Một lần nữa, Clough lại ngập đầu trong công việc. Bây giờ hắn chẳng có gì ngoài công việc. Hắn cần tiết kiệm tiền để có thể bắt Aeroc và xây một cái lồng để nhốt lại.
‘À, mình như sắp phát điên rồi.’
Clough, người vừa viết ‘Aeroc Teywind’ trên một tài liệu quan trọng, thở dài khi ném bút đi. Đã hai tháng kể từ lần cuối hắn gặp Aeroc. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn có thể thực sự phát điên vì ham muốn không được thỏa mãn hoặc nổi cơn thịnh nộ và nôn ra máu mà chết.
Thỉnh thoảng, hắn có qua đêm với Omega, nhưng nó chẳng giúp ích gì cả. Nó chỉ khiến hắn khát hơn, như thể đã uống phải nước mặn. Bây giờ, không thể chịu đựng được nữa, hắn khoác áo và rời khỏi văn phòng. Nhặt cây gậy ở cửa, hắn bước xuống cầu thang với những bước đi kiên quyết.
Trời đã tối muộn, hắn đi bộ về nhà mà không bắt xe ngựa. Đó là một chặng đường dài, nhưng không phải là không thể đi bộ được, và đó là một sự thay đổi thú vị khi cảm xúc của hắn đang quá hỗn tạp. Phố xá dần thay đổi từng chút theo mỗi bước chân. Văn phòng nằm ở khu vực trung tâm thành phố, trong khi nhà hắn ở vùng ngoại ô, và ở giữa, ngoài mặt tiền cửa hàng và đường dân cư, còn có những con hẻm tối tăm và nhà thổ. Hầu hết mọi người sẽ đi đường vòng, nhưng Clough không đủ kiên nhẫn để quay lại nên cứ đi thẳng. Bàn tay đeo găng siết chặt lấy cây gậy.
Không lâu sau khi bước vào con hẻm râm mát và hôi hám, một nhóm Omega bán thân không biết từ đâu xuất hiện, một số giơ chân lên, một số hở ngực. Tuy nhiên, đó là một cảnh tượng rất khó chịu đối với Clough. Nhìn vào đôi mắt vô hồn của họ, một nỗi thất vọng kỳ lạ hiện lên như thể có điều gì đó hiện lên trong đầu hắn, nhưng không bao giờ thật sự rõ ràng.
Suốt chặng đường, hắn cố gắng suy ngẫm xem điều gì đang khiến mình phiền lòng, nhưng nó giống như đào sâu hơn vào một dấu phong ấn đã được khóa lại rất chặt, càng đào sâu, nó càng che giấu mọi dấu vết và cuối cùng hắn quên mất mình là ai và đang cố nhớ lại cái gì. Khi tâm trí ngổn ngang, đôi chân hắn cứ tự di chuyển, đưa hắn đến những con đường không xác định. Nhưng hắn đã quen với việc này rồi.
“Đây lại là đâu đây?”
Clough cau mày. Hắn đang ở trong một con hẻm sâu trong khu ổ chuột được gọi là ‘nơi dưới cùng’ và không hề có đèn đường. Phát hiện ra một tiệm bánh mì xập xệ ở xa xa, và ánh sáng leo lắt phát ra từ đó là tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy.
Khi tới gần đó để hỏi đường, hai người đàn ông trông giống Alpha xuất hiện từ con hẻm đối diện nơi Clough đang đứng. Họ liếc nhìn người lạ mặt ăn mặc lịch sự đang đi dọc con phố tối tăm, rồi nhanh chóng quay đầu lại khi nhìn thấy cây gậy trên tay hắn. Sau đó họ bước vào tiệm bánh mì. Khi Clough đến cửa hàng bánh mì với tốc độ không nhanh cũng không chậm, chủ tiệm vừa định đóng cửa chớp lại. Khi Clough dùng gậy ngăn anh ta, chủ tiệm có vẻ ngoài khá hung dữ đã đưa ra lời nhận xét cộc cằn.
“Cái gì? Tiệm đóng cửa rồi.”
“Tôi muốn hỏi đường. Từ đây nên đi đường nào để đến bờ sông?”
Trong khi đặt một vài đồng xu lên quầy và hỏi một cách lịch sự, chủ tiệm nhanh chóng giật lấy chúng và ra hiệu: “Lối đó”.
Clough nhìn thấy hướng chủ tiệm chỉ chỉ, liếc nhìn về phía anh ta và gật đầu cảm ơn. Nhưng sau đó hắn nhìn thấy hai người đàn ông vừa nhìn thấy trước đó đang ngồi ở một chiếc bàn trong tiệm. Đó là một cửa hàng nhỏ, xung quanh yên tĩnh như không có con chuột nào nên hắn có thể nghe rõ tiếng nói ồn ào của chúng.
“Tên Omega đó lại xuất hiện à?”
“Lại đến lấy thuốc. Tôi đã đưa cho tên đó một ít rồi.”
“Làm sao mà gã nhà giàu, trông như chưa từng đến đây trong đời, lại biết anh bán thuốc vậy?”
“Chả biết được. Có lẽ tên đó đã cử người hầu đi tìm hiểu.”
“Nó không nguy hiểm sao? Đó có thể là một vụ điều tra.”
“Không, nhưng gần đây có rất nhiều người đã bị một con quỷ quái vô danh biến thành nửa ngốc. Có lẽ tên đó có liên quan đến nó.”
“Chúng ta cũng phải cẩn thận đó.”
Lúc đó, chủ tiệm nhìn hắn và hỏi: “Có cần gì nữa không?” Những người ở phía đối diện nhìn thấy hắn liền quay đầu nhìn về hướng khác.
“Không. Tạm biệt.”
Hắn gật đầu chào nhau rồi quay đi. Chủ tiệm nhìn Clough rời đi đã nhanh chóng đóng cửa chớp lại và hét lên với hai tên đồng bạn của mình.
“Omega đó đâu? Nên để mắt đến tên đó để đảm bảo sẽ không xảy ra rắc rối gì”.
Clough cảm thấy hơi mệt nên muốn rời đi ngay. Đối với con quỷ không tên này, những kẻ này không phải là mục tiêu duy nhất. Tuy nhiên, xét đến việc một Omega, người dường như không hề phù hợp với thế giới này, có thể phải chịu đựng những hành động của họ, Clough không thể đơn giản bỏ qua cho chúng được.
Khi lần đầu tiên Clough bắt đầu đi bộ trên những con phố ở tận cùng trong này, hắn dễ dàng đối phó với những kẻ khiêu khích. Không mất nhiều thời gian để mọi người biết Alpha vạm vỡ, thuộc tầng lớp thượng lưu, người thỉnh thoảng xuất hiện với cây gậy và có khả năng đánh đấm thần sầu. Lúc đầu, một số kẻ gây rối tự mãn cố gắng đối đầu với hắn, nhưng khi hắn bộc phát toàn bộ cơn giận dữ sôi sục của mình ra, họ không còn dám thách thức hắn trên phố nữa. Thật có chút đáng tiếc.
Những người đàn ông nhận ra, miễn là họ không cố ý khiêu khích, Clough sẽ chỉ đi ngang qua nên không để ý đến Clough nữa. Chẳng bao lâu sau, họ lại tiếp tục những hành động bẩn thỉu và hèn hạ như thường lệ. Và Clough không quan tâm họ làm gì với nhau.
Tuy nhiên, mọi chuyện đã khác đi khi hắn nhìn thấy hai Alpha, những tên dường như đã sống cả đời trong khu ổ chuột, quấy rối một phụ nữ Omega trên đường. Tội ác mà hắn ghê tởm nhất chính là lũ chó điên hạ đẳng hành hung một Omega.
Hắn không thể nhớ được bất cứ điều gì, từ lúc chạm mắt với người phụ nữ đang sợ hãi đến mức không dám bật khóc đó, cho đến khoảnh khắc tiếp theo khi đầu hai tên Alpha bị đánh đổ máu, nửa bò nửa không bỏ chạy. Khi tỉnh táo lại, vết máu tung tóe trên cây gậy của hắn, người phụ nữ rách nát đáng thương đang run rẩy sợ hãi như thể nhìn thấy ma quỷ. Lúc này, Clough cũng hơi giật mình, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Sau đó hắn đã đi ngủ, gạt đi sự lo lắng cằn nhằn của Martha khi bà nhìn thấy cây gậy dính máu ngày hôm đó. Có vẻ như hắn đã nhớ đến Bá tước. Thật phi lý khi nhớ đến Aeroc Teywind, một người có địa vị cao, thường thưởng thức những bữa tiệc sang trọng và có vô số người hầu, khi nhìn thấy một cô gái điếm khốn khổ bị nhiều người tấn công tình dục trong con hẻm nhỏ.
Kể từ đó trở đi, chắc chắn có điều gì đó không ổn trong đầu óc hắn.
Kẹp gậy vào nách, Clough đeo găng tay vào để đảm bảo những ngón tay dài và dày có thể cử động tự do. Ẩn trong bóng tối, hắn quan sát tiệm bánh mì. Một lúc sau, hai tên đàn ông và chủ tiệm bước ra. Họ nhìn quanh và bắt đầu hối hả, tìm kiếm khắp nơi, và Clough lặng lẽ đi theo sau.
Họ rất thận trọng và vòng qua lại nhiều lần trong những con hẻm khó hiểu. Hắn cố gắng không để bị phát hiện và tránh con mắt của những cư dân ở tầng dưới, di chuyển nhanh chóng ở cái nơi giống như mê cung này. Có lẽ đã nhận ra có ai đó đang theo dõi mình, chúng nhanh chóng chia thành ba hướng và cuối cùng Clough đã mất dấu. Tâm trí hắn bị cơn tức giận tột độ và sự lo lắng không thể chịu đựng được choáng ngợp. Phải tìm ra chúng. Nếu không…
Cảm thấy như mình đã bị phát hiện, Clough tìm kiếm trong các con hẻm mà không quan tâm đến đi nhẹ chân nữa. Đôi khi hắn còn hơi chạy nữa. Tuy nhiên, vẫn không thể tìm thấy chúng.
Ở đỉnh điểm của sự thiếu kiên nhẫn, Clough đã tới được vị trí trung tâm của ‘nơi dưới cùng’. Đó là một khu vực tồi tàn, bẩn thỉu, không giống trung tâm thành phố nơi văn phòng của hắn tọa lạc, nhưng ít nhất đường rộng và có đèn đường. Hắn thấy những nhóm người đang ngồi quây quần quanh những chiếc bàn ngoài trời, uống loại rượu rẻ tiền. Đang định đi đến chỗ họ và hỏi xem có nhìn thấy một Omega xa lạ hay chủ tiệm bánh mì nào không thì hắn nhận ra một khuôn mặt quen thuộc.
Thật bất ngờ khi gặp anh ta ở đây. Trong khi bản thân Clough là một sự hiện diện không được chào đón ở ‘nơi dưới cùng’ này, thì người đó lại xa lạ ở đây theo mọi nghĩa của từ này. Tự tin ngồi ở một chiếc bàn ngoài trời, nghe người trước mặt nói chuyện, đôi mắt màu xám của anh ta mở to như chó sói khi thấy Clough.
Một lúc sau, Clough đi theo người đàn ông cộc cằn đang dẫn đường cho hắn. Người đàn ông này là người hầu của anh chàng lúc nãy, không nói một lời, cầm đuốc bước nhanh qua con hẻm, rẽ chỗ này chỗ kia.
“Đây có phải là đúng hướng không?”
Trước những lời chất vấn, anh ta chỉ gật đầu. Vẻ ngoài của anh ta trông thô kệch, nhưng vì lý do nào đó, có vẻ đáng tin cậy. Tuy nhiên, Clough không biết những người như anh ta và Hầu tước lại quen nhau như thế nào. Trên hết, điều làm hắn ngạc nhiên là người đàn ông đó lại sẵn lòng giúp đỡ mình.
‘Tôi cũng chả ưa những kẻ đó.’
Mặc dù Hầu tước thốt câu đó, nhưng nếu xét đến thái độ thù địch kỳ lạ trước đây đối với Clough, anh ta có vẻ quá mức hợp tác. Anh ta thậm chí còn sắp xếp để có người hướng dẫn hắn. Có vẻ như anh ta biết rất rõ ‘nơi dưới cùng’, giống như một người đàn ông ẩn dấu nhiều bí mật. Nhưng vào lúc này, điều đó không quan trọng với Clough. Hiện tại, đối với hắn, việc săn lùng lũ chó điên quan trọng hơn. Con chó sói đó sẽ phải xếp sau khi hắn bắt được lũ chó đó.
“Đó, đó chính là những kẻ ngài đang tìm.”
Người đàn ông chỉ vào một con hẻm hẹp với lời nói ngắn gọn. Khi họ tới gần hơn, hắn có thể nghe thấy rất nhiều tiếng nói trong con hẻm vốn thường ảm đạm. Tiếng cười khúc khích và tiếng bước chân vội vã. Clough nắm chắc lấy cây gậy của mình và nhìn người đàn ông sau khi anh đặt ngọn đuốc xuống đất.
“Tôi sẽ ở lại đây canh chừng. Sẽ rắc rối nếu họ bỏ chạy. Ngài có thể tiếp tục.”