Lỡ Bước Vào Vườn Hồng - P1: Quyển 1 - Chương 4

Warning: Chương có cảnh bạo lực


Một khi đã quyết định sống sót, anh không thể cứ thế này mãi được. Nếu được hỏi tại sao, anh sẽ chẳng nói gì, nhưng anh muốn như một phụ nữ góa bụa đặt những bông hoa vàng bên cửa sổ chờ chồng ngày mai về.

Anh xuống sông để tránh ánh mắt của mọi người. Dòng sông chìm trong bóng tối, phản chiếu ánh sáng từ đâu đó, trông như một con rắn đen có vảy trắng. “Cánh hoa” anh gửi đi từ lâu chắc hẳn đã trôi theo dòng nước chảy ra biển. Có lẽ nó đã gặp nhau ở biển với hai cánh hoa đã được gửi đi trước đó.

Anh rửa mặt và gội đầu bằng thứ nước đục ngầu không nhìn thấy đáy. Anh cũng giặt quần áo bám đầy cặn bẩn. Thật khó để vò miếng vải ướt, cứng bằng những ngón tay yếu ớt và khô khốc. Dù anh có ngâm nước và chà xát vết bẩn bao nhiêu lần, nó vẫn không sạch hẳn. Có lẽ là vì anh chưa bao giờ thực sự giặt quần áo.

Đáng lẽ phải học được điều đó từ trước rồi.

Sự hối tiếc đã thấm đẫm ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất.

Bây giờ, điều quan trọng là phải giặt sạch quần áo của mình bằng cách nào đó, anh đã nhúng cả người vào dòng sông lạnh ngắt cho đến khi đầu ngón tay nhăn nheo. Anh không quen tắm rửa bằng nước lạnh mà không có xà phòng hoặc bàn chải. Khi bước lên những tảng đá gồ ghề bên dưới, anh đã vấp ngã nhiều lần. Cũng uống phải một chút nước sông. Nhưng anh đã cố rửa ráy lâu nhất có thể.

Ôi, Chúa ơi. Thật là một thảm họa.

Tắm vào ban đêm thì tránh được ánh mắt của những kẻ khác, nhưng trời quá lạnh để mặc quần áo ướt vào lúc bình minh. Aeroc lục tung một đống rác ở một góc hẻo lánh để tìm thứ gì đó để sưởi ấm cơ thể đang run rẩy của mình. Nhưng anh không thể tìm thấy bất cứ thứ gì để che đậy bản thân.

Nếu cứ như thế này, nhiệt độ cơ thể anh sẽ giảm xuống mức nguy hiểm. Thật là tự sát khi phải chịu đựng cả đêm với một cơ thể đã đạt đến cực hạn và không còn mỡ để đốt cháy. Đã bao lâu rồi anh ta không quyết định sống? Sau khi do dự, Aeroc rời khỏi nơi ẩn náu của mình và đi đến một con hẻm khác.

“Này, dậy đi. Phải thanh toán cho bữa ăn của mình chứ.”

Aeroc mở mắt ra khi cảm thấy một cú đá mạnh vào chân. Anh choàng tỉnh trong một nhà kho tồi tàn có thể che chắn mình khỏi sương đêm, mặc dù nó đầy mùi hôi thối. Chiếc chăn cũ kỹ, bụi bặm phủ lên người đã thấm đẫm tinh dịch bắn vào trong Aeroc suốt đêm qua. Khi anh bật dậy, người đàn ông đá anh ngay lập tức rời khỏi nhà kho. Quần áo vứt cạnh đầu gần như đã khô.

Trước khi mặc chúng, Aeroc đưa ngón tay vào hậu môn để móc sạch tinh dịch ra và lau giữa hai chân vào chăn. Anh phớt lờ cơn đau và buộc đôi chân sắp bị chuột rút của mình phải đứng dậy và đi ra ngoài. Người đàn ông đã yêu cầu làm ba hiệp vào đêm hôm trước để đổi lấy một chiếc chăn ấm và một nơi để trốn khỏi sương đêm, lần này đã đề nghị anh ăn thứ gì đó.

“Bao nhiêu lần?”

“Không còn gì nữa, anh đã ngấu nghiến sạch mọi thứ mà tinh hoàn của tôi có thể cung cấp rồi. Thay vào đó, hãy làm việc đi.”

Gã chỉ vào bao bột bằng bàn tay thô dày và rậm lông của mình. Aeroc vô hồn nhìn nó, không hiểu. Người đàn ông ra lệnh thẳng thừng.

"Chuyển cái đó sang bên kia. Nhớ là nếu làm rơi và nó rách toạc ra, khiến nó trở nên vô dụng, tôi sẽ vặn cổ anh. Đừng bao giờ bước chân vào bếp. Tôi không muốn bất cứ thứ gì bị nhiễm bẩn đâu."

Gã quấn tạp dề trắng quanh eo và bước vào nơi có vẻ là bếp. Aeroc làm theo lời gã và nhặt một bao bột có kích thước bằng cả người mình lên. Chính xác hơn, sau khi loạng choạng nhấc nó lên, anh đã giữ được nó, và sau nhiều lần vật lộn, anh đã nhấc được nó lên và đặt nó lên tấm đá cạnh bếp gã đàn ông đã chỉ.

Ngay cả khi di chuyển một bao cũng khiến tất cả các khớp xương của anh tê rần, và thậm chí cả răng cũng rung lên vì cắn răng quá chặt kho cố nâng bao bột lên. Có thứ gì nặng hơn thế này trên thế gian này không? Trong khi Aeroc thở hổn hển, xoa đầu gối và cổ tay, gã đàn ông nhìn ra ngoài và hét lên.

“Nếu không khẩn trương, sẽ không có cả một ổ bánh mì mốc đâu!”

Aeroc giật mình vì giọng thét như sấm sét và gật đầu. Anh nhanh chóng chuyển bao bột thứ hai.

Chiều hôm đó, lần đầu tiên trong đời, nhờ một công việc chân chính, Aeroc nhận được hai ổ bánh mì và một ít đường. Về mặt tiền bạc, đó là một phần việc lao động chân tay rẻ mạt, thậm chí còn chưa được một xu. Khi anh nhìn chăm chăm xuống những gì mình kiếm được lần đầu tiên bằng chính đôi tay của mình, gã kia thốt lên rằng số tiền đó rất hào phóng rồi.

Có lẽ không sai. Đôi chân của Aeroc run lẩy bẩy và cánh tay mềm nhũn vì phải vận động cả ngày. Một trong khoảng ba mươi bao bột rơi xuống sàn, và cuối bao bị rách, bột trắng tràn ra ngoài. Vì chuyện đó, anh đáng lẽ sẽ bị đá mạnh vào đùi, nhưng gã đang làm việc trong tiệm bánh đó không tàn nhẫn và đưa phần trả công cho Aeroc.

Anh xé lớp ruột màu trắng bên trong ổ bánh mì quý giá mình đã kiếm được bằng công việc lao động vất vả, nhúng vào đường nâu mềm và bỏ vào miệng. Đó là thứ ngon nhất mà anh từng ăn. Anh muốn nhìn ổ bánh mì đặc biệt này thêm một chút nữa nên cố giữ lại, nhưng khi tỉnh táo lại, anh đã ăn gần hết cả ổ. Nước bọt cứ ứa ra và nửa phần đường còn sót lại cùng miếng bánh mì kia cứ đập vào mắt, nhưng anh vẫn siết chặt túi và cầm nó trên tay.

Nếu ăn hết trong hôm nay, ngày mai anh sẽ phải chịu đói. Anh giữ lại ổ bánh mì hôm nay vì anh học được trên phố rằng tránh cơn đói ngày mai quan trọng hơn là no bụng ngay lúc này. Đây cũng là khoản tiết kiệm đầu tiên của anh.

Khi ở trong nhà kho của tiệm bánh, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dạng chân bất cứ khi nào gã đàn ông yêu cầu, nhưng Aeroc nói mình muốn làm việc nhiều nhất có thể. Gã kia không mấy vui vẻ. Tuy nhiên, sau đó gã lại gật đầu như thể đã thay đổi suy nghĩ. Thay vào đó, gã hỏi có thể thử một cách chơi khác vào ban đêm không.

“Được. Nhưng từ giờ trở đi, đừng bắn vào trong.”

“Haha. Một thằng điếm Alpha mà còn nói gì thế.”

“Nếu không thì tôi không muốn làm.”

“Hừm, được thôi.”

May mắn thay, gã nghĩ Aeroc là Alpha. Điều này là do không có triệu chứng cụ thể nào của kỳ động dục và pheromone của Omega không phát triển đúng cách. Thành thật mà nói, ngay cả Aeroc cũng không biết khi nào mình sẽ động dục. Một ngày sau khi bụng thấy chướng, anh sẽ biết kỳ động dục đã qua và một cái thai khác đã kết thúc cùng lúc, chỉ khi một cục máu đỏ tuôn ra giữa háng. Cơ thể thay đổi này vẫn còn quá xa lạ.

Anh rất nhanh hiểu cách chơi mới mà gã đàn ông nói muốn thử là gì. Một đêm nọ, gã ta xuất hiện cùng ba hoặc bốn người đồng nghiệp. Anh đã từng cùng hai người một lúc, nhưng đó là lần đầu tiên với nhiều Alpha như vậy. Tệ hơn nữa là chúng đều cao lớn và đồ sộ. Chúng túm lấy tứ chi đang liên tục vùng vẫy vì sợ hãi của Aeroc, và chơi đùa với chúng như đồ chơi, xâm phạm hậu môn bị xé rách của anh nhiều lần.

"Thằng này là Alpha à? Tại sao lại hành động như thế này?"

"Có mùi như Alpha. Cũng có một Omega, nhưng gã này quá yêu anh ta nên chúng ta ở đây."

Những gã đàn ông kia lần lượt xâm phạm cơ thể gầy gò, đồng thời, chúng đưa dương vật vào và bắt đầu đổ một lượng lớn tinh dịch vào. Aeroc đang vật lộn với cơn đau khi hậu môn bị xé rách và trừng mắt nhìn gã đàn ông đã hứa với mình.

"Ưm...... A...... Tôi đã bảo rồi... Không được bắn bên trong... A, ư!"

"Tôi có làm thế đâu. Gã này đã làm đó chứ. Keke."

Anh không thể điều khiển cơ thể đã tê liệt của mình, chỉ cắn môi rồi để mặc đôi bàn tay tàn nhẫn của họ dày vò mình. Ngay sau đó, toàn bộ cơ thể anh tràn ngập tinh dịch. Sau khi họ thỏa mãn và rời đi, Aeroc bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Tinh dịch anh không thể nuốt được chảy xuống mũi cùng với chất nôn.

Sau khi nôn tinh dịch ra, anh dang rộng phía sau và đưa ngón tay vào moi hết những gì còn sót lại, nơi chỉ cần chạm vào là anh không thể kìm nén được tiếng gào thét thoát ra. Nếu không cắn chăn, anh có thể đã cắn vào lưỡi mình. Anh nhét ngón tay vào hết lần này đến lần khác, chỉ để lại những vết máu trên đầu móng tay bẩn thỉu. Aeroc vùi khuôn mặt nhợt nhạt vào chăn và ngã khuỵu xuống.

Thật thống khổ khi phải đối phó với nhiều người cùng một lúc. Trong khi tầm nhìn mờ mịt ngày càng tối hơn, bộ não mơ hồ kỳ lạ hoàn toàn phớt lờ mệnh lệnh của chủ nhân là không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì. Anh một lần nữa được nhắc nhở về những gì mình đã gây ra. Có lẽ những tội ác mà anh đã phạm phải, đáng sợ hơn thế này một chút, đã khiến anh ngẩng đầu lên.

* * *

Raphiel Westport chắc chắn là một Omega. Cậu ta không cao và tất nhiên, đủ nhỏ nhắn để ôm vừa trong một cánh tay. Mặc dù là Omega, nhưng cậu ta là nam, vì vậy hiếm khi có người phát triển bản năng bảo vệ như vậy đối với cậu.

Thay vào đó, cậu ta không có gì vượt trội hơn Aeroc ngoại trừ việc là một Omega. Cậu ta không được học hành tử tế, cũng không có bất kỳ tài năng đặc biệt nào. Trong xã hội quý tộc, cậu ta chỉ là một cá nhân bình thường, tầm thường như những viên đá bên vệ đường. Thậm chí vẻ ngoài cậu ta không có nổi bật. Chắc chắn cậu ta dễ thương và đáng để ngắm nhìn, nhưng người ta sẽ không thể sống chết gọi cậu ta là xinh đẹp tuyệt trần được.

Bất chấp sự khác biệt rõ rệt giữa Alpha và Omega, gần như không thể gọi Raphiel xinh đẹp hơn Aeroc, bất kể hạ thấp tiêu chuẩn khắt khe về khiếu thẩm mỹ đến mức nào đi nữa. Không giống như Bá tước, người có vẻ hơi nóng tính nhưng đẹp như tranh, đường nét dễ thương của Raphiel chỉ có thể được coi là quyến rũ khi đánh giá một cách rộng lượng.

Bên cạnh đó, mái tóc vàng của cậu ta xỉn màu hơn Aeroc, và ở một số chỗ đôi mắt xanh có đốm xám, không rực rỡ bằng Aeroc, giống như đôi cánh của một con vẹt đuôi dài màu xanh lam và vàng hoàn hảo. Nhà Westport, họ hàng xa của Nhà Teywind, không quá tầm thường, nhưng họ không phải là một gia đình có thể chu cấp đầy đủ con rể của mình.

Tại sao anh ta lại thích một người vô giá trị như vậy? Anh có thể đã bị thuyết phục nếu anh ta đang hẹn hò với một người hoàn toàn khác. Clough không phải là người thích một người kém Aeroc về mọi mặt chỉ vì cậu ta là một Omega.

Cũng đúng là họ trông giống nhau đến mức đôi khi bị nhầm là anh em ruột, mặc dù có sự khác biệt rõ rệt sẽ rất khó chịu khi đề cập đến. Phải có một lý do khác để chọn Raphiel thay vì bất kỳ ai khác.

Sau khi suy nghĩ, anh quyết định rằng đó là một loại khiêu khích. Có thể đó là một chiến thuật để tránh trao quyền chủ động cho Aeroc của Teywind. Nó rất trẻ con, nhưng lại có tác dụng đáng kể. Mỗi khi nhìn thấy hai người họ âu yếm ôm chặt lấy nhau, Aeroc lại ghen tuông dữ dội.

Vào buổi tối muộn, khi chuẩn bị rời đi sau bữa tiệc tẻ nhạt của Tử tước Derbyshire mà anh chỉ nhận lời mời để gặp Clough, anh đợi ở sảnh cho đến khi xe ngựa đến. Mặt hơi cứng lại, Aeroc đi đi lại lại trên hành lang khi mọi người vội vã cùng ào ra một lúc, làm chật kín chỗ đó.

Ở đó, tại rìa của khu vườn thiếu sáng, anh bắt gặp hai người đang ôm nhau. Nơi duy nhất mà những quý tộc trẻ tuổi đã đến tuổi kết hôn có thể thoải mái hẹn hò là tại các cuộc tụ họp của những gia đình quý tộc danh giá. Đó là bởi vì việc được mời trực tiếp tới nhà của người kia mặc dù họ chưa chính thức đính hôn tượng trưng cho một mối quan hệ mập mờ trong thời kỳ động dục hoặc vì những lý do khác, vì thế nó sẽ thổi bùng những lời đồn không cần thiết.

Vì anh vẫn chưa nghe nói rằng Clough đã đích thân tìm kiếm Raphiel, nên rõ ràng mối quan hệ giữa hai người không gì hơn là một cuộc tiếp xúc vô hại. Nhưng dù nơi đó có tối tăm và u ám đến đâu, nơi không thể tìm thấy trừ khi cố tình tìm kiếm, họ vẫn bám chặt lấy nhau như thế trong khu vườn lộ thiên của một dinh thự khác không phải của mình. Họ bị điên à? Anh không hài lòng và nghĩ đến việc lờ nó đi, nhưng vì Raphiel là họ hàng, anh quyết định cảnh báo cậu ta cẩn thận, cân nhắc đến danh tiếng của họ.

Họ thì thầm điều gì đó vào tai nhau với tiếng cười khẽ, không hề biết rằng có một người khác đang tiến lại gần. Cảm giác khó chịu thật dữ dội. Khi anh tiến lại gần hơn, Clough nắm chặt tay Raphiel và hôn vào đầu mỗi ngón tay được quấn băng. Aeroc sốc không thể ngậm miệng lại được. Clough thì thầm khi giữ đầu ngón tay Raphiel lên môi, và nhìn chăm chú vào Omega nhỏ bé.

"Dù thô ráp và đầy sẹo đến đâu, chúng vẫn là đôi bàn tay đẹp nhất và thân thương nhất đối với ta."

Nghe những lời đó, mặt Raphiel đỏ bừng, chỉ khẽ gọi cái tên "Clough". Đây không phải là giả vờ. Từ mọi góc độ, cậu ta là một Omega ngây thơ, đang chân thành rơi vào lưới tình, và Alpha, người nhẹ nhàng quấn cánh tay dài của mình quanh eo cậu, cúi đầu và hôn trán cậu ta như thể đối phương quá đỗi đáng yêu. Chỉ vậy thôi. Aeroc không sở hữu sự táo bạo thô tục đến mức nhìn chằm chằm người khác hôn nhau.

(Hết chương 4)
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo