Lỡ Bước Vào Vườn Hồng - P2: Quyển 2 – Chương 5.6

Nhẹ nhõm khi tìm lại được chiếc nhẫn nhưng Clough không ngờ lại gặp người có thể khiến tâm trạng mình rối loạn và xáo trộn đến vậy. Hầu như không thể kìm nén được sự hỗn loạn đã cảm thấy trước đó, nhưng bây giờ nó đã trở nên dữ dội hơn. Đây là một ngày mệt mỏi và đầy thử thách, và hắn cảm thấy mình không thể ngủ được trong tâm trạng rối ren này. Vì đã ra ngoài rồi nên hắn nghĩ sẽ tốt hơn nếu mình đi dạo. Hắn đặt chiếc đèn lên bậc đá gần đó và cất chiếc nhẫn vào túi. Sau đó, đi dọc theo con đường rải sỏi dưới ánh trăng mờ.

Ngọn lửa đang cháy trong lồng ngực và lớp băng giá lạnh cuộn lại với nhau, khiến hắn vô cùng phiền lòng. Sẽ tốt hơn nếu một trong số chúng nuốt chửng thứ còn lại, đốt cháy mọi thứ hoặc đóng băng tất cả. Bàn tay sưng tấy đau nhức, suy nghĩ trong đầu rất rối rắm. Khi lời cầu hôn đổ bể, hắn phải nghĩ ra cách làm thế nào để làm hài lòng Raphiel, nhưng không hiểu sao, tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến là người mình vừa gặp.

Một cơn khát mãnh liệt nổi lên, một cơn khát vô cùng khó chịu và bức bối. Dù người kia có mặt hay không, sự cáu kỉnh và tức giận vẫn trào dâng trong hắn. Điều khiến hắn không thể chịu nổi hơn nữa là chỉ cần nghĩ đến mái tóc vàng hơi rối và đôi mắt xanh cũng đủ khơi dậy một ham muốn không thể kiểm soát được. Hắn phải thừa nhận, sở dĩ đánh những kẻ lúc nãy không phải chỉ vì tức giận khi lời cầu hôn bị cắt ngang. Ngọn lửa cháy rực và băng giá trong hắn ngày càng mãnh liệt. Clough hít một không khí lạnh ngắt vào phổi rồi thở ra một hơi nóng hổi, bước đi từng bước một. Có vẻ như chuyến đi dạo này sẽ còn dài đây.

Khu vườn vào ban đêm thanh bình phản chiếu dưới ánh trăng xanh, tựa như một thế giới trong ranh giới mơ hồ. Khi màn đêm buông xuống, gió thổi lạnh hơn đáng kể, nhưng nó thực sự làm đầu hắn tỉnh táo hơn. Không giống như mu bàn tay đang bỏng rát, đầu ngón tay nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Clough bước qua khu vườn, chậm rãi đón nhận cái lạnh đang ngày càng mạnh hơn.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ, hắn thấy mình đang đứng ở một góc vắng vẻ, nơi có những dãy tuyết tùng, cũng chính là hàng cây lúc hắn lần đầu đến khu đất này và lạc đường đến vườn hồng.

Con đường lung linh duyên dáng, khác hoàn toàn với ký ức của hắn. Lúc đó, những tia nắng vỡ òa lấp lánh mãnh liệt, như thể những tấm rèm làm bằng ánh sáng đang tung bay. Nhưng bây giờ, nó hoàn toàn khác. Ánh trăng nhợt nhạt không xua tan được bóng tối mà chỉ nhuộm những góc cạnh nó chạm vào. Những cây cột vĩ đại, im lặng không làm được gì hơn ngoài việc chia đôi ánh sáng lọt vào như sương mù, che khuất những thiên thể đáng thương không thể tự phát sáng. Chỉ có những viên sỏi ẩn trong bóng tối sâu thẳm mới phát ra tiếng động nhỏ dưới sức nặng của bước chân nặng nề của ai đó.

Từ đây, làm thế nào để quay về? Có lẽ nên rẽ phải, về phía khu ở phía xa.

Tự phỏng đoán phương hướng, Clough đi dọc theo con đường được chiếu sáng bởi ánh trăng mờ ảo. Những viên đá cuội lấp lánh phản chiếu ánh trăng, giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm sâu thẳm.

Khi đi dưới bóng của những thân cây cao chót vót, có thứ gì đó thu hút sự chú ý của hắn ở phía trước. Giữa hình bóng lặp đi lặp lại của những cây tuyết tùng, giống như một chiếc kính vạn hoa bị vỡ, có ai đó đang đứng trong bóng tối. Trong vô thức, hắn bước nhanh hơn và tiến lại gần. Đứng đó lơ đãng, không có một ngọn đèn nào là Aeroc. Có vẻ như lúc trước người này đã không quay lại dinh thự. Khoảnh khắc Clough nhìn thấy anh, sự cân bằng mong manh được duy trì bên trong ngay lập tức bị phá vỡ, thay vào đó là một cơn thịnh nộ mà hắn chưa thể gọi tên.

Tại sao ban đêm đi lang thang mà không có đèn? Tất nhiên, bản thân Clough cũng phạm sai lầm tương tự, nhưng hắn là người đang gặp rắc rối. Hắn không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra với người đó mà lại hành động đáng thương như thể đang gánh chịu mọi đau buồn và đau khổ của cả thế giới kể từ buổi hòa nhạc.

Hắn cảm thấy lo lắng khi thấy Aeroc đứng dưới ánh trăng, thơ thẩn nhìn lên vầng trăng. Đồng thời, Clough không muốn tiếp cận, bắt chuyện hoặc giả vờ chú ý đến đối phương. Kể từ cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ, mọi cuộc gặp với Aeroc đều khiến hắn bối rối, biến hắn thành một bài thơ, được xây dựng bằng các thủ pháp nghệ thuật trong một cõi không gian-thời gian, chỉ có thể kể ra các sự kiện mà không có thủ đoạn thu phục lòng người. Tốt hơn là hắn nên lặng lẽ đi qua.

Hắn bước thêm vài bước nữa rồi dừng lại và xem xét lại. Thà quay lại còn hơn là tiếp tục tiến về phía trước. Khi hắn nhanh chóng xoay người, một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi hương khiêu khích đến lạ. Đó là một mùi kỳ lạ, không phải Alpha hay Omega.

Không, nó có khá giống mùi Omega. Hắn tự hỏi có một cặp vợ chồng mới cưới nào ở gần đây không, nhưng đó là một ý tưởng ngớ ngẩn. Ngoài hắn ra, chỉ có Aeroc trong khu vườn rộng lớn này.

Như thường lệ, giống như cách thân thể hắn thường phản ứng với mùi hương này trước đây, Clough không khỏi ngày càng bị kích thích bởi nó. Điều này cực kỳ xấu hổ, nhưng vì không có ai nhìn thấy hắn ở đây ngoại trừ Aeroc, Alpha duy nhất có mặt trong đêm tối này nên hắn không coi đó là vấn đề. Aeroc không phải là người sẽ ngang nhiên nhìn chăm chú vào điểm đó để nhận ra vấn đề nhỏ nhặt của hắn trong đêm tối này. Hơn thế nữa, từ khi nào Aeroc lại có quan hệ thân mật với một Omega đến mức mùi hương của họ trộn lẫn thành một mớ hỗn độn.

Tên khốn dâm đãng. Có vẻ như thậm chí còn không có thời gian để kiếm một phòng riêng. Như vậy thì thật lãng phí ánh trăng, khu vườn, gió và màn đêm mà. Lãng phí khung cảnh đẹp đẽ như vậy để đắm chìm trong dư vị của một cuộc tình trăng gió. Đúng là một tên ngốc hoàn toàn… hoặc là không.

Hắn nhanh chóng lại cảm thấy khó chịu. Quá chán ghét sự phấn khích của thân thể mình khi phản ứng lại mùi hương còn sót lại của cuộc tình vụng trộm trên người Aeroc đến nỗi quyết định quay lại ngay lập tức. Tuy nhiên, trên đường đi, hắn lại dừng lại. Trong tình trạng khó chịu hiện tại, hắn cũng có thể nói ra những gì mình đã định nói từ đầu giờ tối đến nay.

Người này đã chi đủ tiền để mua cả một căn nhà chỉ để tổ chức một buổi dạ hội, và nếu ngủ với một người như thế cho đến khi mùi thân thể hôi hám bám đầy người thì rất có thể người này sẽ gây ra một cuộc khủng hoảng tài chính nghiêm trọng với tất cả tài sản của mình. Hắn cần phải đưa ra một lời cảnh báo ngay lập tức. Anh chàng này có thể mất cả nhà chỉ sau một đêm nên không còn thời gian để lãnh phí nữa.

Không liên quan gì đến phản ứng cơ thể và cơn giận của hắn đối với người đối tác vô danh của Aeroc. Hắn chỉ đơn thuần đưa ra lời khuyên chuyên nghiệp với tư cách là một chuyên gia đầu tư và quản lý tài sản. Sự việc cấp bách đến mức Clough nhanh chóng bước đi và chỉ sải bước đứng sau Aeroc.

Aeroc quá mải mê suy nghĩ đến nỗi không hề biết Clough đang tiến lại gần cho đến khi Clough đặt tay lên vai mình.

“Này.”

Với giọng gọi hơi hung hăng, Aeroc giật mình, giật nảy lên và nhanh chóng quay lại, hất mạnh cánh tay của Clough ra. Do quay quá nhanh nên Aeroc mất thăng bằng và loạng choạng lùi về phía sau. Dường như sắp ngã.

“A!”

“Ôi trời.”

Clough theo phản xạ đưa tay đỡ tấm lưng hơi gầy của Aeroc. Mặc dù Aeroc không có đặc biệt cao lớn nhưng vẫn là một Alpha khỏe mạnh nên Clough cũng đã loạng choạng khi cố gắng đỡ đối phương. Sau một hồi giằng co, cả hai đã lấy lại được thăng bằng. Vô tình, Clough tự nhiên vòng tay qua eo và kéo Aeroc lại gần. Aeroc nắm lấy chiếc áo vest của người đã ôm mình bằng cả hai tay và thở hắt một hơi dài thườn thượt, ngẩng đầu lên. Ánh mắt của họ chạm nhau, và trong khoảnh khắc, sự lúng túng khi ở gần nhau khiến Clough vô cùng kinh ngạc.

Dưới ánh trăng, những giọt lệ trong veo chảy xuống từ đôi mắt xanh ẩm ướt của Aeroc.

“Aeroc?”

“A…”

“Ngài đã bị thất tình à?”

Những lời nói không biết từ đâu nghe có vẻ mỉa mai ngay cả với chính hắn. Trong lúc nội tâm Clough bối rối, Aeroc hạ bàn tay đang dụi mắt xuống, nhếch khóe miệng mỉm cười. Hơi quay đầu lại, Aeroc liếc về hướng này với đôi môi run rẩy.

“Ta cũng có thể bị tổn thương mà.”

Clough không thể hiểu nổi câu trả lời ngớ ngẩn đó.

Có chuyện gì với ngài ấy vậy? Phải chăng ngài ấy thực sự đau lòng, hay còn điều gì khác đang xảy ra với ngài ấy?

Clough vẫn im lặng và nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh ướt át của đối phương. Hắn không thể rời mắt đi. Cú sốc quá lớn. Dù Aeroc có lau nước mắt bao nhiêu đi chăng nữa thì chúng vẫn tiếp tục rơi xuống, chẳng mấy chốc làm nhòe khuôn mặt và làm ướt mu bàn tay. Để khóc nhiều như vậy, chắc hẳn ngài ấy đã yêu một người rất sâu đậm và đã bị thất tình. Hắn không ngờ tên quý tộc kiêu ngạo này lại có thể khóc đau thương đến vậy.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo