Lỡ Bước Vào Vườn Hồng - P1: Quyển 1 - Chương 2

Những tên ngốc không biết xấu hổ.

Aeroc thầm cười nhạo họ. Có nhiều thứ quan trọng hơn tiền bạc trên thế giới này. Những ai đã học được những giai điệu lay động tâm hồn, những ngôn từ lay động trái tim, những kiệt tác đẹp đến nghẹn thở và những tác phẩm kinh điển sâu sắc vô tận sẽ không vội bán mình với giá rẻ như vậy. Aeroc không hứng thú với chúng, nhưng anh không thể thoát khỏi di chúc của cha mình, người đã qua đời vào năm trước, vì vậy anh chỉ đeo lên mỉm cười duyên dáng.

Ngay từ đầu khu chợ lao động thô thiển được ngụy trang dưới dạng tiệc trà không hề thú vị, và ý thức trách nhiệm quý tộc để lãnh đạo nó sớm cạn kiệt. Aeroc đã lấy một người anh họ không hề tồn tại làm cái cớ để trốn khỏi khu vườn tràn ngập mùi hoa hồng nồng nàn. Anh đi tới con đường tuyết tùng yêu thích của mình bằng một lối tắt mà chỉ những người đã ở trong dinh thự trong một thời gian dài mới biết.

Những hàng cây xếp thành hàng ở một bên con đường được coi sóc cẩn thận vươn thẳng lên bầu trời. Những cái cây khổng lồ này được trồng bởi vị Bá tước đời thứ nhất, người đặt nền móng xây nên dinh thự này. Có thể lúc đầu chúng không to như vậy, nhưng theo chiều dài lịch sử của gia tộc Bá tước, vốn khởi đầu là một những gia đình nho nhỏ và giờ đây đã đứng cạnh Gia đình Hoàng gia, giờ đây chúng cũng đã trở thành những cây khổng lồ đáng ngưỡng mộ.

Một làn gió mát thổi qua những tán cây cao chót vót, khiến lá cây xào xạc. Sự khó chịu vừa mới dâng trào đã biến mất trong chốc lát. Anh bước chậm rãi và hít vào mùi gỗ đắng ngắt một cách trọn vẹn nhất.

Aeroc thích đi dạo dọc theo con đường này và ghét bị làm phiền. Vì vậy, những người hầu của dinh thự không bao giờ đi theo hướng này, và quản gia đã cẩn thận để những vị khách được mời không ‘vô tình’ làm phiền thời gian thư giãn riêng tư của Bá tước, vì vậy chỉ có Aeroc mới có thể tận hưởng. Vâng, đáng lẽ chuyện chỉ có vậy. Nhưng ai là người đứng xa và đang nhìn về phía này?

Là chủ nhân của dinh thự, anh hoàn toàn không thể quay lại lẩn tránh người ngoài. Thay vào đó, việc đuổi khách đã vào không gian mà không được phép không hề sai. Bằng mọi cách, một chút sỉ nhục trả giá cho một sự xâm nhập khó chịu sẽ ổn thôi.

Aeroc tiến đến gần anh ta với một nụ cười trên môi. Khi tới đủ gần để nói chuyện với anh ta, anh chắc chắn người này sẽ hét lên một cái tên mà rõ ràng anh không muốn nhớ và nói về việc anh ta đáng giá bao nhiêu. Aeroc quan sát người kia khi anh ta thu hẹp khoảng cách, nghĩ về loại sỉ nhục mình nên mang tới cho kẻ xâm nhập gây khó chịu này.

Cao hơn mức trung bình, anh ta thẳng vai và nhìn về phía này. Mái tóc nâu sẫm và làn da rám nắng khỏe khắn. Trán, sống mũi và xương gò má gọn ghẽ tạo nên ấn tượng cực kỳ rắn rỏi. Miệng khép chặt hoàn toàn phù hợp với quai hàm sắc nét như thể được điêu khắc. Trái ngược với vẻ mặt nghiêm nghị và tư thế cứng rắn khiến anh ta trông giống như một người vô cùng kiêu hãnh, ánh mắt trong đôi mắt sâu thẳm trong sáng và toát lên vẻ trung thực, không giống như những gã thấp hèn đang vây quanh khu vườn này. Anh càng đến gần, anh ta càng lấp đầy tầm nhìn của anh, giống như một lãnh chúa với một cây tuyết tùng khổng lồ sau lưng.

Trước khi anh kịp nhận ra, ý định sỉ nhục người này đã biến mất. Ngay cả khi khoảng cách giữa họ trở nên gần hơn mức cần thiết, Aeroc không nói gì và chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu sẫm. Anh bối rối trước bầu không khí ngượng ngùng, nhưng may mắn thay, sự kỷ luật nghiêm khắc của cha đã cứu cánh cho anh.

“Chắc là anh đã lạc đường.”

“Đúng vậy.”

Ngay cả khi được hỏi một cách lịch sự, anh ta chỉ thẳng thừng trả lời mà không có bất kỳ lời lẽ hoa mỹ nào khác. Mặc dù chỉ nghe thấy câu đáp ngắn, Aeroc cảm thấy giọng nói của người này cực kỳ dịu dàng. Giọng nói trầm, vang và nghiêm túc rất hợp với vẻ ngoài.

“Ta sẽ chỉ đường cho anh.”

“Tôi đang tìm một vườn hoa hồng cụ thể, nhưng tôi không thể tìm thấy vì bản thân khu vườn quá rộng này.”

Một câu trả lời nhẹ nhàng hơn đáp lại lời đề nghị này. Có vẻ như anh ta cũng được mời đến tiệc trà. Tuy nhiên, bầu không khí quanh anh ta mang theo khác với đám tầm thường ​​khác. Anh ta không làm ầm ĩ khi thấy Aeroc, cũng không nhìn anh bằng ánh mắt thích thú. Thay vào đó, anh ta chỉ chào theo phép xã giao vừa phải như thể thờ ơ. Anh không nói tên, và thậm chí không hỏi tên Aeroc.

Đây là lần đầu tiên một điều như thế này xảy ra. Ngay cả những người hoàn toàn xa lạ cũng cư xử thân mật như thể họ đã tìm thấy một người anh em thất lạc khi chạm trán một chàng trai trẻ mặc vận đẹp đẽ, tóc vàng hoe rực rỡ, mắt xanh, cách cư xử tinh tế và nụ cười dịu dàng. Aeroc nghĩ, sau một thời gian dài mình đã gặp được một người thú vị.

Không mất nhiều thời gian để đi vòng qua lối tắt và đến nơi có thể thấy vườn hồng. Trong khi đó, người đàn ông giữ một khoảng cách ngắn và lặng lẽ đi cùng anh. Aeroc tò mò về tên của người này, vì vậy anh tự giới thiệu mình trước.

“Tên ta là Aeroc Teywind.”

Trước khi quá muộn, Aeroc quay lại và hỏi ngay trước hàng rào cây cây thường xanh phương Đông, khuất tầm nhìn của những người khác. Người đàn ông cao lớn chỉ cụp mắt xuống thay vì cúi đầu và nhìn vào bàn tay đưa ra trước mặt mình. Anh ta giơ tay ra tốc độ không nhanh cũng không chậm, quá ngắn để có thể gọi là do dự, và trả lời ngắn gọn như trước.

“Clough Bendyke.”

Ngoài ra, đó là một cái tên không thể tưởng tượng được. Đúng vậy. Đối với người đàn ông này, thuật ngữ ‘tên gọi’ phù hợp hơn thuật ngữ đơn giản ‘tên tuổi’. Sự kết hợp giữa âm thanh, tiếng vang và sự hài hòa của ý nghĩa gần như hoàn hảo. Bàn tay gầy, to đến nỗi có thể bao phủ bàn tay trắng trẻo mềm mại của quý tộc, và mặc dù anh ta nắm nhẹ mà không dùng sức, Aeroc vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh ý chí trong đó. Anh nhìn lên mắt Clough. Trong đôi mắt đen không hề nao núng đó, anh thấy một quý ông.

Aeroc mỉm cười. Anh không cần phải cố gắng. Trong lòng chỉ tràn ngập niềm vui và sự phấn khích khó giải thích khiến cả khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ.

* * *

Kiếm tiền bằng cách làm việc theo ngày là đặc quyền chỉ dành cho một số ít người. Ngay cả một số ít công việc của người lao động theo ngày cũng chỉ dành cho những người khoe khoang về khả năng của mình và bán mình. Có nhiều ngày đói hơn là những ngày có ăn. Một việc vặt đơn giản để kiếm hai đồng xu sẽ không giao cho một người chỉ còn lại da bọc xương đầy sẹo. Mặc dù vậy, anh vẫn có thể sống mà không phải chịu đói vì có những người rộng lượng thậm chí sẽ trả tiền cho cơ thể tàn tạ của anh.

Anh ẩn mình trong một bóng tối sâu hơn, tối hơn để không bị tước mất ổ bánh mì gặm dở. Ngay lúc gập chân lại và ngồi xổm xuống một góc để nhai ổ bánh mì mới nướng, anh cảm thấy đau đớn dữ dội như thể ruột của mình đang bị xé toạc. Anh quỳ xuống đất, gắng nhắm tầm nhìn mờ mịt của mình. Sau đó, anh co rúm người lại. Đã là lần thứ ba rồi.

Lần đầu tiên đau đớn đến mức anh phải vật lộn và cào cấu mặt đất cho đến khi móng tay rụng ra và ngất đi, nhưng lần thứ hai, chỉ có tim đập thình thịch và anh có thể chịu đựng được. Đó là một hiện tượng thường thấy khi bán thân trên phố. Chỉ là nó đau khủng khiếp.

Anh bò vào một con hẻm sâu hơn, khép kín hơn trong cơn đau như thể một con dao đang vung vẩy trong ruột. Một chất lỏng màu vàng hôi thối chảy xuống háng của chiếc quần đã bẩn, cùng với chất lỏng màu đỏ của sự sống. Anh kéo quần xuống bằng đôi tay run rẩy và đặt bờ mông gầy gò của mình xuống nền đá lạnh. Anh nhăn mặt với miếng bánh mì trong miệng và khóc thét vì thống khổ.

Sau một lúc, một cục thịt đỏ và chui qua khe hở, một cục máu đen chảy ra. Đó là một bào thai to bằng lòng bàn tay, được lưu trữ trong một lớp màng dính, sáng bóng.

Có vẻ như anh đã bất tỉnh vào một lúc nào đó. Khi ngẩng đầu lên, anh thấy bầu trời màu hồng. Anh nhấc phần thân trên lên bằng đôi tay run rẩy.

Lăn.

Miếng bánh mì cứng lại, khó có thể phân biệt được nó đã bị gặm bao nhiêu, lăn tròn. Anh nằm xuống nền đá lạnh và khép chặt đôi chân cứng đờ của mình lại. Anh kéo thứ đang rơi ra bằng một bên tay tê liệt. Cho dù trải qua bao nhiêu lần, cảm giác thứ này rơi xuống giữa hai chân thật khủng khiếp và khó chịu. Anh vô tình bật thốt lên một tiếng. Cổ họng há hốc thở ra như một cây sáo vỡ. Giọng nói khàn khàn thậm chí không thể thấm đẫm nỗi đau buồn của mình như đang tuôn ra một bài điếu văn và nâng thứ thậm chí còn chưa hình thành bằng tay mình. Ngay cả cục máu này cũng trào ra những giọt nước mắt đỏ từ đôi mắt chưa kịp chia đôi, nhưng không có gì chảy ra khỏi đôi mắt của người đàn ông.

Khó khăn lắm mới kiểm soát được đôi chân loạng choạng, anh kéo quần áo lên và bước đi cùng xác chết của một con người biết khóc than. Hướng đến nơi mà những giọt nước mắt của bầu trời tụ lại và chảy xuống. Lần tới đừng sinh ra như thế này nữa. Anh gắng mấp máy miệng để nói “Tạm biệt” và thả thứ giống như cánh hoa hồng trôi nổi trên dòng sông.

Cả chặng đường trở về là một mặt kính vạn hoa. Bầu trời như hoa, bóng râm mát mẻ, con đường đá đen và dòng sông chảy êm đềm. Mọi thứ đều lộn xộn và quay tròn. Đôi mắt khô khốc cứng đờ. Vì lý do đó, anh không thể theo kịp thế giới nhảy múa.

Anh không thể nghĩ ra bất cứ điều gì, cho dù đó là về nơi mình sẽ tới hay có đúng khi đi theo con đường này không. Tiếng lầm bầm trong tai đầy những lời tục tĩu khó hiểu. Anh không thể biết đó thực sự là giọng nói của con người thực sự hay ảo ảnh. Không còn gì sót lại của cơ thể tạo ra một con người, vì thế nó bị đẩy đi ngay cả bởi cơn gió còn không thể thổi bay một chiếc lá nào. Sau khi tất cả các chất lỏng trong người bốc hơi, cơ thể, giống như những chiếc lá khô, lăn tròn và lăn tròn cho đến khi đến một góc phố nào đó.

Anh có thể nghe thấy tiếng bánh xe lăn nhanh cùng với tiếng vó ngựa mạnh mẽ trên con đường đá. Khi anh nhìn lên, một số cỗ xe ngựa đen đi qua. Nơi khiến anh không thể tập trung là cuối mê cung kéo dài từ khu ổ chuột, một quảng trường lớn. Quảng trường dẫn thẳng đến bờ sông gần đó cũng đóng vai trò là ngã tư cho nhiều cỗ xe.

Bình thường có rất nhiều người qua lại, nhưng hôm nay đặc biệt bận rộn. Anh đứng ngây người và nhìn chăm chăm vào những dấu vết khác nhau. Có khá nhiều dấu quen thuộc trong số chúng. Nam tước, Tử tước, Công tước, Bá tước và đôi khi thậm chí cả Hoàng gia, tất cả đều vẫn như vậy.

Khoảng thời gian dài, khi sự tồn tại cao quý trước kia giờ đã trở thành một đống dơ dáy không bằng rác rưởi, thậm chí không phải khoảnh khắc thoáng qua đối với những gia đình có lịch sử lâu đời. Không có gì thay đổi. Anh là người duy nhất đã đổi thay. Điều duy nhất còn thiếu là một gia đình đã bị huỷ hoại vì sự ngu ngốc của anh. Đối với những người khác, hôm nay là một ngày như bao ngày khác.

(Hết chương 2)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo