Lick Me Up If You Can - Chương 90

Chương 90

“Ơ, ơ?”

Bị bất ngờ, Koi lắp bắp mà không nhận ra. Ashley nhíu mày và lúc đó Koi mới sực nhớ hắn mới chính là người đã gọi tên cậu ấy trước.

Cậu gọi hắn vì chuyện gì nhỉ?

Cậu cũng quên béng mất. Đang bối rối chớp mắt liên tục, Koi thấy Ashley nghiêng đầu khó hiểu, chỉ mới mặc quần dài mà chưa mặc áo. Khi đó, cậu mới thực sự chú ý đến khuôn mặt của Ashley. Trông hắn ta mệt mỏi thấy rõ, nước da nhợt nhạt, quầng mắt thâm sâu.

À.

Lúc đó Koi mới nhớ ra lý do mình gọi Ashley.

“À thì… trông cậu có vẻ không khỏe lắm…”

Do dự một lúc, cậu cẩn thận hỏi thêm:

“Có phải là… vì mình không?”

Một khi đã thốt ra, câu nói đó lập tức trở thành sự thật trong lòng Koi. Việc sắc mặt Ashley xấu đi, trông hắn có vẻ yếu ớt hơn và tất cả đều là lỗi của Koi. Vì cậu đã từ chối Ashley.

Lỡ như Ashley bắt đầu ghét mình thì sao?

Lẽ ra mình nên chiều theo ý hắn thì hơn. Cảm giác hối hận đột ngột ập đến. Chuyện đó có đáng gì đâu, đâu có mất mát gì. Chỉ cần chịu đựng một chút là được, thế mà mình lại từ chối hắn sao. Ashley chắc hẳn đã thất vọng lắm. Mình nói yêu hắn nhiều như thế, vậy mà khi Ashley thực sự cần mình, mình lại từ chối. Chỉ là để hắn ta chạm vào một chút thôi mà, có gì ghê gớm gì đâu chứ.

Mình nên nói rằng chuyện đó chẳng sao cả.

Dù có hối hận hay tự trách bản thân thế nào thì cũng không thể quay lại được nữa. Không khí đã hỏng rồi, bây giờ chỉ còn cách quay về nhà thôi. Sao mình lại ngốc đến vậy chứ? Koi thấy sống mũi cay xè, vội vàng hít sâu để giữ bình tĩnh.

Ngay lúc đó, Ashley bất ngờ bước tới, sải chân dài đi thẳng về phía cậu.

“Koi, sao lại khóc?”

“Không, không có!”

Koi vội lắc đầu nguầy nguậy, nhưng Ashley không tin. Hắn nhẹ nhàng đặt hai tay lên má Koi, nâng mặt cậu lên. Bị bất ngờ, Koi chỉ biết làm theo, ngước mắt nhìn Ashley. Trước ánh mắt nghiêm túc của đối phương, Koi đột nhiên cảm thấy lo lắng.

“Koi, đừng nói là cậu hối hận hay lại nghĩ linh tinh gì đấy rồi nhé?”

“Hả?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Koi ngơ ngác. Ashley tiếp tục, giọng điệu nghiêm túc hơn bao giờ hết:

“Ý tôi là chuyện hồi nãy. Nói thật với tôi đi. Chúng ta đang hẹn hò mà, nên đừng giấu nhau hay nói dối điều gì.”

<Đang hẹn hò>

Chỉ ba từ đơn giản nhưng lại khiến Koi cảm thấy nhẹ nhõm. Đúng vậy, Ash nói đúng. Cậu hít sâu, rồi khẽ gật đầu.

“Mình cứ nghĩ cậu giận vì mình…”

“Tôi không hề giận. Hoàn toàn không giận. Sao cậu lại nghĩ vậy?”

Ashley trả lời ngay, dứt khoát đến mức Koi không thể nghi ngờ. Một mặt, cậu thấy yên tâm, nhưng đồng thời, cảm giác tội lỗi cũng tràn ngập. Ash không phải loại người như thế, vậy mà cậu lại hiểu lầm cậu ấy. Cảm thấy có lỗi, Koi cúi đầu lí nhí.

“Chỉ là… trông cậu không khỏe, với cả… mình cũng biết dừng lại giữa chừng trong tình trạng đó khó chịu đến thế nào…”

Nói đến đây, cậu chợt nhận ra mình đã vô tình đối xử quá tàn nhẫn với Ashley.

“Giá mà mình dũng cảm hơn một chút… Mình xin lỗi.”

“Koi.”

Ashley nhẹ giọng gọi tên cậu. Khi Koi do dự ngẩng lên, cậu bắt gặp ánh nhìn kiên định từ Ashley.

“Đừng nói như thế. Dù bầu không khí có ra sao, dù tôi có muốn đến mức nào đi nữa, nhưng nếu cậu không đồng ý, thì chúng ta sẽ không làm.”

Bị lời nói của Ashley làm cho bất ngờ, Koi không biết đáp lại thế nào. Hắn tiếp tục:

“Nếu khi đó cậu không thực sự muốn, nhưng vì tôi mà miễn cưỡng đồng ý… thì chẳng khác nào biến tôi thành kẻ cưỡng ép cả. Mà cậu đâu muốn thế, đúng không?”

“Không! Tuyệt đối không!”

Trước phản ứng mãnh liệt của Koi, Ashley gật đầu nhẹ.

“Vậy thì được rồi. Đừng hối hận nữa. Chỉ cần thành thật với cảm xúc của mình là đủ. Nếu cậu chỉ chiều theo ý tôi trong khi bản thân không muốn, thì tôi cũng sẽ bị tổn thương lắm đấy.”

Những lời của Ashley chạm đến tận sâu trong tim Koi. Cậu khẽ gật đầu.

“…Ừm.”

Lần này, giọng cậu đã nhẹ nhõm hơn hẳn.

“Mình sẽ nghe theo cậu.”

Nghe câu trả lời của Koi, Ashley mỉm cười hài lòng, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cậu trước khi rời đi.

“Cái này thì không ghét chứ?”

“Ừm… mình thích lắm cơ.”

Bất giác thốt ra câu trả lời, mặt Koi lập tức đỏ bừng. Ashley bật cười, hôn cậu thêm lần nữa rồi quay về tủ đồ.

Hắn không giận cậu…

Phù… Koi thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dõi theo Ashley khi hắn ta khoác áo sơ mi vào. Nhưng rồi, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu.

Khoan đã… không giận thì thôi, nhưng còn… cơ thể thì sao…?

Lúc nãy trông hắn có vẻ đi lại hơi khó khăn. Coi lại lo lắng, cất tiếng hỏi:

“À… Ash.”

Ashley thò đầu ra khỏi chiếc áo sơ mi đang mặc dở, nhìn cậu. Koi cẩn trọng hỏi lại lần nữa:

“Cơ thể cậu… ổn chứ? Ý mình là…”

Để tránh gây hiểu lầm trong tình huống này, cậu vội vàng giải thích thêm:

“Cậu tắm lâu quá, lỡ bị cảm thì sao.”

Câu nói này xuất phát từ sự quan tâm thật lòng, nhưng Ashley lại không phản ứng ngay lập tức. Có vẻ như hăn đang suy nghĩ để chọn từ ngữ, rồi mới chậm rãi đáp lại:

“Bây giờ chắc tôi sẽ không bị cảm nữa đâu. Chắc là vậy.”

Koi không hiểu ý hắn, chỉ nghiêng đầu khó hiểu. Nhưng Ashley không giải thích gì thêm, chỉ lặng lẽ xách cặp lên.

Thực ra, lý do chỉ có một. Nhưng nếu giải thích, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

Vì Ashley đã hoàn toàn thức tỉnh thành một Alpha Trội rồi.

Lý do khiến Alpha Trội được đánh giá là loài vượt trội hơn những chủng tộc khác chính là khả năng miễn dịch xuất chúng. Thứ khiến khả năng miễn dịch của họ tăng lên gấp nhiều lần so với mức trung bình chính là pheromone. Pheromone của họ không chỉ khác biệt về mùi hương so với Alpha thông thường mà còn có số lượng sản sinh vượt trội hơn hẳn.

Nhờ ảnh hưởng của pheromone với chất lượng và số lượng áp đảo như vậy, Alpha Trội hay Cực Alpha hầu như không mắc bệnh, kể cả cảm cúm hay những loại bệnh thông thường khác. Họ cũng có sức chống chịu rất cao với rượu và thuốc, gần như không bao giờ say rượu hay nghiện thuốc. Nếu không gặp sự cố ngoài ý muốn, họ có tuổi thọ trung bình dài hơn con người bình thường khác. Ngoài ra, những tác động về thể chất và tinh thần còn nhiều không kể hết. Việc trở thành Alpha Trội, theo một cách nào đó, có thể xem là phước lành của thượng đế đã ban xuống.

Thế nhưng, pheromone khiến Alpha Trội trở nên đặc biệt cũng đi kèm với một cái giá phải trả. Việc đôi mắt đổi màu tím chỉ là một hiện tượng nhỏ. Vấn đề lớn nhất là pheromone có tác động chí mạng đến não bộ của họ.

Lượng pheromone khổng lồ tiết ra liên tục sẽ trở thành chất độc nếu bị tích tụ quá nhiều. Giới khoa học thường mô tả hiện tượng này một cách đơn giản là “não bị tan chảy”, nhưng thực chất có rất nhiều hệ quả khác nhau. Triệu chứng phổ biến là suy giảm trí nhớ, còn trong trường hợp nghiêm trọng có thể dẫn đến điên loạn hoặc mất trí.

Để ngăn chặn điều đó, họ buộc phải giải phóng pheromone theo chu kỳ được định trước.

Một ngày nào đó, Ashley cũng sẽ phải đối mặt với chuyện này. Trong suốt quãng đời còn lại, hắn ta sẽ phải đấu tranh với pheromone đang không ngừng gặm nhấm bản thân. Thứ bóng tối đen kịt luôn rình rập, chờ đợi cơ hội để nuốt chửng hắn bất cứ lúc nào.

“Đi thôi.”

Ashley là người lên tiếng trước. Hắn tiện tay nhấc chiếc cặp của Koi trên ghế lên, không chút do dự mà khoác lên bên vai còn lại.

“Ơ…”

Coi chợt hoàn hồn, vội vàng bước nhanh để đi ngang hàng với hắn.

“Này, để mình tự cầm cặp của mình đi.”

Ashley đang đeo một chiếc trên vai trái và một chiếc trên vai phải , mỗi bên là cặp của một người. Nhìn cảnh tượng đó, Koi không khỏi cảm thấy áy náy.

“Cậu mệt lắm rồi còn gì.”

Koi quan sát sắc mặt của Ashley rồi lại cất lời. Trông có vẻ khá hơn so với lúc trước, nhưng khi nhớ đến khuôn mặt hắn ta ngay sau khi bước ra khỏi phòng tắm, nỗi lo lắng trong cậu lại trỗi dậy. Hơn nữa, Ashley đã ở đó quá lâu. Nghĩ đến việc hắn ta thường xuyên bị cảm lạnh, Koi không thể làm ngơ được.

Tuy nhiên, câu trả lời của Ashley vẫn không thay đổi.

“Tôi ổn mà, Koi. Thật đấy.”

Đó là sự thật. Lý do khiến hắn cảm thấy không khỏe lại nằm ở chỗ khác.

Chết tiệt, phía dưới đau quá.

Ashley nhíu mày. Đây là lần đầu tiên hắn ta tự giải tỏa một cách mãnh liệt và kéo dài đến vậy. Bình thường, hắn rất hiếm khi tự giải quyết nhu cầu như thế này. Không cần thiết phải làm thế. Nếu thật sự không nhịn được, hắn chỉ dùng tay giải quyết qua loa một, hai lần là cùng. Chứ chuyện lên xuống đến mức rát cả da thì chưa bao giờ xảy ra cả.

Nhưng lần này là điều không thể tránh khỏi.

Bộ đồng phục cổ vũ mà Koi mặc sao? Không có thứ gì khiến hắn phấn khích đến vậy, ngoại trừ chính Koi trong bộ đồng phục đó. Khi ngửi mùi hương còn vương lại trên lớp vải, hắn ta đã đắm chìm trong nó và đến cuối cùng, hắn thậm chí còn cọ xát thằng nhỏ của mình vào bộ đồ đó mà lên đỉnh.

Koi dường như hoàn toàn không nghĩ gì về việc bộ đồng phục của mình đã đi đâu. Nhưng Ashley thì khác. Khi nhớ đến bộ đồng phục vẫn nằm trong túi của mình, cơn nóng phía dưới hạ bộ của hắn lại như bùng lên lần nữa. Nếu không phải đã giải tỏa suốt một tiếng đồng hồ trước đó, con mãng xà của hắn chắc chắn đã ngóc đầu dậy một lần nữa.

Cơn thèm khát mãnh liệt này là do pheromone sao?

Đừng có nực cười. Trước khi phát hiện ra mình là Cực Alpha, mày đã luôn muốn giam giữ Koi và làm đủ thứ với cậu ấy rồi.

Đúng vậy, mày đã tưởng tượng ra bao nhiêu điều bẩn thỉu, thế mà giờ lại đổ lỗi cho pheromone à?

Lần hiếm hoi những suy nghĩ trong hắn lại đồng thuận với nhau. Ashley miễn cưỡng chấp nhận rằng, có lẽ đó mới chính là bản chất thật của hắn!

___

 

*Đáng êu vị?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo