Lỡ Bước Vào Vườn Hồng - P2: Quyển 2 – Chương 6.4

Clough không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra khủng khiếp đến mức Aeroc không bao giờ muốn trải qua lần nữa. Tình trạng của Aeroc trông cực kỳ bất ổn, và bài xích Clough, rút lui vào một góc như thể đang lên cơn động kinh.

Clough cố gắng đến gần, cúi xuống và cố ôm lấy đối phương để an ủi, nhưng Aeroc hoảng sợ và né tránh, bỏ chạy sang một góc khác. Vì thế, Clough không thể nói gì thêm. Sự khước từ mãnh liệt khiến lòng hắn đau nhói cùng cực như bị dao đâm nhưng không hề biểu hiện ra ngoài. Nhìn thấy Aeroc sợ hãi đến mức đó làm hắn có cảm giác xót xa và kỳ quái đến độ muốn tự cắt cổ mình, thay vì rút lui trước sự tức giận ấy và muốn nổi điên vì thất vọng. Thực sự hắn như đã mất trí rồi.

“…Kế hoạch đầu tư và các tài liệu liên quan cho tháng này đều ở trên bàn. Hãy xem qua, ký tên và gửi lại cho tôi.”

“…”

Aeroc vẫn tiếp tục không quay đầu lại. Không khí trong phòng, vốn hoàn toàn trong lành cho đến lúc này, giờ đây như bị tẩm chất độc, ăn mòn phổi hắn theo từng hơi thở. Hơi thở của hắn mang theo mùi hăng hắc của thịt cháy. Clough không thể ở lại trong một không gian ngột ngạt như vậy nữa. Clough, với cái đầu nhức nhối và tầm nhìn mờ đi, cố gắng bước nhanh nhất có thể, gần như chạy, để thoát khỏi nơi địa ngục đó.

Những người hầu đi ngang qua ngơ ngác nhìn hắn một cách kỳ quái, hắn nhảy ra khỏi lối vào dinh thự để tận hưởng không khí mát mẻ hơn, và chỉ sau đó mới có thể nới lỏng cà vạt quanh cổ và thở hổn hển. Mặc dù chưa hít thở được vài hơi không khí bức bối ấy nhưng hắn vẫn cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên trong mình.

Hắn vội vàng chạy vào, bám chặt vào thân cây gần đó trong bóng tối, cúi xuống và cuối cùng nôn ra. Tuy chưa ăn gì nhưng sau khi nôn ra một vật thể lạ giống như cục đàm, hắn cảm thấy nhẹ đi một chút, nhưng ngay lập tức cổ hỏng lại bỏng rát như đang đốt cháy. Vì khóe miệng đã bị bẩn nên hắn lấy khăn tay ra lau môi trước khi quay lại cửa vào. Một người hầu thấy hắn lao ra ngoài liền nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa.

“Cảm ơn.”

“Thưa ngài… Bandyke? Trên môi của ngài có vết máu…”

Người hầu giật mình chỉ tay vào Clough không để ý đến hành động thô lỗ của mình. Lúc này Clough mới nhìn xuống chiếc khăn tay và kinh ngạc. Chiếc khăn tay màu trắng dính đầy máu. Dù cực kỳ kinh hoàng nhưng hắn vẫn tự nhiên gấp chiếc khăn tay từ trong ra ngoài, lau môi và nói: “Tôi nghĩ tôi đã có một vết cắt nhỏ trên môi”. Rồi quay người về phía chiếc xe ngựa.

Vừa mới lên xe ngựa, hắn đột nhiên cảm giác được có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ sáng đèn gần đó. Aeroc đang đứng đó, nhìn xuống hắn. Một tay chống lên cửa sổ, trông như đang khóc. Sự bài xích trước đó đã biến mất. Anh chỉ nhìn Clough với đôi mắt đầy đau đớn và buồn bã.

Hắn đoán đối phương sẽ cần chút thời gian.

Clough nắm chiếc khăn tay đẫm máu của mình trong tay và lên xe ngựa. Xe nhanh chóng rời khỏi điền trang.

Đây là lần đầu tiên hắn ho ra máu. Dù là quý tộc nhưng hắn không được nhiều hỗ trợ. Hắn biết rất rõ tài sản lớn nhất của mình kể từ khi lên thành phố học chính là cơ thể khỏe mạnh này nên luôn vận động trong giới hạn hợp lý mà không quá gắng sức. Nhưng bây giờ, đột nhiên hắn lại nôn ra máu. Có lẽ đó là một căn bệnh nghiêm trọng. Khứu giác trở nên kỳ lạ và đầu óc như quay cuồng. Có lẽ đây không chỉ do bị Aeroc hấp dẫn, mà có thể đó là dấu hiệu của một căn bệnh nào đó. Hắn thực sự cần đi gặp bác sĩ.

Chẩn đoán của bác sĩ không có gì đặc biệt. Không có bệnh gì cụ thể, chỉ đơn giản là áp lực tâm lý đã tác động lên cơ thể và gây chảy máu dạ dày. Giải pháp bác sĩ đưa ra là giảm bớt công việc và nghỉ ngơi thật tốt. Một kỳ nghỉ thậm chí sẽ tốt hơn cả.

Nhưng vị bác sĩ đó đã nhầm. Điều này không phải do công việc hay thiếu nghỉ ngơi gây ra. Đúng là do áp lực tâm lý chứ không phải do làm việc quá sức. Chỉ có một điều duy nhất gây áp lực cho hắn, đó chính là Aeroc Teywind.

Ngay cả Clough cũng có phần ngạc nhiên khi nghĩ về điều đó. Nói một cách thẳng thắn hơn, hắn chỉ có thể cười nhạo sự vô lý của tất cả những thứ này. Hắn đã không nhận ra mình đã phải lòng Aeroc đến mức nào. Đúng như Aeroc đã nói, hắn còn vừa mới hủy bỏ hôn ước cách đây không lâu, nhưng Clough đã khao khát người đó đến mức nôn ra máu. Lẽ ra hắn phải nhận ra điều đó khi bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ đó hàng đêm và suy nghĩ về từng hành động cũng như câu nói của Aeroc. Đây là một vực thẳm không có câu trả lời.

Nếu bị Aeroc từ chối một lần nữa, chắc chắn Clough sẽ kiệt sức và chết. Vì thế Clough đã cố gắng thận trọng hết sức. Hơn thế nữa, sự hưng phấn trong người ngày càng tăng cao vì Aeroc đang tránh né mình như một con bọ.

Aeroc đang bối rối. Clough chắc chắn Aeroc có chút tình cảm với mình, nhưng giờ hắn càng bối rối hơn. Họ nói chuyện mà chưa xác nhận sự thật đó, chỉ toàn trao đổi những điều vô nghĩa, nên hắn bắt đầu nghi ngờ đó có phải là một sự hiểu lầm khác từ phía mình hay không. Lúc đó, trái tim hắn như rớt xuống đất.

Chỉ có một lần duy nhất Clough cảm thấy thoải mái kể từ khi gặp Aeroc. Đó là lần họ hôn nhau. Nếu không có nụ hôn đó, Clough có lẽ đã nổi điên rồi. Mặc dù bây giờ cũng vì nụ hôn đó mà hắn đã nôn ra cả máu.

 

 

Dưới danh nghĩa thảo luận về vấn đề tài chính, Clough cố ghé thăm dinh thự, nhưng Aeroc viện cớ không gặp. Người chào đón Clough là người quản gia lạnh lùng. Hắn đã viết một ghi chú trong số các tài liệu sẽ đến tay Aeroc, nhắn rằng, ‘Ngài không muốn nhìn thấy mặt tôi nữa à?’ nhưng không nhận được phản hồi.

Aeroc chắc chắn đã bị thất tình. Có lẽ đó là trong buổi dạ hội, và dù đó là ai thì chắc chắn Aeroc đã bị tổn thương nặng nề. Hắn chỉ muốn tìm ra đó là ai và thiêu sống họ. Đó chắc chắn là một Omega, nhưng hắn không thể đoán được đó là ai.

‘Có phải người phụ nữ mặc váy màu xanh lá cây đó không? Mình có nên tìm hiểu về cô ta không?”

Clough tặc lưỡi khi nhận ra mình đang lơ đãng ghi lung tung tờ giấy mình đang viết.

Nếu có thể, hắn không muốn kích thích Aeroc, nhưng đôi khi lại cảm thấy như mình sắp chết sau khi nuốt xuống một ngụm máu, nên lấy công việc làm cái cớ để đến thăm dinh thự. Bên trong cỗ xe đang lao tới, gần như mất trí, Clough càng bực bội với Aeroc.

Aeroc hôn rất giỏi và làm tình nhiều đến mức mùi của họ hòa quyện vào nhau, nhưng bây giờ lại không muốn làm? ‘Tôi không quan tâm đến một kẻ đã lang chạ khắp nơi với đủ người!’

Hắn nghiến răng nghiến lợi dù chẳng làm được gì. Clough cảm thấy mình giống như một con chó bị giật mất một món ngon ngay trước mũi, nhưng hắn từ chối sự thật rằng mình đang phát cuồng với khao khát được làm Aeroc. Đúng hơn là hắn tin chắc rằng mình không phải như vậy, nhưng chẳng bao lâu nữa sự kiên nhẫn của hắn sẽ chạm đến giới hạn.

‘Được rồi, mình sẽ thừa nhận điều đó.’ Nếu không thể làm Aeroc, hắn cảm thấy mình sẽ phát điên lên mất. Hắn muốn lao vào Aeroc một cách không thương tiếc cho đến khi những giọt nước mắt ngọt ngào đó chảy xuống từ mắt anh. Hắn sẽ đụ đối phương trong khi liếm những giọt nước mắt có vị như nước đường đó.

Hắn đang mơ mộng không ngừng với tâm trí nửa điên nửa tỉnh của mình, nhưng vẫn không thấy Aeroc đâu cả. Kiên nhẫn của hắn, vốn đã cạn kiệt, không thể ngăn cản hắn nổi cơn thịnh nộ. Đinh ninh Aeroc ở bên trong dinh thự, nếu bắt được đối phương ở đó, hắn sẽ đảm bảo sẽ làm anh ta không thể đi được cả ngày ngay lúc đó. Hắn đẩy những người hầu đang cố gắng ngăn cản mình sang một bên và lục soát kỹ lưỡng khu nhà, nhưng không có dấu hiệu nào của Aeroc. Clough quay sang người quản gia với ánh mắt giận dữ đầy sát khí.

“Tên khốn đó đâu rồi?”

Người quản gia có vẻ hơi giật mình trước giọng điệu đe dọa của hắn, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời.

“Bá tước đã đi nghỉ.”

“Đi nghỉ?”

“Đúng vậy. Bá tước thỉnh thoảng nghỉ một tuần tại biệt trang ở nông thôn.”

“Đó là ở đâu?”

“Tôi cũng không biết nó ở đâu cả.”

Clough nắm lấy cổ áo người quản gia và lắc lắc ông ta, nhưng người quản gia vẫn khăng khăng nói không biết. Có vẻ như ông ta sẽ không mở miệng ngay cả khi Clough dồn ép thêm, và thái độ đó cho thấy ông ta thực sự không biết, thế nên Clough đã để buông tha ông ta. Tuy nhiên, vừa nuốt máu vào trong cổ họng, Clough vừa không quên làm bộ mặt đủ để bị gọi là ác quỷ, cảnh báo ông ta. Người quản gia nói với ánh mắt lạnh nhạt.

“Bá tước sẽ không quay lại đây trong một thời gian. Xin vui lòng hạn chế đến đây trong tương lai.”

“Được rồi. Hãy đợi cho đến khi tôi tìm thấy Aeroc.”

Phớt lờ đối phương, Clough rời khỏi dinh thự. Người đánh xe mới được thuê mở cửa cho hắn. Khi lên xe ngựa, Clough giơ tay tạm biệt người quản gia qua cửa sổ. Nếu ông ta thực sự biết và đang giấu Aeroc thì hôm nay có thể đã có hai cái xác rồi. Một người bị hành hung và người kia bị cưỡng bức.

(Hết chương 6)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo