Chương 91
Thật kỳ lạ khi đến giờ mới nhận ra điều này. Vừa nãy, hắn ta cũng đã khổ sở vì con trăn Anaconda dai dẳng mãi không chịu chết. Nếu tình trạng này còn tiếp diễn, hắn ta chắc chắn bản thân mình sẽ tổn thọ rồi ngỏm mịa luôn.
Tất cả là tại Koi quá đáng yêu.
Lần này, Ashley đổ lỗi cho Koi. Mọi ham muốn mãnh liệt này đều là lỗi của Koi. Một giọng nói bên trong lập tức đồng tình.
Đúng vậy, là tại Koi.
Phải rồi, đáng giận chính là Koi. Không chịu chạm vào con Anaconda mà lại khiến hắn tự giải quyết suốt một tiếng đồng hồ.
Bên trong hắn ta một lần nữa đi đến thống nhất. Rồi một giọng nói nhỏ bé, như ác quỷ, thì thầm bên tai:
Vậy thì, hãy nhốt cậu ấy lại đi.
“Dừng, dừng lại.”
“Hả?”
Koi, người đang lặng lẽ bước đi và thỉnh thoảng liếc nhìn phản ứng của Ashley, giật bắn người khi nghe thấy lời lẩm bẩm bất chợt ấy. Hỏng rồi. Ashley lúng túng, cúi xuống nhìn cậu ấy rồi vội nở nụ cười dịu dàng như mọi khi.
“Đồng phục… lát nữa mình sẽ trả lại. …Nó hơi bị ướt rồi.”
Thấy Ashley miễn cưỡng nói thêm, Koi, người vẫn đang ngẩn ngơ nhìn hắn ta, chợt gật đầu muộn màng.
“Ừ, không sao đâu.”
Dù gì cũng ở trong phòng tắm mà, ướt là chuyện bình thường thôi.
Koi nghĩ đơn giản rồi bỏ qua. Cậu ấy hoàn toàn không thể ngờ rằng Ashley đã làm gì với bộ đồng phục đó. Điều quan trọng lúc này là tình trạng của Ashley trông không ổn chút nào. Nhìn hắn ta bước đi khó nhọc đến vậy, có lẽ nên nhanh chóng đưa hắn về nghỉ ngơi.
Cậu ấy cần được nghỉ ngơi ngay.
Koi nghĩ thầm rồi cẩn thận quan sát sắc mặt của Ashley. Trong khi đó, đầu óc Ashley lại tràn ngập những tưởng tượng bẩn thỉu khó nói thành lời.
Không hề hay biết về tình trạng rối ren trong lòng Ashley, Koi thở phào khi nhìn thấy chiếc xe đậu phía trước. Ashley đặt hai chiếc túi mang theo lên ghế sau rồi đứng thẳng người lên, hỏi:
“Xe đạp của cậu vẫn để chỗ cũ đúng không?”
“Hả? À, không sao đâu!”
Koi vội vàng xua tay.
“Hôm nay cứ đi về đi. Ai mà lấy mất xe đạp được chứ.”
Hơn hết, quan trọng là để Ashley được nghỉ ngơi. Nhưng Ashley chỉ nhíu mày nhìn Koi qua mui chiếc Cayenne, chống khuỷu tay lên xe rồi chống cằm, hỏi tiếp:
“Vậy mai cậu đi học kiểu gì? Đi bộ à?”
“Ơ…”
Koi khựng lại trước vấn đề bất ngờ này. Phải rồi, làm sao đây? Đi bộ thì mất bao lâu nhỉ? Trước đây khi xe đạp hỏng, cậu cũng đã từng đi bộ đến trường, nên cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Vậy chắc cậu sẽ phải dậy sớm hơn 30 phút… không, có khi 1 tiếng.
Nghĩ đến việc phải dậy sớm sau một thời gian dài, cậu đã thấy căng thẳng. Nhận ra điều đó khiến Koi có chút cảm giác kỳ lạ. Con người đúng là loài động vật của thói quen, mới chỉ một thời gian mà cậu đã quen với chiếc xe đạp mới mất rồi.
Chiếc xe đạp mà Ariel tặng hoàn toàn không thể so sánh với chiếc cũ của cậu. Hiệu suất tốt hơn hẳn, giúp cậu đi học nhanh hơn và cũng thoải mái hơn nhiều.
Không còn cách nào khác, chỉ một ngày thôi mà.
Sau khi tự nhủ như vậy và ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu bất ngờ chạm phải Ashley, người đang tựa vào xe và nhìn cậu chăm chú từ nãy đến giờ. Hắn ta đang đợi câu trả lời sao? Nhớ lại lời Ashley vừa nói, Koi thành thật trả lời:
“Đi bộ cũng được, trước đây mình cũng từng vài lần đi bộ mà.”
Nhìn vẻ kiên định trên gương mặt Koi, Ashley im lặng một lúc. Hắn đang nghĩ gì vậy? Không đoán được chút nào, Koi chỉ có thể lặng lẽ quan sát.
Sau đó, Ashley khẽ thở dài rồi cười nhạt.
“Những lúc như thế này, Koi à, cậu phải bảo bạn trai của cậu đến đón cậu chứ.”
“À…”
Chỉ khi đó, Koi mới nhận ra ý tứ trong câu nói của hắn và thốt lên một tiếng ngơ ngác. Nhìn phản ứng của cậu, Ashley lại thấy đáng yêu đến mức bật cười.
“Cậu thực sự định đi bộ cả quãng đường đó à? Đến nơi chắc là ngất luôn đấy.”
Làm sao cậu ấy không nghĩ đến chuyện nhờ bạn trai mình, người có xe, đưa đón cậu ấy nhỉ?
Ashley biết câu trả lời. Chắc là vì đây là lần đầu tiên Koi yêu đương nên vẫn chưa quen thôi. Hắn ta cứ nghĩ vậy, nhưng câu trả lời của Koi lại khác hoàn toàn.
“Nhưng… vì cậu quan trọng hơn.”
Ashley khựng lại. Trong lúc đó, Koi cúi đầu xuống, giọng nhỏ dần.
“Mình muốn cậu được nghỉ ngơi sớm.”
Dưới ánh đèn đường, đôi tai Koi đỏ ửng lên. Ashley sững sờ nhìn cậu, hoàn toàn bị cuốn hút.
Koi lúc nào cũng nói những lời khiến hắn không thể không rung động.
Một lần nữa, Ashley lại bị Koi cuốn vào sâu hơn. Mỗi khoảnh khắc trôi qua, cảm giác đó càng mạnh mẽ hơn.
“Koi, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi thực sự sẽ giam cậu lại mất.”
Ashley buông một tiếng thở dài rồi thì thầm. Nghe vậy, Koi tròn mắt nhìn cậu, đầy bối rối. Nhìn biểu cảm đó, Ashley chỉ hất cằm ra hiệu cậu mau lên xe.
Bỗng dưng thấy xấu hổ, Koi vội vàng chui vào ghế phụ. Trong lúc đó, Ashley ngồi vào ghế lái, nổ máy rồi hỏi:
“Muốn đi ăn tối không? Cũng trễ rồi, nhưng cậu có đói không?”
“Hả? Ờ…?”
Bất ngờ trước lời đề nghị, Koi ấp úng. Do dự một lát, cậu dè dặt hỏi lại:
“Không phải chúng ta sẽ về nhà cậu sao…?”
“Hả?”
Lần này đến lượt Ashley hỏi lại. Hắn ta quay sang nhìn Koi, rồi bất ngờ nở một nụ cười tinh quái.
“Cậu muốn đến nhà tôi à? Tích cực ghê đấy, Koi.”
“Hả?”
Ban đầu, không hiểu ý Ashley, Koi chỉ chớp mắt. Nhưng sau đó, khi nhận ra hàm ý trong câu nói, cậu lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
“Không, không phải vậy đâu!”
“Bạn trai tôi đúng là hăng hái quá đi thôi.”
“Không phải vậy mà!”
Koi cuống đến mức giọng cũng lớn hơn.
“Mình chỉ… đã nói rồi mà! Cậu đang mệt, nên—”
Ashley không để cậu nói hết câu. Hắn ta đã chặn lại bằng một nụ hôn. Bị chiếm lấy môi bất ngờ, Koi quên sạch những gì định nói, chỉ có thể mở to mắt nhìn. Ashley khẽ nhếch môi, thì thầm:
“Hôm nay, tốt nhất là đừng đến nhà tôi thì hơn.”
Rồi cậu ta giải thích lý do.
“Nếu chỉ có hai chúng ta, tôi có lẽ sẽ làm gì đó với cậu mất thôi.”
Nếu là những lần khác, Koi có thể xem đó như một câu đùa. Nhưng hôm nay, bầu không khí hoàn toàn không giống như vậy.
Nếu nghĩ đến những gì đã xảy ra trong phòng tắm lúc nãy… thì hoàn toàn có khả năng đó.
Koi chần chừ.
Nếu bây giờ mình nói muốn đến nhà Ashley, thì chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra.
Lần này, cậu sẽ không thể từ chối được nữa.
Ashley luôn tôn trọng ý muốn của cậu, nhưng Koi không chắc liệu mình có thể tiếp tục từ chối hắn ta hay không.
Quan trọng nhất, Koi biết rõ rằng Ashley thực sự khao khát cậu. Dù vậy, hắn ta vẫn đang cố nhẫn nhịn, đợi đến khi cậu sẵn sàng.
Koi không muốn vì tò mò mà kích động Ashley.
Cậu ngoan ngoãn gật đầu.
“Ừ, được thôi. Vậy đi đâu cũng được, mình không kén chọn.”
Rồi, như để nhắc nhở bản thân không được kích thích Ashley thêm, cậu cẩn thận nói thêm:
“Cứ ăn món cậu muốn đi.”
“…Nếu cậu biết đó là tôi, chắc chắn cậu sẽ không thể nói như vậy được đâu.”
Ashley lặng lẽ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Koi. Liệu có phải Koi đã học thuật đọc suy nghĩ không? Sao cậu ấy chỉ nói toàn những điều khiến lòng mình xao động thế này?
Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi. Trong đầu Ashley lúc nào cũng chỉ toàn là những chuyện liên quan đến Koi. Nếu Koi nói rằng những rạn san hô ngoài biển thật đẹp, thì chắc chắn Ashley sẽ tưởng tượng đến cảnh Koi đang nằm trần trụi trên đó.
May mà Koi không ngửi thấy mùi pheromone.
Bên trong xe lúc này đã tràn ngập mùi pheromone của Ashley. Hắn ta đang hưng phấn đến mức không thể kiểm soát được nữa. Không còn lựa chọn nào khác, Ashley đành lái xe đến nhà hàng mà bố hắn đã chọn sẵn. Một nhà hàng có vị trí đẹp nhất đã được đặt bàn suốt một năm trời, nhưng hắn ta chưa từng một lần ghé đến. Bố hắn có thói quen như vậy, nếu nghĩ rằng nơi nào đó sẽ làm bạn đời của cậu yêu thích, ông ấy sẽ đặt chỗ ngay và số nơi như vậy không hề ít.
Dù thực tế, người đó có thích hay không thì ai mà biết được.
Một kẻ ích kỷ ngay cả khi quan tâm đến người khác cũng làm theo cách của riêng mình. Nếu ông ấy đã quyết định vậy, thì nó sẽ là như thế. Ashley đã nhiều lần chịu đựng sự hiểu lầm như vậy, nên phần nào hiểu được cảm giác của người kia.
Có lẽ, chỉ cần ở một nơi nào đó mà bố không hiện diện, thì bất kỳ đâu cũng tốt hơn cả.
Nghĩ đến đó, Ashley bỗng cảm thấy cay đắng.
Tất nhiên, trên thế gian này, đâu có nơi nào như vậy.
Hắn đã thoát khỏi bố mình, nhưng người kia thì sẽ không bao giờ thoát được, cho đến tận lúc chết. Thậm chí sau khi chết, bố hắn vẫn sẽ không để người nọ yên.
Nhớ lại gương mặt lạnh lùng của Dominique Miller, Ashley không khỏi cảm thấy khó chịu khi hướng xe đến nhà hàng mà hắn chưa từng đặt chân đến trước đây.
***
“Hôm nay thật sự cảm ơn cậu, Ash.”
Sau bữa tối, Koi cảm ơn Ashley khi hắn dừng xe ở ven đường, chỗ mà hắn vẫn thường đưa Koi về. Khi Koi định bước ra khỏi ghế phụ, Ashley giữ tay cậu lại, cau mày hỏi:
“Thật sự tôi không thể đưa cậu về tận nhà sao? Chúng ta đang hẹn hò mà.”
“À….”
Lời nói của Ashley hoàn toàn hợp lý, nhưng với Koi thì điều đó rất khó để chấp nhận. Cậu lắc đầu đầy bối rối.
“Chuyện đó… không được.”
Trước đây, lý do là vì cậu không muốn để Ashley thấy ngôi nhà tồi tàn của mình. Nhưng bây giờ, đã có một lý do khác quan trọng hơn. Nếu bố cậu, người đã cảnh cáo cậu không được gặp Ashley lại bắt gặp hai người, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Bị đánh thì cậu có thể chịu được, nhưng nếu Ashley bị liên lụy thì cậu không thể nào chấp nhận được.
“Xin lỗi, Ash. Nhưng mình muốn về một mình thôi.”
“Haa…”
Trước sự từ chối liên tục, Ashley không nói gì thêm, chỉ thở dài nặng nề. Thấy vậy, Koi chần chừ một lúc rồi lên tiếng:
“Um… Ash này. Mình có một chuyện muốn nhờ.”
“Chuyện gì?”
Bây giờ thì dù Koi nhờ cậu bất cứ điều gì, Ashley cũng sẽ lập tức đồng ý. Vì đây là lần đầu tiên Koi chủ động nói ra từ “nhờ vả”. Ashley lập tức tập trung hết mức vào lời cậu sắp nói, còn Koi thì căng thẳng nuốt khan, rồi cẩn thận mở lời:
“Chuyện… chuyện chúng ta đang hẹn hò ấy…”
“Ừ?”
Sau một thoáng do dự, Koi cuối cùng cũng nói ra được mong muốn của mình.
“Chúng ta có thể… giữ bí mật một thời gian không?”
—
*Nhỏ Ash nghe xong chắc dãy đầm trong xe hơi *0*