“Chào Ngài, Bá tước Teywind.”
Raphiel, tình cờ gặp Aeroc trong bữa tiệc trà của Tử tước Derbyshire, chào anh bằng một nụ cười rạng rỡ. Thành thật mà nói, Aeroc không muốn tỏ ra quen biết Raphiel, nhưng Clough đang đứng ngay sau Omega tươi vui đó, nhìn thẳng vào anh, nên anh đành gượng ép nở một nụ cười xã giao.
“Chào Raphiel. Thời tiết hôm nay thật đẹp.”
“Em ước lúc nào cũng được như thế này.”
Dù chỉ là một câu đáp lời xã giao, Raphiel vẫn cố tình vỗ tay một cách khoa trương rồi khúc khích cười. Aeroc thấy cực kỳ khó chịu khi tiếng cười giả tạo đó lọt vào tai, nhưng anh không biểu hiện ra mặt. Thay vào đó, anh nở nụ cười thật tươi với Alpha đang đứng sau Omega với vẻ mặt cứng nhắc, và gật đầu chào hỏi. Cái anh nhận lại chỉ là một cái gật đầu nhẹ. Sự bực bội dâng lên.
Anh ta vốn không cần phải lạnh lùng như thế.
Aeroc nhìn xuống Omega đang đứng trước mặt, nhếch khóe miệng đã cong một cách đáng kể lên. Những dải băng trắng quấn quanh các ngón tay của Raphiel, đang chụm lại trước miệng để trông thật đáng yêu.
“Hình như tay cậu bị thương.”
“Ồ, em có tập nấu ăn một lúc trước.”
“Nấu ăn?”
“Em học cách sơ chế cá. Nhưng vì vụng về quá nên em đã cắt phải tay mình.”
Aeroc khẽ nhíu mày. Với vai trò là những phu nhân tương lai của các gia đình quý tộc, có người học làm bánh ngọt, làm bánh mì, hoặc học các nghi thức pha trà. Tuy nhiên, việc dùng dao bếp để sơ chế cá thì thật là quá đáng. Khi nhìn kỹ hơn, bàn tay Raphiel có nhiều vết sẹo nhỏ ngoài những dải băng, và mu bàn tay, đáng lẽ phải mềm mại và mịn màng, lại trông hơi thô ráp.
“Chẳng lẽ Tử tước Westport đang gặp khó khăn về tài chính? Đến mức phải để con trai trưởng nấu ăn?”
Raphiel, người ban đầu còn hồn nhiên khoe tay, chợt đỏ mặt và vội giấu tay ra sau lưng. Dù sao đi nữa, cậu cũng là một người anh em họ xa của nhà Teywind. Hơn nữa, vì ngoại hình tương đồng, gần đây thường xuyên có những lời bàn tán về mối liên hệ giữa hai gia đình. Trong tình huống này, nếu tin đồn Raphiel đứt tay khi sơ chế cá lan truyền trong giới quý tộc, Aeroc sẽ bị coi là một kẻ keo kiệt tồi tệ, không quan tâm đến người thân dù đã tích lũy được khối tài sản khổng lồ, hoặc là một tên ngốc thậm chí còn không biết nỗi khó khăn của họ hàng mình.
Anh đã nghĩ cậu ta có ánh mắt kén chọn của một quý tộc khi thấy Raphiel khoác lên mình những bộ quần áo chất lượng tốt nhưng giản dị, không chút phô trương, nhưng ngay cả điều đó cũng chỉ là sự hiểu lầm của chính anh. Dù có không ưa Raphiel đến đâu, việc giúp đỡ người thân vẫn là một trong những nghĩa vụ của một vị quý tộc. Aeroc nói, giọng điệu cố không để lộ sự khó chịu.
“Ta sẽ thông báo cho quản gia của mình để gửi sang một đầu bếp phù hợp. Mọi chi phí, cùng với nguyên liệu, đều do ta chi trả. Cậu sẽ không phải chạm vào những thứ như cá trong tương lai nữa. Ta xin lỗi vì đã không nhận ra sớm hơn.”
“Không phải vậy đâu ạ.”
Raphiel bối rối cố từ chối rồi cậu liếc Clough đang đứng phía sau, như thể đang rất lúng túng. Có lẽ cậu không muốn điều này bị phát hiện trước mặt người mình đang hẹn hò. Nếu vậy, cậu đã không nên ra ngoài với những dải băng quấn quanh ngón tay.
Khi Aeroc nhíu mày nhìn cậu, Raphiel cúi đầu không dám đối diện với ánh mắt của anh. Dù đang lâm vào cảnh túng thiếu, anh vẫn không thích thái độ phục tùng đó, nhưng khi anh định bảo cậu ngẩng đầu lên, Clough từ phía sau tiến lên và đứng bên cạnh Raphiel. Anh ta hạ bàn tay to lớn của mình xuống, nắm chặt lấy bàn tay đang quấn băng, và lạnh lùng nhìn Aeroc, khiến anh ngạc nhiên trước hành động thể hiện tình cảm này. Ngay sau đó, một giọng nói khó chịu vang lên.
“Không cần phải vậy đâu, Raphiel. Em không làm gì sai nên đừng cúi đầu như thể bản thân có tội thế. Nếu có ai đáng trách, thì đó là tôi, vì đã không đủ năng lực để vợ tương lai của mình phải trải qua những khó khăn như vậy.”
Nghe thấy điều đó, Aeroc vô cùng sửng sốt. Anh chỉ cho rằng Raphiel đang tự làm mình bẽ mặt, nhưng không ngờ Clough lại đứng ra như vậy. Thật ra, theo nghĩa đen, Clough không có đủ tư cách để nói gì cả.
Cho dù không giàu có, anh ta cũng không thể để vị hôn phu xuất thân quý tộc của mình tự sơ chế cá. Anh sẽ làm gì nếu chiếc nhẫn đính hôn đính viên đá quý nhỏ đến mức khó thấy lại nồng nặc mùi cá tanh? Nếu túng quẫn đến vậy, hãy bí mật xin giúp đỡ và ít nhất mua một đôi găng tay tặng cậu ta chứ.
Aeroc không thể dễ dàng bỏ qua một dáng vẻ chật vật đó nhưng Clough dường như lại không nghĩ như vậy. Anh ta tự hào bảo vệ Raphiel đã đỏ bừng mặt.
“Chúng tôi xin phép.”
Sau một lời chào ngắn gọn, hai người rời đi.
Tối hôm đó, trong lúc chờ xe ngựa, Clough cẩn thận cầm đôi tay của vị hôn phu, sợ cậu sẽ bị thương.
Aeroc, đứng bên chiếc bàn, vuốt ve bề mặt lạnh lẽo một chút bằng đầu ngón tay, cảm nhận một chút rung động. Sau đó, anh đưa tay lên môi, nghĩ rằng làm như vậy sẽ không còn cảm giác đau nữa, nhưng cũng chẳng có gì thay đổi. Có lẽ vì đó không phải là nụ hôn của anh ta. Anh nhớ lại, hôm đó, Raphiel không hề có vẻ gì là đau đớn.
Những ngày trôi qua yên bình và đôi khi hơi nhàm chán. Ngược lại, trái tim Aeroc lại càng trở nên phấn khích hơn. Cứ mỗi ngày trôi qua, anh lại không thể bình tĩnh được, như thể ngày hẹn ước đang đến gần. Anh không biết khi nào người kia sẽ đến, nhưng anh tin chắc anh ta sẽ xuất hiện ít nhất một lần. Lần này, anh không đi ngủ cho đến tận đêm khuya để không bỏ lỡ anh ấy.
Để tiết kiệm ánh sáng đèn, anh ngồi trên giường vào ban đêm, trán tựa vào đầu gối và chờ đợi không mệt mỏi. Nếu nghe thấy bất cứ điều gì bên ngoài, anh rất nhanh bật đèn lên và cứ thế ngóng ra ngoài cửa sổ. Sau khi nhìn ngắm một lúc lâu, ngày tháng đợi chờ cứ tiếp diễn với ngọn đèn được tắt đi sau khi anh đắp chăn. Không thể ngủ ngon nên anh vô tình thiếp đi vào giữa đêm và giật mình tỉnh giấc bởi tiếng chim hót lướt qua. Anh cố trấn tĩnh trái tim đang gia tốc và len tiếng gọi “Clough?” nhưng, như thường lệ, chỉ có tiếng lá xào xạc trong gió đáp lại.
Sự chờ đợi luôn được đền đáp. Đó là một buổi chiều muộn, ngay khi anh chuẩn bị cởi chiếc áo bẩn dính vết than chì để giặt. Sợi chỉ sờn từ lỗ khuy cũ đã rách cứ thế quấn lấy chiếc cúc, khiến anh không tài nào cởi được áo ra. Ban đầu, anh cố gỡ sợi chỉ ra từng chút một nhưng trở nên phiền lòng vì đầu ngón tay của mình vẫn chưa lành. Dù sao đi nữa, nó nhỏ đến mức khó chịu, nên Aeroc đã hung hăng cởi quần áo gần như xé chúng ra.
Cạch.
Cánh cửa mở ra. Ngay từ đầu cánh cửa không có khóa, nhưng nó, vốn không di chuyển trừ khi Aeroc chạm vào, lại mở rộng và một người đàn ông cao lớn bước vào. Aeroc, đang giữ chiếc áo đã bị xé một nửa trong tay và xoắn chiếc cúc với sợi chỉ vừa bị mắc quanh cổ, khựng lại.
“Clough?”
Clough, mặc áo khoác, đội mũ, và thậm chí đeo găng tay, nhìn anh với vẻ hơi nghiêm trọng như thường lệ. Bắt gặp Aeroc đang ngạc nhiên nhìn mình mà không mặc gì trên người, Alpha đang nhếch mép chế giễu, ngay lập tức liếc những chiếc giẻ rách trong đôi bàn tay gầy gò. Khóe miệng của người đàn ông, vốn đang vẽ nên một hình cung tự tin, cứng lại thành một đường thẳng và hơi run run.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Ồ, cái quần áo chết tiệt này thật khó chịu.”
Aeroc cảm thấy xấu hổ vì không thể mặc quần áo tử tế do sự đột nhập bất ngờ, và cuối cùng đã buông lời thô tục, đổ lỗi cho chúng một cách vô cớ. Ngay cả sau khi buông ra câu đó, Aeroc cảm thấy mình thật thô tục nên anh khẽ cúi đầu xuống. Không cần thiết phải hạ thấp phẩm cách bẩm sinh của mình xuống mức thấp nhất. Dường như không thể tránh khỏi việc bị ảnh hưởng bởi môi trường, bất chấp những nỗ lực của bản thân. Anh hơi lo ngại những lời châm biếm sắc bén mà đối phương sẽ ném vào mình.
Sau một khoảnh khắc lặng im, Clough cởi chiếc mũ lụa đen, đặt nó lên bàn, sải bước về phía anh. Sau đó, anh ta giật lấy quần áo từ tay Aeroc. Aeroc hơi giật mình ngước lên nhìn người đã cởi chiếc găng tay da đen, giơ tay lên, và tát vào má gầy của mình.
Chát.
Đầu Aeroc bị quay ngoắt sang một bên. Mắt tối sầm lại, đom đóm hoa lên. Chưa kịp định thần, một bàn tay cứng như thép đã nắm lấy chiếc cằm gầy guộc của anh, xoay nó lại và tát thêm một cú nữa. Cơ thể đã được giải thoát khỏi cú sốc đầu tiên không thể chịu đựng được nữa và đổ gục. Aeroc ngã xuống sàn và nhổ ra thứ gì đó đang tụ lại trong miệng. Một chút máu chảy ra. Trước khi anh có thể hiểu điều gì đã xảy ra hoặc tại sao mình bị đánh, Clough cởi chiếc găng tay còn lại và lần này cả áo khoác ra, đặt chúng lên một chiếc ghế gần đó, lạnh băng nhìn xuống Aeroc và cởi khuy áo măng sét của bản thân ra.
“Tại sao?”
“Tại sao, anh còn hỏi à? Anh vẫn dám không biết mục đích của mình là gì sao.”
Anh hoàn toàn không hiểu mình đã làm gì sai. Đôi má đã sưng lên nóng rát. Clough túm lấy tóc Aeroc và tát anh thêm vài lần nữa. Môi Aeroc rách toạc, một vị chát mặn tanh lợm tràn vào khoang miệng. Anh ho sặc sụa, hỗn hợp máu và nước bọt trào ngược lên vòm họng đang thở gấp. Ngay lúc đó, một thứ gì đó nóng hổi chảy ra từ lỗ mũi. Aeroc bị chấn động não, mắt thì mờ đi sau khi bị đánh vào đầu. Trong đầu anh nghĩ rằng thà bị đánh vào đùi hoặc lưng còn hơn.
“...Clough...?”
“Đã nhớ ra chưa? Lẽ ra anh nên nhớ chứ. Nó được để lại bởi một người đã mất mạng trong nỗi kinh hoàng khủng khiếp vì anh đó. Tôi đã đưa chúng cho anh để anh có thể luôn nhớ đến những tội lỗi bản thân anh đã gây ra, vậy mà anh dám làm bẩn và xé chúng sao? Anh dám nói điều đó với cái cơ thể gớm ghiếc này à?”
Giọng nói của Alpha đang tức giận đủ đáng sợ để khiến anh nổi da gà, và cùng lúc đó, nỗi đau quá dữ dội đến mức trái tim anh đóng băng.
Aeroc đã nghĩ đó là đồ cũ, chỉ đơn giản là anh ta ngẫu nhiên mang cho anh một vài bộ quần áo cũ. Chiếc áo hơi lỗi mốt và giản dị, có chất liệu mềm mại, nên anh mơ hồ cho rằng chúng là quần áo cũ của một quý tộc nào đó đã bị vứt đi. Nhưng không phải rồi.
Đó là quần áo của Raphiel.
Ngay cả khi không biết, anh vẫn đã xé chúng trước mặt Clough. Đó là một sai lầm không được phép mắc phải. Aeroc đáng lẽ phải nhận ra chúng, điều một lần nữa đã khiến Clough nổi cơn thịnh nộ và gây ra hành vi bạo lực bất thường. Nhưng, như mọi khi, Aeroc nhận ra quá muộn.
Aeroc nhận được những gì xứng đáng với tội lỗi của mình. Anh lặng lẽ chấp nhận bạo lực của Clough.
(Hết chương 9)