Lỡ Bước Vào Vườn Hồng - P2: Quyển 2 – Chương 5.7

Nghĩ lại thì, mới đây thôi, mùi của Aeroc không có gì bất thường, nhưng thật kỳ lạ là nó đột nhiên thay đổi. Đó không phải là điều có thể xảy ra chỉ trong vài tiếng đồng hồ. Hoặc có lẽ đã ở cạnh một Omega một thời gian rồi và cho đến tận bây giờ, vẫn cẩn thận che giấu mùi hương của họ.

Nếu đúng như vậy thì có nghĩa là Aeroc chỉ có quan hệ thể xác với người đó chứ không thể chiếm được trái tim của họ. Nhưng ngài ấy là Bá tước? Ngài ấy là Aeroc Teywind. Sao lại có người dám làm vậy? Omega nào đã bắt được Bá tước và biến ngài ấy thành một con rối? Clough đang phải chịu một cú sốc nặng nề. Nhưng tại sao đột nhiên lại cảm thấy tức giận đến thế, muốn bóp cổ tên khốn ngu ngốc và thảm hại lợi dụng một Alpha hoàn hảo như vậy?

Bị dao động bởi những cảm xúc khó hiểu là một điều cực kỳ khó chịu. Hắn muốn từ bỏ việc lăng mạ kẻ vô danh kia, người còn không ở trước mặt và hắn thậm chí không thể xác nhận sự tồn tại của họ. Hắn chế nhạo, mỉa mai, giọng vặn vẹo vì ghen tị mà bản thân không thể hiểu được.

“Nếu đang thất tình, có lẽ tốt hơn là ngài đừng đi lang thang vào ban đêm với mùi hương có thể khiến ngài bị hiểu nhầm thành một Omega. Ngài có thể sẽ rơi vào tình huống xấu hổ hơn một chút nếu một Alpha đi ngang qua và nhầm lẫn đấy.”

Aeroc, nước mắt vẫn chưa khô, lại mỉm cười và vặn lại, “Chỉ cần không phải là anh là được.”

Mặc dù đó không phải là một tuyên bố đặc biệt ác ý nhưng Clough cảm thấy như thể sự tỉnh táo của chính mình đang dần mất đi. Ngay cả khi không có nó, hắn vẫn liên tục bị kích thích, và giờ thậm chí vẫn có thể ngửi thấy mùi hương làm say đắm lòng người của Aeroc nhiều đến mức khiến đầu nhức nhối, hắn gần như mất kiểm soát. Siết chặt nắm đấm. Móng tay đâm vào lòng bàn tay lạnh băng, khiến nó nhói lên vì đau, nhưng dường như khiến hắn tỉnh táo lại.

“Vì đó không phải việc của tôi nên ngài có thể hành động theo cách mình muốn với cơ thể mình, dù là với Alpha hay Omega. Nhưng tôi hy vọng ngài sẽ chọn người không tiêu sài quá mức.”

Cuối cùng hắn cũng có thể thốt ra những lời đã định nói từ lâu. Việc tiếp tục nhìn người này trở nên thật khó khăn. Tại sao Aeroc lại phải là Alpha cơ chứ? Clough cắn nhẹ môi và trừng mắt nhìn Aeroc. Những giọt lệ đã khô lại bắt đầu rơi xuống.

“Đây là cái gì? Ngài có thực sự đau khổ không?”

Clough nhăn mày hỏi mỉa, và Aeroc lau nước mắt bằng bàn tay vốn đã ướt của mình. Sau đó không đáp lại, anh quay lưng lại với Clough, định rời đi. Dường như đó là câu đáp trả lại sự mỉa mai của hắn, khi Aeroc cố tình huých vào vai hắn khi đi ngang qua. Sự kiềm chế mỏng manh còn sót lại của Clough đã hoàn toàn vỡ vụn.

Clough đưa tay nắm lấy cổ tay của người vừa đi qua cách mình vài bước.

“Này!”

Một tiếng hét lớn phát ra như được thúc đẩy bởi cơn giận ngày càng tăng của hắn. Mặc cho Clough giữ chặt, Aeroc vung mạnh tay đẩy Clough ra. Đúng lúc đó, bàn tay đẫm lệ lướt qua môi Clough. Giống như một cái tát, nó khá đau. Trong khoảnh khắc, cơn giận dâng lên đầu, hắn nắm lấy cổ tay Aeroc như muốn bẻ gãy nó.

“Ngài.”

“Đau quá, bỏ ra.”

Với đôi mắt rực lửa giận dữ, Clough trừng mắt nhìn Aeroc đang rơi nước mắt trong khi ngoảnh mặt đi. Có thứ gì đó ươn ướt chảy xuống môi hắn. Khi Clough dùng tay kia chạm vào môi, thấy có vết nước rõ ràng. Dường như đó là những giọt nước mắt làm ướt tay Aeroc văng vào khi nó chạm vào môi hắn lúc trước. Theo bản năng, Clough liếm thứ lành lạnh đọng trên môi. Nó có vị ngọt. Đợi đã, ngọt? Trong giây lát, Clough quên mất mình vẫn đang tức giận. Nước mắt của Aeroc có vị ngọt ngào.

“Cái này là sao?”

Khi lau đi những giọt lệ trên môi bằng ngón tay còn lại, Aeroc trông vô cùng hoang mang.

“Xin lỗi.”

Lời xin lỗi bằng giọng nghèn nghẹn, nước mắt Aeroc tiếp tục rơi. Không khí có vẻ khó xử vô cùng. Hắn vừa đang làm gì vậy, bám lấy một người mình không muốn gặp trong đêm trăng thế này? Sau khi Clough buông cổ tay Aeroc ra, Aeroc dùng tay còn lại xoa xoa cổ tay và quay sang hướng khác.

“Ta hy vọng anh sẽ quên những gì đã thấy ngày hôm nay, nếu anh cảm thấy hối hận dù chỉ một chút về sự cố thô bạo đã gây ra ngày hôm nay.”

Với giọng nói nhanh và mỉa mai, Aeroc nhanh chóng quay người và bước đi về phía dinh thự. Clough ngơ ngác nhìn bóng dáng đang xa dần. Sau khi Aeroc biến mất trong bóng tối, Clough liếm chỗ hơi ẩm còn bám trên ngón trỏ và ngón giữa. Không thể phủ nhận rằng nó rất ngọt.

Điều này không thể như vậy được. Người đó là một Alpha. Có chuyện gì với người đó vậy? Thân thể người đó được làm từ đường hay thứ gì đó?

Cuộc dạo chơi hắn đã bắt đầu thực hiện để giải tỏa cái đầu mù mịt và xoa dịu trái tim nặng trĩu của mình chỉ tái khẳng định ham muốn không được thỏa mãn và chồng chất thêm những câu hỏi chưa được giải đáp. Thực sự, mọi lần gặp gỡ với Bá tước đều chỉ dẫn đến rắc rối.

 

Clough biết đó không phải là một tình huống đặc biệt thuận lợi, nhưng sự tức giận của Tử tước Westport đối với hành vi bạo lực của bản thân hóa ra lại dữ dội hơn hắn tưởng tượng. Tử tước thường mời Clough đến nhà khi ông ta muốn cằn nhằn, nhưng lần này, lại bất thường đến văn phòng của hắn ở trung tâm thị trấn và muốn được nói chuyện.

“Ngài không cần phải lo lắng về điều đó. Đó là vì lúc đó họ rất thô lỗ với tôi.”

“Ta biết rõ điều đó. Nhưng anh đã mất bình tĩnh chỉ vì một chuyện nhỏ. Anh không nên mất kiểm soát vì một điều gì đó như vậy, hơn nữa, anh giờ đã nổi danh khắp nơi rồi. Không thể có một cuộc đính hôn như thế này. Ít nhất là cho đến khi những tin đồn lắng xuống.”

Sau tuyên bố đơn phương của Tử tước, Clough ngày càng khó gặp Raphiel. Bất cứ khi nào hắn gắng gửi thư bằng nhiều cách khác nhau, đều không có phản hồi từ Raphiel. Tử tước Westport, người rất kỹ tính với các vấn đề liên quan đến con trai mình, đã đẩy Clough ra xa với nhiều lý do khác nhau. Sau đó, họ tình cờ gặp nhau tại một bữa tiệc trà do một quý tộc nào đó tổ chức, nhưng Raphiel đã kể lể với hắn với vẻ mặt rất buồn.

“Cha nổi giận lôi đình. Vấn đề không phải là việc ngài đã đánh nhau mà là về việc em đã cố ngăn cản ngài nhưng ngài không nghe.”

“Ta rất xin lỗi.”

Raphiel hạ ánh mắt xuống đất và lắc đầu. Gần đây, nước da của cậu ấy không được tốt. Đó dường như không phải là vấn đề sức khỏe, nhưng có lẽ những xung đột về quan điểm với cha mình đang khiến cậu bận tâm. Nhưng Clough không có gì nhiều để nói. Hắn chỉ có thể hy vọng Tử tước Westport sẽ nhanh chóng nguôi giận.

Vụ bê bối được cho là sẽ lắng xuống theo thời gian dường như vẫn chẳng hề phai nhạt. Nạn nhân không chỉ là con cái của những gia đình danh giá mà còn có ai đó liên tục tung ra những tin đồn thù địch về Clough. Sau đó, trong cuộc thảo luận công việc giữa họ, Clough đã nghe được điều đó từ Tử tước Derbyshire.

“Cậu vừa đánh nhau phải không?”

“Ngài đã nghe về nó rồi à?”

“Ta nghe thấy những điều ngay cả khi mình không muốn. Vậy nó tệ đến mức nào? Có tin đồn về việc máu bắn tung tóe khắp nơi và răng bay tứ tung.”

Giọng của Tử tước Derbyshire nói đang nhấp trà, không hiểu sao nghe có vẻ vui, Clough cau mày trong giây lát. Hắn kể lại sự việc, không giấu diếm bất cứ điều gì đã xảy ra, và Tử tước Derbyshire càng trở nên nhiệt tình hơn, tay cầm tách trà và nói xen vào.

“Ồ, vậy ư? Thế à? Ồ hô! Đó là những gì đã xảy ra, haha!”

Khi câu chuyện kết thúc, ông ấy đặt tách trà đã nguội xuống và vỗ nhẹ vào vai Clough. Cảm giác như vai hắn sắp gãy vì một lực mạnh.

“Tất nhiên, Alpha cũng có thể tung nắm đấm rồi. Cậu không cần phải tránh những kẻ ngốc đó chạy đến gây hấn với cậu. Và tôi cũng không thích những kẻ đó. Cậu đã làm tốt đấy. Hy vọng rằng họ sẽ học được cách tự kiềm chế và ngừng hành vi hèn hạ của mình trong tương lai.”

Clough vốn nghĩ Tử tước Derbyshire sẽ không phê bình mình, nhưng không ngờ cũng nhận được lời khen từ ông ấy. Hắn mỉm cười và nhấm trà.

“Nhưng nhân tiện, cậu có biết Hầu tước Wolflake không?”

“Tôi chỉ biết tên và mặt của người đó. Chúng tôi không có bất kỳ mối liên hệ cụ thể nào.”

Clough hơi cứng người khi bất ngờ nhắc đến một cái tên mình không ưa. Tử tước Derbyshire đặt cả hai tay lên cái bụng phệ và thoải mái tựa lưng vào ghế bành.

“Cậu không biết cậu ta à? Điều đó thật kỳ lạ. Vài ngày trước, ta đã gặp Tử tước Westport và cậu ta cũng ở đó. Có vẻ như cậu ta có ác cảm rất lớn với cậu. Cậu ta nhắc đến hai người đã chạm mặt nhau ở dinh thự nhà Teywind?”

“Đúng. Có thể đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng ngài ta đã chứng kiến sự việc ngày hôm đó. Tôi cũng nhớ mình đã cảm thấy khó chịu vì trước đó người đó đã nhìn chằm chằm vào tôi một cách kỳ quặc.”

“Thật sự? Ừm. Chà, cái này thật rắc rối.”

Tử tước Derbyshire tặc lưỡi và cúi đầu. Sau đó, ông nhìn Clough, người không hiểu lời nói của mình và nở một nụ cười cay đắng.

“Cậu nên từ bỏ cuộc hôn nhân này thôi. Tử tước Westport là một người đàn ông kỳ lạ giữ khư khư con trai của mình như một bệnh nhân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Có vẻ như ông ấy đã quyết định rồi.”

Hắn có thể biết từ biểu hiện của Tử tước Derbyshire mà không cần hỏi ông đang nghĩ gì. Dù tin tưởng vào năng lực của hắn nhưng Tử tước Westport không nghĩ chúng sẽ khiến Clough trở thành người chồng tốt. Ông ấy cũng thúc giục họ chia tay trước khi tin đính hôn lan ra. Lý do đằng sau sự chia tay của họ dường như không đáng kể, nhưng có vẻ như vụ nổi điên của Clough và cách cư xử trước mặt Raphiel đóng một vai trò quan trọng.

Thành thật mà nói, hắn đã trút giận lên những kẻ kia. Clough phải thừa nhận điều đó. Không có gì đáng ngạc nhiên khi các nạn nhân không buộc tội vì mối quan hệ vụng trộm đang diễn ra. Hơn nữa, hai Alpha chắc hẳn rất xấu hổ vì bị một Alpha khác hạ gục nên họ đã chọn cách giấu kín chuyện này. Tất nhiên, Clough đã đưa ra một khoản bồi thường, điều này dẫn đến khoản tiền dành đểtổ chức đám cưới khó kiếm được của hắn bị thâm hụt đi.

Nhìn lại, đó là giọi nước cuối cùng làm tràn ly. Điều Tử tước Westport quan tâm là làm thế nào Clough có thể chăm lo Raphiel và những đứa con tương lai của họ nếu Clough lại mất tiền vì những sự cố bạo lực như vậy. Lý do Tử tước Westport và gia đình đó đánh giá cao Clough là vì hắn là một người cư xử đúng mực, trung thực và chăm chỉ. Không phải vì hắn là con trai xuất sắc trong một gia đình danh giá hay có khối tài sản đáng kể. Điều này có nghĩa là nếu Clough có bất kỳ khuyết điểm nào, họ sẽ không giao đứa con trai Omega quý giá của mình cho hắn. Đó là lý trí của một quý tộc lạnh lùng.

May mắn thay, trước sự việc này, Clough đã có thanh danh khá tốt, Tử tước Derbyshire, người quý mến hắn, cũng có ảnh hưởng không nhỏ trong giới thượng lưu. Khi tin đồn bắt đầu lan truyền, Tử tước Derbyshire nhanh chóng dập tắt chúng, bảo rằng Alpha đều có tính khí thất thường; đó là tính của họ và hãy chấm dứt lời đồn đi. Nhờ vậy, ngay cả sau khi chia tay, công việc kinh doanh của hắn vẫn không bị ảnh hưởng nhiều.

Raphiel vô cùng buồn khổ nhưng không yêu Clough đủ để chống lại cha mẹ và cùng hắn bỏ trốn. Tương tự, Clough cũng không yêu Raphiel đến mức đòi hỏi cậu phải hy sinh như vậy. Dù đã tìm hiểu một thời gian khá lâu nhưng họ khó có thể phát triển mối quan hệ sâu sắc vì không thể gặp nhau nhiều do lịch trình bận rộn của Clough. Họ thậm chí chưa bao giờ trải qua đêm nào cùng nhau. Họ không phải không đau khổ, nhưng cũng không đến mức không thể sống thiếu nhau. Họ cảm thấy buồn, nhưng những gì họ có là một mối quan hệ mà nếu không có duyên thì họ cũng có thể buông tay nhau ra, chỉ bấy nhiêu thôi.

Sau khi quyết định chia tay, Raphiel giấu cha, bí mật rời nhà để gặp Clough. Khi đó, Clough, chỉ tập trung vào công việc, đã mỉm cười dịu dàng khi thấy cậu trong văn phòng. Cả hai cùng nhau bước đi trên một con đường vắng vẻ, trong khi một chiếc xe ngựa của Tử tước theo sau.

“Vậy là mọi chuyện đã kết thúc như thế này.”

“Đó là vì cha rất cứng đầu.”

“Không, tất cả là lỗi của ta.”

“Ngài Clough.”

Clough liếc nhìn người đánh xe đang dõi theo họ rồi dẫn Raphiel đến một con hẻm râm mát. Người đánh xe dừng xe và quay đầu sang hướng khác. Clough nắm tay Raphiel và hôn vào mu bàn tay cậu. Dù hắn hiểu hoàn cảnh của họ nhưng việc chia tay vẫn khiến hắn buồn phiền. Nước mắt Raphiel lại trào ra. Họ nhắm mắt lại và trao nhau nụ hôn ngắn ngủi như lời tạm biệt. Nụ hôn đầu tiên và cuối cùng trong con hẻm hôi hám cũng không hẳn là thơ mộng.

Clough dùng ngón tay cái lau nước mắt trên đôi má ướt đẫm của Raphiel, sau đó hôn lên trán và ôm cậu thật chặt. Raphiel cũng ôm chặt lại hắn, nhưng rất nhanh buông ra. Họ không từ biệt từ đó mà đi vài bước để tới chỗ cỗ xe, không ai trong số hai người nói một lời. Raphiel không ngoái nhìn lại Clough khi lên xe ngựa.

Nhìn xe ngựa đi xa, Clough nhanh chóng quay người lại. Trên đường trở lại văn phòng, hắn thấy vết nước mắt trên đầu ngón tay, vô thức liếm chúng. Nó có vị đắng và mặn. Nước mắt thường có vị đắng và mặn. Chỉ người đó là bất thường thôi. Người kia có uống thuốc gì không?

Hắn ném chiếc nhẫn đính hôn lên bàn và rồi cũng quên bẵng mất chuyện đó.

(Hết chương 5)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo