.
"Hai đứa đang làm gì vậy?"
Koi thắc mắc hỏi, Stacy trả lời:
"Muốn nấu ăn, muốn làm gì đó ạ!"
'Sao không nói với người giúp việc nhỉ...'
Vừa nghĩ vậy, cậu vội vàng lắc đầu. Lũ trẻ chỉ đang chơi thôi mà, cần gì phải làm quá lên chứ. Hơn nữa, lớn hơn một chút thì cũng nên tự mình nấu ăn được phần nào. Việc luôn dựa dẫm vào người khác thì không tốt mà.
"Vậy à. Có vui không?"
"Chưa."
Grayson lắc đầu.
"Chưa thấy vui đâu ạ."
"Vậy à...?"
Thật khó hiểu ý của thằng bé, nhưng cậu ấy nghĩ đó là lời của một đứa trẻ nên đã bỏ qua.
"Daddy có chuyện muốn hỏi hai đứa sinh đôi đúng mà?"
Nghe thấy tiếng nói từ phía sau, Koi vô thức quay đầu lại. Nathaniel đang tựa vào tấm chắn và nhìn họ. 'Quả nhiên Nathaniel cũng tò mò.' Koi cười gượng, lại chú ý đến cặp song sinh.
"Thực ra Daddy có chuyện muốn hỏi hai đứa."
"Chuyện gì ạ?"
"Chuyện gì ạ?"
Nhìn khuôn mặt ngây thơ của lũ trẻ đang ngước nhìn mình, Koi cố gắng tỏ ra bình thản nhất có thể, dịu dàng mở lời:
"Vừa nãy Daddy thấy Chase bị ngã dưới chân cầu thang và khóc. Hai đứa có biết chuyện gì không?"
Nghe vậy, cặp song sinh nhìn nhau. Phản ứng đó đã củng cố thêm suy nghĩ của cậu.
"Grayson, Stacy. Không được trêu chọc em đâu."
Koi nhăn mặt, răn dạy lũ trẻ. Nhưng cặp song sinh lại có ý kiến khác.
"Tụi con chỉ giúp Chase thôi mà."
Stacy nhanh chóng gật đầu đồng tình với lời của Grayson:
"Đúng vậy, Chase không biết đi cầu thang mà. Nên tụi con giúp em ấy đi xuống một lần thôi."
Lũ trẻ tự tin đến mức không thể tin được. Nhưng càng như vậy, Koi càng cảm thấy một góc trái tim mình lạnh lẽo.
"...Làm thế nào?"
'Không lẽ nào, không phải chứ.'
Tim đập thình thịch đáng sợ, Koi đang chờ đợi câu trả lời thì Grayson hồn nhiên đáp:
"Lăn xuống thì nhanh hơn!"
Khoảnh khắc đó, Koi cảm thấy choáng váng nhưng chưa dừng lại ở đó. Stacy liên tục reo lên:
"Vui nữa chứ! Chase còn thích lắm, còn hét lên nữa!"
"Lăn tròn, lăn tròn."
"Lăn tròn, lăn tròn."
"Grayson, Stacy."
Phản ứng của cặp song sinh có vẻ thật sự thích thú, Koi vội vàng gọi tên hai đứa. Cậu cứ nghĩ chỉ là chúng trêu chọc nhau thôi, không ngờ lại đẩy xuống cầu thang. Koi hít thở sâu, để trấn tĩnh lại hơi thở gấp gáp của mình trước tưởng tượng kinh hoàng đó.
'Vẫn còn là những đứa trẻ con, không biết cái gì đúng cái gì sai đâu. Bình tĩnh nào, bây giờ dạy dỗ là được rồi. Từ từ, cho chúng hiểu.'
Cậu cố gắng hết sức giữ bình tĩnh để lũ trẻ có thể hiểu. Đứng trước cặp song sinh đang trân trân nhìn mình, Koi mất một lúc mới mở lời:
"Không được đẩy người khác xuống cầu thang. Nếu làm vậy có thể bị thương nặng đấy. Chase đã khóc một lúc lâu rồi mới ngủ được mà."
"Tụi con chỉ giúp thôi mà?"
"Chase xuống nhanh lắm ạ!"
Lũ trẻ vẫn không hiểu và phản đối. Cặp song sinh muốn được công nhận, rằng chúng đã làm điều đúng đắn cho em mình.
'Một mình mình thì không được rồi.'
Có lẽ Ashley dạy, thì sẽ nghe lời hơn. Gần đây cậu cũng đã bỏ bê lũ trẻ vì bận nghe giảng, nên Ashley cũng thường dành nhiều thời gian cho lũ trẻ.
Quyết định sẽ bàn bạc về việc giáo dục con cái với Ashley khi anh ấy về, Koi tạm thời kết thúc cuộc nói chuyện.
"Dù sao thì từ nay trở đi tuyệt đối không được làm vậy nữa, biết chưa?"
Bỏ qua việc thuyết phục, cậu chỉ dặn dò, lũ trẻ nhìn nhau, rồi lén nhìn Koi. Có lẽ chúng đã nhận ra lỗi của mình rồi chăng? Khi Koi thầm hy vọng, Stacy mở lời:
"Vậy tụi con không được chơi với Chase nữa ạ?"
"Tụi con không được chơi với Chase nữa ạ?"
"Không, không phải vậy..."
Trước câu hỏi liên tiếp của cặp song sinh, Koi lại một lần nữa cứng họng. Đến tuổi này, thì chẳng lẽ chưa phân biệt được việc nên làm và không nên làm sao? 'Không, chúng vẫn còn nhỏ mà. Phải dạy dỗ chúng từng chút một. Chi tiết, từ từ, để chúng không bị hoang mang.'
"Đánh đập hay đẩy người khác, những hành động như vậy không phải là chơi đùa. Nếu không làm những việc đó thì không sao cả."
Koi nhìn luân phiên lũ trẻ và dặn dò.
"Không được dùng bạo lực. Đẩy người khác xuống cầu thang rất nguy hiểm, biết chưa? Không chỉ với Chase mà với bất kỳ ai cũng không được làm vậy. Không được làm."
cậu lặp đi lặp lại và nhấn mạnh. trong số cặp song sinh đang nhìn nhau, Stacy là người đầu tiên trả lời.
"Được rồi ạ, tụi con sẽ làm vậy."
Ngay lập tức Grayson nói thêm:
"Tụi con chỉ làm vậy vì Chase thôi mà."
Cậu bé nhăn mặt, hỏi lại như thể bị oan:
"Daddy luôn nói phải giúp đỡ người khác mà. Nên tụi con đã làm vậy đấy chứ?"
"Đúng vậy, giờ Daddy biết rồi, lần sau đừng làm vậy nữa nhé."
Koi mỉm cười để dỗ dành lũ trẻ, nhưng trong lòng lại đầy phức tạp.
'Phải làm sao đây?'
Nghĩ lại thì đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện nguy hiểm. Trò đùa của cặp song sinh đôi khi đi quá xa. Lần nào cũng bị nhắc nhở nhưng không ngờ lại đến mức đẩy nhau xuống cầu thang....
May mắn là lần này không có chuyện gì lớn, nhưng nếu sau này có chuyện gì không thể kiểm soát được thì phải làm sao?
'Nếu Ashley biết...'
Một linh cảm xấu thoáng qua, nhưng ngay sau đó Koi lắc đầu phủ nhận. Ashley cũng là cha của đứa trẻ như Koi. Anh ấy có quyền và trách nhiệm biết mọi thứ, cùng nhau giáo dục. Ban đầu cậu chỉ định nói về việc giáo dục trong tương lai, nhưng nếu vậy ...nên nói tất cả những gì đã xảy ra thì hơn.
'Sắp đến lúc anh ấy về rồi...'
"Daddy, Daddy."
Koi quay đầu lại nhìn đồng hồ trên tường, rồi quay sang khi nghe tiếng gọi. Grayson đang cầm một chiếc bánh kem đặt trên đĩa.
"Đây là bánh kem con làm đấy. Ba ăn thử đi."
'Thì ra đây là lý do khiến bàn bếp bừa bộn như vậy.' Koi nhìn chiếc bánh kem vụng về, đúng chất một tác phẩm của trẻ con và mỉm cười.
"Cảm ơn con, Grayson. Con làm tốt lắm."
Đang định khen ngợi rồi bỏ qua , Grayson đột nhiên đưa nĩa ra.
" Daddy ăn đi."
Cậu hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu ra. Chắc là thằng bé đã làm rất vất vả, nên muốn nghe lời nhận xét.
"Được rồi, Daddy ăn đây."