Lỡ Bước Vào Vườn Hồng - P1: Quyển 1 - Chương 1 - Người đàn ông lang thang ở Nơi tận cùng

Warning: Phần này không dành cho các bạn yếu tim, cực kỳ ngược, đầy cảnh grape!

Bộ quần áo rách rưới và cũ nát có màu vàng và những giọt mồ hôi bẩn thỉu hòa lẫn với bụi nhỏ bám vào. Mái tóc của người đàn ông, ở đây đó trong những sợi tóc màu sáng, có thể nhìn thấy bị vón cục ở một chỗ như thể chẳng bao giờ được chải. Cánh tay và chân, gầy và khô như những mảnh gỗ giữa mùa đông, nhô ra khỏi lớp vải sờn và chuyển động yếu ớt. Thỉnh thoảng, anh ta dừng lại để hít một hơi rồi tiếp tục di chuyển. Nơi mà người đàn ông đang hướng đến là Nơi tận cùng của thành phố.

Một góc của con hẻm rách rưới mà ngay cả những tên móc túi cũng khạc nhổ và quay đi vì không ai có bất cứ thứ gì. Người đàn ông nằm dưới một bóng râm tối tăm, nơi không có ánh sáng nào có thể chiếu vào.

Anh ta không ăn gì cả ngày hôm nay. Cả ngày hôm qua cũng vậy. Dạ dày của người đàn ông, teo lại đến mức không thể tiêu hóa được một ngụm nước, không còn kêu gào nữa. Anh ta bất lực khịu xuống con đường đá. Anh ta từ từ nằm xuống đất như sắp chết, thậm chí còn nhắm mắt lại.

Không có ai trong con hẻm vắng vẻ. Không có ai ghét anh ta, không có ai đánh anh ta, không có ai cưỡng hiếp anh ta, và không có ai vứt bỏ anh ta. Bóng đen của bức tường xám trở thành tấm chăn và chặn thế giới đỏ thẫm đang quay cuồng ngay cả dưới mí mắt anh ta.

“Này, tỉnh dậy đi.”

Một cú đá thô bạo đánh thức người đàn ông. Ý thức vừa mới chìm vào bóng tối đã bị đánh thức và trở lại một chút. Đôi bốt hôi thối đập vào anh ta mạnh đến mức xương cốt đau nhối và giẫm lên chân anh ta thêm vài lần không chút thương xót. Mãi đến khi có tiếng nứt vỡ, người đàn ông mới mở đôi mắt mờ đục của mình ra và cánh tay vùng vẫy quằn quại như chân của một con côn trùng đang co giật lần cuối.

Gã đã đánh thức anh ta bằng cách đá mạnh vào cơ thể gầy gò, ném chiếc túi giấy đang cầm trên tay xuống. Nó rơi trúng mặt anh ta và có mùi cực kỳ nhẹ và thơm ngon. Người đàn ông duỗi nhẹ bàn tay gầy gò của mình ra và túm lấy chiếc túi giấy.

“Hôm nay ta mang theo một chiếc đặc biệt có nho khô bên trong đấy.”

Khi anh ta mở túi ra và xé lớp giấy cứng khủng khiếp ra, một miếng bánh mì mới nướng ấm áp lộ ra. Mùi bánh mì thấm vào lỗ mũi khi anh ta hít vào. Nước bọt tuôn ra bên trong khoang miệng khô như sa mạc. Anh ta đưa miếng bánh mì lại gần bằng cả hai tay và há miệng.

Khi anh ta cắn một miếng, gã kia khúc khích và nắm lấy mắt cá chân của anh. Hắn kéo quần bẩn của người đàn ông xuống và dang rộng hai chân. Ngay cả trong lúc đó, người đàn ông vẫn bận rộn vùi mũi vào miếng bánh mì và cắn một miếng đủ lớn khiến hàm của anh ta không khép lại. Gã đàn ông bắt anh ta nằm nghiêng và lại dang rộng chân ra. Cái mông gầy lại mở ra. Phần thịt đỏ nằm bên trong trông thật khó coi và phủ đầy chất nhầy màu trắng.

“Ngươi luôn khiến ta trở nên phấn khích hơn hầu hết những con điếm thông thường. Hệt như những tên khốn Alpha kia.”

Ngay sau đó, gã đàn ông kéo quần xuống và rút ra cái dương vật cong, đen đũi của mình. Hắn tàn nhẫn nhét ngón tay vào khe hở giữa phần thịt đỏ sưng tấy đã bị xé rách và đâm vào vô số lần. Người đàn ông vừa nuốt miếng bánh mì đã nghẹn ngào và ho lên.

“Đừng cứ ăn ngấu nghiến thế và thả lỏng ra để ta có thể nới lỏng lỗ của ngươi.”

Gã kia vung tay như roi quất vào cái mông gầy gò của anh ta. Người đàn ông run rẩy vì giật mình và đánh rơi ổ bánh mì. Anh ta quỳ xuống nhặt ổ bánh mì lên. Ngay khi anh đưa tay ra và chộp lấy ổ bánh mì cuộn, gã kia đã túm lấy eo gã và kéo anh lại.

“Ngươi phải trả tiền cho bữa ăn, ngươi nghĩ mình đang chạy đi đâu đấy?”

Gã kia nhổ nước bọt vào phần thịt đỏ sau khi đánh vào mông anh ta thêm vài lần nữa. Sau đó, gã dùng ngón tay chọc sâu hơn vài lần nữa. Người đàn ông nhăn mặt và rên lên một tiếng nhỏ, giờ đã ngậm ổ bánh mì trong miệng.

“Đồ điên, ngươi thích không?”

Gã vừa chọc vào lỗ vừa nhanh chóng nhét cái dương vật xấu xí, đã cương lên của mình vào tận gốc. Người thanh niên có vẻ như đang hét lên với cái miệng đầy bánh mì, nhưng phản ứng cũng quá nhỏ bé đến nỗi ngay cả gã kia cũng không nghe thấy. Cái dương vật tiến vào thân thể run rẩy và chuyển động dữ dội như thể nó sẽ xé toạc ruột anh ta ngay lập tức.

Người đàn ông không thể chịu đựng được những cú va chạm, ôm chặt ổ bánh mì trong tay và ngã chúi xuống, chỉ nhấc hông lên. Nước bọt chảy ra từ giữa đôi môi khô cằn nhỏ giọt xuống quả khô đen dính trên ổ bánh mì.

* * *

Ngày xưa, người đàn ông đó là một Bá tước thông minh. Có những lúc ngay cả người này cũng quên mất sự thật đó vì không còn ai gọi anh bằng cái tên đó nữa, nhưng anh cũng có một cái tên. Có lẽ nó cũng mang rất quý tộc. Nhưng giờ người ta gọi anh là ‘Này’, nên ngay cả khi có một cái tên dài, anh cũng chỉ bị cười nhạo thôi.

Sau khi gã kia rời đi, người đàn ông đó kéo quần áo lên mà không thèm lau tinh dịch đang nhơ nhớp trên đùi. Nếu người khác bắt gặp anh ta dính đầy tinh dịch của một Alpha, anh ta sẽ phải chịu đựng điều tương tự cho đến khi bụng nổ tung, mà ngày nay anh ta thậm chí không thể vận động mạnh. Anh ta không muốn bị hành hạ như vậy. Anh ta phải nhanh chóng trốn đi nơi khác.

Anh ta cầm lấy ổ bánh mì ăn dở. Phần thấm đẫm nước bọt vỡ vụn trên những ngón tay thô ráp và rớt xuống mặt đất. Anh ta nhìn xuống những mẩu vụn với miếng nho khô màu đen. Bề mặt đặc biệt sáng bóng nhìn vô cùng hấp dẫn. Cuối cùng, người đàn ông quỳ xuống và đưa nó vào miệng.

Sau đó, gã với chiếc bánh mì nho thỉnh thoảng lại xuất hiện mà không báo trước. Đôi khi gã còn mang theo một người đồng nghiệp. Việc phải chịu đựng hai dương vật cùng một lúc vô cùng đau đớn, nhưng vẫn đỡ hơn là phải chịu đói. Sau khi chúng rời đi, người đàn ông trốn đi để ăn bánh mì. Anh ta nghẹn và ho nhiều lần, nhưng vẫn cố đẩy chúng xuống cổ họng. Người đàn ông liếm từng mảnh vụn trên tay và nhìn đi chỗ khác.

Ánh sáng của những chiếc đèn trong thành phố nhuộm đỏ bầu trời đêm trũng sâu. Màu sắc trở thành một lớp ren lấp lánh và rung rinh như thể những tia nắng mặt trời tán xạ đạt đến cực điểm, giống như những bông hoa nhiều cánh nở rộ trong khu vườn trong dinh thự Bá tước, nơi từng là nơi lộng lẫy nhất thành phố. Mặt người đàn ông méo đi khi vô hồn nhìn vào chúng. Anh ta nhếch khóe môi, đứng dậy và mỉm cười nhẹ, tạo thành những nếp nhăn quanh mắt.

Aeroc Teywind.

Một quý tộc trong những quý tộc có dòng dõi lâu đời hơn cả Hoàng gia hiện tại.

Khi vừa trưởng thành, anh đã thừa kế tước hiệu sau khi cha anh đột ngột qua đời. Vị Bá tước trẻ tuổi, với mái tóc vàng óng tuyệt đẹp như biểu tượng của gia tộc mình, một con sư tử vàng và đôi mắt xanh như bầu trời trong xanh, được biết đến là không bao giờ đánh mất lễ tiết và sự cao quý của một quý tộc vào bất kỳ trường hợp nào. Nhưng anh ta không phải đã như vậy từ nhỏ.

“Aeroc, hôm nay con có chơi nhiều không?”

“Mẹ.”

Một mùi thuốc thoang thoảng tỏa ra từ Nữ bá tước khi ông chào đón cậu con trai nhỏ của mình. Mẹ anh, một Omega nam, ngay từ đầu đã không khỏe mạnh và luôn nằm trên giường với một căn bệnh mãn tính sau khi đã ép bản thân sinh con. Cậu con trai nhỏ, chưa đầy bảy tuổi, trèo lên giường, bám chặt vào cánh tay gầy gò, giờ đây vùi mặt vào bộ ngực gầy gò của mẹ mình và gật đầu khẽ.

“Con đã ra vườn hồng chưa? Có thể nói cho mẹ biết hôm nay hoa hồng nở màu gì không?”

Có thể nhìn thấy vườn hồng ngay từ cửa sổ giường, nhưng ông luôn hỏi con trai mình điều đó. Sau đó Aeroc sẽ đưa ra một lời giải thích dài dòng, sử dụng mọi màu sắc và câu cảm thán trong vốn từ vựng của mình. Trong khi đó, mẹ anh dùng bàn tay như một cành khô vuốt ve cái đầu tròn, chạm vào cằm anh.

Vào khoảng sinh nhật thứ bảy của anh, mẹ anh qua đời. Vào thời điểm đó, Aeroc đã khóc cho đến khi mắt tan chảy. Trong đám tang, người cha đứng cạnh con trai mình trông như thể ông ta đã mất cả thế giới và chìm trong im lặng. Ông cho hái tất cả những bông hồng đủ màu sắc từ khu vườn yêu thích của vợ mình và đặt chúng vào chiếc quan tài được đánh bóng.

Người cha không muốn bất kỳ tổn hại nào đến danh tiếng của gia tộc và nuôi dạy đứa con trai duy nhất của mình một cách cực kỳ nghiêm khắc. Ông không thể chịu đựng được việc con trai mình liên tục khóc vì những điều nhỏ nhặt, đặc biệt là sau khi mất mẹ.

“Quý tộc thì làm sao có thể khóc được?!”

Thỉnh thoảng, cha của Aeroc bắt gặp con trai mình khóc lóc bước ra khỏi phòng mẹ, đưa cậu vào phòng làm việc và đánh cậu một trận nhừ tử. Aeroc thậm chí không thể xoa đôi chân sưng tấy của mình và phải cố kìm nước mắt không chảy ra.

Khi nhớ mẹ, cậu bé thường trốn cha và khóc trong bóng râm của góc khu vườn hồng. Cậu bé run rẩy và sụt sịt, cho đến khi người quản gia, người có vẻ mặt nghiêm nghị giống như cha cậu nhưng lại nắm tay cậu một cách tử tế, đến và ôm lấy cậu một cách trìu mến. Đôi mắt cậu đỏ hoe và sưng húp, ngập trong mùi hương hoa hồng, và thế là cậu bé không thể ngăn được nước mắt, buồn bã vì mùi hương của mẹ đang phai dần trong ký ức của mình.

Sau một thời gian, mưa và gió đã thổi bay tất cả những bông hồng xuống đất. Trong khi đó, qua lời mắng mỏ của cha mình, cậu bé đứng thẳng vai và ngẩng cao đầu. Để có thể bước đi một cách duyên dáng mà không phạm bất kể lỗi nào, cậu bé bảy tuổi đã quên cách khóc và đã học cách mỉm cười.

Cha cậu, một quý tộc thực thụ, đã hết mình cho bổn phận của một quý tộc. Ông không chỉ khẳng định và thể hiện quyền uy của mình mà còn cống hiến hết sức mình cho xã hội bằng khối tài sản khổng lồ đã tích lũy được từ lãnh thổ rộng lớn của mình.

Tất nhiên, phương pháp này cũng cực kỳ ‘quý tộc’. Trong khi quyên góp một số tiền đáng kể cho tổ chức từ thiện dành cho trẻ em nghèo ở khu ổ chuột, ông không bao giờ trực tiếp tiếp xúc với ‘tầng lớp dưới’. Thay vào đó, ông ghét Nơi tận cùng của thành phố. Có vẻ như ông đặc biệt không hài lòng với thực tế là một không gian bẩn thỉu và thấp kém như vậy tồn tại giữa thủ đô trong tầm với của quyền lực Bá tước. Vì vậy, ông quyết định mượn tay người khác.

Trong số những người dân thường, những quý tộc có trình độ học vấn cao hoặc những gia đình không được thừa hưởng tước hiệu trong số các quý tộc đã được tài trợ và thay mặt ông giải quyết những điều ô uế đó. Sự kiện này đã có ảnh hưởng đáng kể kết hợp với một truyền thống khác của gia đình Bá tước, ‘Tiệc trà trong Vườn hồng’. Vì cha cậu, vốn là người cầu toàn nhưng lại không có sức khỏe, thường xuyên bị ốm, Aeroc đã đảm nhiệm vai trò chủ nhân tiệc trà từ năm mười chín tuổi.

Chàng trai trẻ, mặc dù không còn trẻ để vẫn còn non nớt, đã chào đón và trò chuyện với khách bằng một nụ cười tinh tế, mặc bộ vest xanh navy được tô điểm bằng đôi mắt xanh và mái tóc vàng hoe đặc trưng của gia đình Bá tước. Không giống như những người khác, anh không gặp khó khăn gì. Bất kể người kia nói gì, anh chỉ cần đáp lại “Tôi hiểu rồi”. Tất cả những người trẻ tuổi đang tìm kiếm một người bảo trợ đều háo hức thu hút sự chú ý của anh. Mặc dù tất cả họ đều lớn hơn Aeroc vài tuổi, nhưng họ vẫn bận rộn tuôn ra những lời nịnh hót.

(Hết chương 1)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo