Lick Me Up If You Can - Chương 92

Chương 92

”……Gì cơ?”

Ashley trong thoáng chốc không tin vào tai mình. Trong đầu hắn, mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay như tua nhanh thành một thước phim toàn cảnh. Nhìn thấy bộ đồng phục cổ vũ của Koi và tức giận, Koi đưa cho hắn 2 đô, trận đấu nghẹt thở mà họ giành chiến thắng sát nút, nụ hôn và lời tỏ tình công khai trước mặt mọi người, rồi cuối cùng là Koi thừa nhận tình cảm của mình và cả hai chính thức hẹn hò.

Dù có bỏ qua một tiếng đồng hồ “tự giải tỏa” đầy bi tráng oai hùng cuối cùng thì cũng đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Vậy mà bây giờ cậu lại bảo làm như chưa có gì hết sao? Hai đứa vừa mới cùng nhau ăn tối xong, trên đường đến đây còn nắm tay suốt mà?

Ashley, một tay giữ vô lăng, tay còn lại nắm lấy tay Koi suốt chặng đường lái xe, giờ bỗng cảm thấy sững sờ. Hắn ta vừa nghe thấy cái quái gì vậy?

“Cậu nói là chia tay á? Chúng ta còn chưa chính thức bắt đầu nữa mà?”

“À, không, không phải vậy đâu!”

Koi vội vàng lắc đầu phủ nhận.

“Chúng ta vẫn đang hẹn hò. Ý mình là, đúng là như vậy. Nhưng mà… mình muốn giữ bí mật.”

“Tại sao?”

Ashley nhanh chóng tóm lấy cái đuôi câu nói đang dần nhỏ lại của Koi. Phản ứng này của Ashley là hoàn toàn dễ hiểu và Koi cũng biết điều đó. Nếu đổi lại, Ashley là người đưa ra đề nghị này với cậu, chắc chắn cậu cũng sẽ rất buồn bã và tuyệt vọng. Nhưng không còn cách nào khác. Nếu bố cậu biết chuyện hai người họ hẹn hò thì hậu quả sẽ thế nào, cậu thậm chí còn không dám tưởng tượng.

Nếu nói thật, chắc chắn Ashley sẽ tức giận.

Bị gia đình của người yêu phủ nhận thì sẽ có cảm giác thế nào chứ?

Có lẽ Ashley sẽ không cảm thấy tủi thân, mà sẽ nổi giận. Cũng chính vì vậy mà Koi sợ hắn ta sẽ sẽ quyết định chia tay và cậu cũng không muốn làm tổn thương Ashley. Hơn tất cả, cậu sợ rằng hắn sẽ bị tổn thương. Ashley quá hoàn hảo, quá tuyệt vời, nếu chỉ vì hẹn hò với mình mà hắn ta lại bị bố cậu nói những lời khó nghe thì mình chắc chắn không thể chịu đựng nổi.

Không thể để Ash bị đối xử như vậy.

Koi nghĩ vậy rồi mở miệng lần nữa.

“Chỉ là… mình nghĩ vậy sẽ tốt hơn.”

“Tại sao?”

“Thì…”

Cuộc hội thoại cứ lặp đi lặp lại mà không có lời giải đáp. Cuối cùng, Ashley là người chủ động phá vỡ vòng lặp.

“Cậu định giấu kiểu gì? Chúng ta vừa mới hôn nhau và tỏ tình trước mặt biết bao nhiêu người đấy?”

“Cái, cái đó…”

Koi lúng túng đáp lại.

“Chắc chẳng ai nghĩ đó là thật đâu.”

Ashley nhíu mày, hỏi lại.

“Sao cậu nghĩ vậy?”

“Bởi vì…”

Koi ngập ngừng một lúc rồi cuối cùng cũng trả lời.

“Vì người đó là mình.”

Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của Ashley càng hằn sâu hơn như thể chúng sẽ chạm vào nhau ngay lập tức. Koi vội vàng giải thích.

“Không phải mình đang tự ti đâu. Mình chỉ nghĩ thực tế thôi. Nếu nói cậu thích mình, chắc chẳng ai tin đâu. Trước đây cậu cũng vậy mà, đúng không?”

Trước đây thì có thể, nhưng bây giờ thì không.

Quan trọng nhất là, người đang mất bình tĩnh hơn ở đây lại là Ashley chứ không phải Koi. Hắn hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ vì thích Koi. Ngược lại, hắn thậm chí còn muốn in một dòng thật to “Mình là bạn trai của Koi” lên bảng điện tử rồi treo khắp các tuyến đường cao tốc trên cả nước nữa kìa.

Chính vì thế, hắn thật sự không hiểu nổi Koi đang nghĩ gì.

Hắn cứ tưởng cuối cùng cả hai đã thấu hiểu nhau, vậy mà… chỉ là ảo tưởng sao?

“Người khác nhìn thế nào không quan trọng. Quan trọng là cảm xúc của cậu.”

Việc Koi thích Ashley là điều không thể thay đổi. Vậy rốt cuộc, cậu ấy làm thế này là vì lý do gì? Chẳng lẽ… Ashley nheo mắt lại.

“Thật lòng nói đi, Koi. Cậu thấy xấu hổ vì có tôi làm bạn trai à?”

Koi giật nảy mình trước câu hỏi không ngờ tới, vội vàng phủ nhận.

“Gì chứ? Không đời nào đâu, sao lại thế!”

“Vậy thì tại sao?”

“Không phải là vì cậu là bạn trai mình mà mình thấy xấu hổ… chỉ là…”

Koi khó khăn chọn lựa từ ngữ, mãi mới mở miệng.

“Mình… chỉ là… mình chưa sẵn sàng. Cậu có thể cho mình thêm chút thời gian không?”

Ashley vẫn cau mày hỏi lại.

“Chưa sẵn sàng cái gì?”

“Ý mình là…”

Koi cúi đầu, ấp úng mãi nhưng vẫn không nói rõ được. Có gì đó đáng ngờ. Ashley nhận ra ngay. Hôm nay là một ngày hoàn hảo. Ít nhất là cho đến tận vừa rồi. Nhưng nếu cuối cùng lại bị phá hỏng thế này, chắc chắn phải có lý do.

Nếu đó là một lý do vô lý… hắn khó hiểu vô cùng.

Lần này, hắn sẽ không bỏ qua. Trước giờ hắn đã nhường nhịn Koi quá nhiều. Nhưng kết quả lại là thế này sao? Gì cơ? Che giấu chuyện hẹn hò à?

“Nói ngay lý do đi. Nếu cậu nói dối hay lấp liếm, tôi sẽ không cho qua nữa đâu.”

Ashley đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng rồi im lặng. Koi cảm thấy như bị dồn vào đường cùng. Cậu rất sợ phản ứng của Ashley nếu nói ra sự thật. Nhưng nếu vòng vo hay nói dối, cậu ấy vẫn sẽ tức giận. Cuối cùng, cậu cúi đầu, lí nhí thừa nhận.

“Bố mình…”

“Hả?”

Koi vẫn không thể ngẩng đầu lên, giọng nghẹn lại.

“Bố mình không cho mình gặp cậu.”

Lần này Ashley không phản ứng ngay được. Trước giờ hắn đã quen với việc có bạn gái, nhưng đây là lần đầu tiên có người giám hộ không hài lòng về hắn và yêu cầu chia tay.

“…Cái gì?”

Ashley dừng lại vài giây rồi hỏi lại, Koi bắt đầu sụt sịt.

“Bố mình nói… nếu bị pheromone của cậu ảnh hưởng mà biến thành cưỡng ép phân hoá thì phải làm sao… Ông ấy bảo mình tuyệt đối không được gặp cậu. Nếu bị phát hiện… sẽ bị phạt rất nặng.”

Koi chùi nước mắt bằng mu bàn tay một cách qua loa, giọng run rẩy.

“Xin lỗi, Ash. Mình cũng thích cậu… thực sự, thực sự rất thích cậu, nhưng bố mình rất đáng sợ. Nếu ông ấy giận thì không biết sẽ làm gì nữa. Nếu chẳng may, nếu chuyện chúng ta hẹn hò đến tai ông ấy…”

Lúc này, Ashley mới hiểu ra. Hắn không muốn tin. Không đời nào. Tuyệt đối không thể như vậy được. Nhưng dù không muốn, hắn ta vẫn khó khăn mở miệng: 

“…Koi. Đừng nói với tôi là… người đàn ông đó… đánh cậu?”

Khoảnh khắc ấy, Koi giật mình hít sâu một hơi. Ashley không kìm được mà nắm chặt vai cậu.

“Koi, nhìn vào mặt tôi đi. Thật sao? Cậu làm vậy vì sợ ông ấy sẽ đánh cậu sao?”

Koi chần chừ một lúc rồi rụt rè ngẩng đầu lên. Nhìn thấy vẻ mặt cậu, Ashley lập tức sững lại.

Từ trước đến nay, Ashley vẫn luôn khinh miệt biis mình, coi ông ta như một kẻ rác rưởi. Nhưng dù là người đàn ông đó, ông ta cũng chưa từng đánh Ashley. Đương nhiên, ông ta chẳng bao giờ cần phải dùng đến bạo lực, vì ông ta có vô số cách khác còn tàn nhẫn hơn để hủy hoại một ai đó.

Chính vì vậy, Ashley không thể tin được rằng có người phải sống trong cảnh bị đánh đập. Hắn biết trên đời này có những bậc cha mẹ tồi tệ như vậy, nhưng đối mặt với thực tế đó lại là chuyện hoàn toàn khác. Nhất là khi người đó lại là bố của Koi.

“Minh ổn mà.”

Koi nói, giọng cậu run lên.

“Chỉ cần tránh lúc ông ấy say rượu là không sao. Gần đây cũng không bị đánh nữa… Người mình lo là cậu cơ.”

Đôi mắt Koi lại rưng rưng nước.

“Nếu ông ấy biết cậu ghét ông ấy, cậu cũng sẽ ghét mình phải không? Mình sợ điều đó.”

Vì vậy mà cậu không dám nói ra.

Ashley có thể đoán được những lời còn dang dở mà Koi đã nuốt lại. Đến lúc này, hắn ta mới hối hận vì đã ép cậu phải nói ra sự thật. Lẽ ra khi Koi không muốn trả lời, hắn nên dừng lại mới phải. Đôi khi, không truy hỏi cũng là một cách để quan tâm người khác.

Tự nhận là bạn trai cậu ấy, vậy mà ngay cả điều cơ bản như thế cũng không làm được.

Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng Ashley. Cùng với đó, nỗi xót xa dành cho Koi dâng lên khiến bàn tay đang nắm vai cậu dần buông lỏng.

“Làm sao tôi có thể ghét cậu được chứ?”

Giọng điệu dịu lại, Koi lại cúi đầu xuống. Ngay lập tức, nước mắt cậu rơi xuống.

“Với mình, cậu là người duy nhất. Nếu cậu không thích mình nữa, mình biết phải làm sao đây?”

Tiếng nấc vang lên trong xe. Ashley chỉ lặng lẽ nhìn cậu một lúc lâu. Hắn ta cần phải làm gì đó. Cơn giận với bố Koi, sự xót xa và tình cảm dành cho Koi khiến đầu hắn quay cuồng bà đau nhức như búa bổ.

“…Được rồi, vậy thì.”

Cuối cùng, Ashley lên tiếng.

“Cứ coi như tôi bị cậu đá đi.”

“Gì cơ?”

Koi ngẩng phắt lên, sửng sốt trước lời nói ngoài dự đoán. Ashley dịu dàng lau những vệt nước mắt trên khuôn mặt cậu rồi khẽ cười, nhưng nụ cười ấy đượm vẻ chua chát.

“Là tôi tỏ tình với cậu, chuyện đó không bao giờ có rút lại được. Có nói là không hẹn hò thì cũng chẳng ai tin. Thế nên cách tốt nhất là như thế này. Cứ để tôi thích cậu một mình đi.”

“Không đời nào.”

Koi hoảng hốt lắc đầu. Ai trên đời lại tin được chuyện đó chứ? Connor Niles đá Ashley Miller á? Thà bảo Connor Niles đá vào mông một con sư tử còn có lý hơn.

“Nhưng Koi, có một điều kiện.”

Nhìn Koi vẫn không ngừng lắc đầu, Ashley nghiêm túc nói.

___

*suy rồi:333

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo