WARNING: Chương có cảnh 18+
“Tôi ở đây, Aeroc.”
“A, Alpha của ta. Đừng đi đâu cả.”
“Tôi sẽ không đi đâu cả. Tôi sẽ ở bên cạnh ngài.”
Đầu óc Aeroc quay cuồng vì cái nóng oi bức từ đầu đến chân. Dù ở rất gần và có một phần Clough trong cơ thể nhưng Aeroc vẫn cảm thấy bất an. Như một đứa trẻ, anh không muốn rời khỏi vòng tay của Clough, và từ trước đó, họ đã quấn lấy nhau trong vòng tay, làm tình hết lần này đến lần khác, mặt đối mặt. Aeroc không thể chịu đựng được việc bị tách ra trong chốc lát, vì vậy họ ép chặt thân thể đẫm mồ hôi của mình vào nhau một cách hoàn hảo.
Khi lồng ngực chạm nhau, họ có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau. Cảm thấy nhẹ nhõm, Aeroc thả lỏng cơ thể một chút. Khi dương vật tiến sâu hơn, hắn cảm thấy một khoảng trống nhỏ mà trước đây chưa từng có. Khi đầu dương vật thô dày của hắn chạm vào và nghiến qua điểm đó, Aeroc thở ra một hơi run rẩy.
“A… nghh…”
“Ngài có thích ở đó không?”
Dù Aeroc không có đủ khả năng để trả lời câu hỏi nhưng phản ứng lại rất rõ ràng. Khi Clough đâm vào chỗ đó, Aeroc vùng vẫy, dùng hai chân siết chặt eo Clough để không cho hắn rút lui. Clough hơi lùi lại và lao vào khoảng trống, còn Aeroc rên rỉ, khó thở.
“Haaa… Ưm… Ư…A.”
Mặc dù trước đây hắn đã từng quan hệ tình dục và thắt nút vô số lần nhưng chưa bao giờ đâm đúng nơi này. Lần đầu tiên trong đời, hắn nếm trải niềm khoái cảm đê mê cực độ khi cơ thể người khác mở ra cho mình, và hắn đặt nụ hôn xuống tóc người đàn ông đáng yêu đó, kiên nhẫn đâm chọc vào chỗ đó. Dần dần, lối vào mở ra từng chút một, chấp nhận hắn. Khi hắn đẩy hết đầu khấu vào nơi nóng rực và chật chội đó, toàn thân của Aeroc cứng đờ với một tiếng hét chói tai.
“A…A…”
Trí thông minh sáng suốt của hắn đã biến mất đâu đó, còn Aeroc tiếp tục la hét như một kẻ ngu ngốc. Sau vài động tác nữa, khi đầu cây gậy thịt dày đã đâm hoàn toàn vào bên trong cơ thể, Aeroc không thể phát ra âm thanh nào nữa và người co giật không thể kiềm chế. Những giọt nước mắt hình thành nơi khóe mắt sưng tấy của anh. Liếm vào thứ chất lỏng ngọt ngào đó, Clough tiến sâu hơn và xé toạc lớp rào cản mỏng manh chưa bao giờ cho phép bất cứ ai xâm nhập. Aeroc đau đớn tột cùng, siết chặt hai chân và ngón tay cấu vào vai Clough. Đồng thời, bên trong anh cũng cực kỳ siết chặt Clough.
“Ô.”
Cơn đau nhức nhối trên vai hắn, áp lực bên trong Aeroc siết chặt gần như đau đớn, và pheromone động dục nồng nàn của Aeroc khiến Clough lên đến đỉnh điểm ngay lập tức. Hắn đổ đống chất lỏng nóng hổi của mình vào nơi cực kỳ ấm áp và ẩm ướt đó. Sau một vài lần bơm vào, Clough gục xuống, không thể chịu đựng được cơn đau tột độ và khoái cảm ngây ngất cùng một lúc, thở hắt ra hơi thở mà hắn đang nín thở khi cơ thể Aeroc mềm nhũn xuống.
“Aeroc?”
Giữa hơi thở thô ráp và nặng nề của họ, Clough ngẩng đầu lên và gọi Aeroc, nhưng anh đã bất tỉnh và chỉ hô hấp nặng nhọc. Sau khi gạt đi mái tóc rối bù đẫm mồ hôi, Clough hôn lên trán anh. Giống như lần trước, trước khi họ không thể cử động được nữa, Clough ngay lập tức đặt Aeroc xuống, gấp chân gọn gàng và ôm lấy đối phương từ phía sau.
Aeroc cau mày trong giấc ngủ, nước mắt chảy dài trên má, có lẽ là do cơn đau từ vết rách bên trong. Mỗi lần điều đó xảy ra, Clough vừa cảm thấy yêu thương vừa có lỗi, ôm chặt Aeroc và để lại vô số dấu hôn ở bất cứ nơi nào môi hắn có thể đụng tới.
“Không giống ngươi của thường ngày chút nào. Tại sao đột nhiên lại như thế này?”
Trong nỗi sợ hãi tràn ngập không khí lạnh lẽo, bên trong tâm hồn khô khan và cứng nhắc, niềm hy vọng ló đầu ra như mầm non đẫm sương. Hắn tóm lấy thứ mỏng manh và xinh đẹp đó bằng móng vuốt sắc nhọn, xé toạc nó ra. Không biết nó sẽ mang lại kết cục như thế nào. Phải dập tắt hy vọng cuối cùng đã nảy mầm trong lòng.
“Ta ghét ngươi rất nhiều. Chán ghét. Ta hy vọng ngươi sẽ gặp phải kết cục đau khổ giống như những gì ngươi đã làm trước đây.”
“Aeroc?”
Đôi bàn tay đẫm máu của hắn bấu víu lấy một người đã rời đi. Gọi tên người đó hết lần này đến lần khác, chờ đợi một câu trả lời sẽ không bao giờ đến.
Clough tỉnh dậy với một cơn ác mộng khủng khiếp. Nó sống động đến mức hắn thấy mình đang thở hổn hển với đôi mắt ngấn lệ. Khóe mắt cay cay. Cơn đau dữ dội đến mức hắn không thể mở mắt ra được. Đưa tay lên lau đôi má đẫm nước mắt. Ngay cả khi dùng lòng bàn tay chùi, nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra. Hắn không thể hô hấp bình thường được nên phải thở ra vài hơi nặng nhọc.
Môi ướt đẫm bởi những giọt nước mắt đã chảy xuống mũi một lúc lâu. Dù có lau nước mắt bao nhiêu cũng vô ích. Có lẽ tuyến lệ của hắn đã hỏng rồi, hoặc trái tim hắn đang vỡ vụn. Tại sao hắn lại cảm thấy hối hận và ghê tởm bản thân như vậy?
Cuối cùng, hắn cũng mở mắt ra. Chiếc gối ướt đẫm nước mắt. Tứ chi không còn sức lực và cảm thấy choáng váng đến mức nghĩ mình có thể sẽ chết đi được. Bằng tầm nhìn mờ ảo, hắn thấy một căn phòng mình không nhận ra. Đó rõ ràng là một căn phòng xa lạ, nhưng bầu không khí lại không hề xa lạ. Khi hắn hít một hơi thật sâu, một mùi hương quen thuộc tràn ngập trong không khí, cảm giác hối hận không thể giải thích được dần dần biến mất.
Không thể thở được, Clough ngồi dậy và nhận ra có ai đó đang ngủ cạnh mình, nằm như đã chết. Khuôn mặt và mái tóc vàng như trong một giấc mộng. Đó là Aeroc. Ngủ say đến nỗi Clough không chắc người này còn sống hay không.
‘Ngài ấy không thể chết được, phải không?’
Một cảm giác sợ hãi đột ngột ập đến trong hắn. Không biết khi nào, nhưng có vẻ như đã có lúc Aeroc vĩnh viễn không mở mắt ra được nữa. Có lẽ đó là trong một giấc mơ. Clough không thể để người này rời đi như thế này. Hắn không muốn bị bỏ lại một mình nữa.
Clough vội vàng ôm lấy Aeroc và kiểm tra xem anh có còn thở không. Hắn áp tai vào chóp mũi của Aeroc, dùng tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể ấm áp rồi áp tai vào ngực anh. Trái tim người này vẫn đập mạnh mẽ. Clough có thể cảm nhận được lồng ngực mình đang chuyển động theo nhịp thở đều đặn của đối phương. Người này vẫn còn sống và khỏe mạnh.
Thở phào nhẹ nhõm, hắn ôm chặt Aeroc trong tay. Những hành động luống cuống của hắn trước đó dường như đã đánh thức Aeroc khỏi giấc ngủ, anh cau mày và tỉnh dậy. Nếu là lúc khác Clough sẽ để anh tiếp tục ngủ, nhưng bây giờ Clough chỉ muốn nhìn anh mở mắt. Muốn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt xanh đó.
“Aeroc?”
Clough gọi, giọng hắn nghe buồn cười và nghẹn ngào. Aeroc không trả lời. Ngay cả trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, máu của Clough như nguội lạnh và trở nên lo lắng tột độ. Đôi mắt đã ngừng ngấn lệ của hắn lại nóng bừng lên.
“Aeroc?”
Hắn thậm chí còn không thể phát âm chính xác từ ngắn đó. Nước mắt chảy xuống má và rơi xuống hàng lông mi màu vàng rung rinh. Sau đó, một giọng nói khàn khàn tuôn ra, “Ưm.”
Clough cảm thấy nhẹ nhõm. Vẻ mặt nhăn nhó của Aeroc, khiến hắn thoát khỏi nỗi kinh hoàng chết chóc, khiến hắn cảm thấy biết ơn hiện tại. Khuôn mặt ấy trông thật đáng yêu. Clough đặt một nụ hôn trộm khi thấy môi Aeroc nhăn nhó, không thể phát ra tiếng nào mạch lạc.
Người nhận nụ hôn trộm yếu ớt đó phản kháng, khi nụ hôn kết thúc, Aeroc từ từ mở mắt ra, giọt lệ đọng trên hàng mi dày. Clough mỉm cười khi thấy hình ảnh phản chiếu ngốc nghếch của chính mình trong đôi mắt sâu như hồ nước đó. Chậm rãi chớp mắt, Aeroc ngơ ngác nhìn hắn, vẫn chưa tỉnh hẳn.
“Ta không thể làm được nữa.”
“Tối nay sẽ không làm nữa.”
“Vậy anh sao vậy, Clough?”
Aeroc mở to mắt ngạc nhiên khi nhận thấy những giọt nước mắt trên khóe mắt Clough, anh nhanh chóng đưa tay lên lau chúng đi. Cùng lúc đó, anh nhỏm dậy và dùng tay còn lại lau má ướt lệ của Clough. Anh có vẻ rất bối rối và hỏi: “Có chuyện gì thế?” Nhưng Clough không thể giải thích rõ ràng, giọng nói nghẹn ngào của hắn nghe vô cùng buồn bã và đau đớn, như thể trái tim bị xé nát. Clough nắm lấy bàn tay đang ôm lấy má mình và áp môi vào lòng bàn tay đó.
“Không có gì.”
“Anh khóc nhiều quá, không thể nào có chuyện gì được. Có phải anh…”
Aeroc không thể tiếp tục nữa. Anh cắn môi rồi mỉm cười nhẹ. Nụ cười có vẻ rất chân thành và buồn bã, khiến trái tim Clough chùng xuống. Một vài giọt nước mắt nữa lăn dài trên khuôn mặt hắn.
“Nếu anh muốn đổi ý về điều này ngay bây giờ.”
“Im đi. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, ngài vẫn là của tôi và ngài sẽ không bao giờ rời xa tôi được.”
Sự đe dọa không có chút sức mạnh nào đến từ một người đang gần như gục xuống vì khóc quá nhiều. Tuy nhiên, Aeroc ôm lấy người đàn ông đang thổn thức như một đứa trẻ bị bỏ rơi mà không thốt thể nên lời.
Thông thường, một Bá tước quý tộc thường kiêu ngạo coi thường mọi người, nhưng kỳ lạ thay, với Clough, Aeroc lại thiếu tự tin. Ngay cả khi đẩy Clough ra và bảo mình không thể trải qua chuyện như trước nữa, anh vẫn luôn run rẩy như người bị tình yêu làm tổn thương.
Clough không biết chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ của Aeroc, một quá khứ dường như chẳng có gì ngoài ánh sáng. Anh đã phải chịu những vết thương sâu khó thể đo đếm được và sẽ phải mất một thời gian dài để có thể chữa lành chúng. Đáng lẽ Clough phải là người vòng tay quanh người Aeroc và ôm anh, nhưng thay vào đó Clough lại bấu víu lấy đối phương.
Thiếu lòng tin có nghĩa là thiếu sự chắc chắn, và do đó, là thiếu niềm tin vào người khác. Clough, người bị ràng buộc với anh, cũng cảm thấy như vậy. Thật đáng lo ngại khi Aeroc luôn nghi ngờ, giống như anh sở hữu một bộ óc thông minh, chỉ có thể ghi nhớ nhưng không bao giờ hiểu được. Hoặc có lẽ người này chỉ muốn một lời khẳng định.
Lần nào Clough cũng đảm bảo đưa ra câu trả lời rõ ràng. Hắn tin chắc rằng việc học đi lại là một phương pháp tuyệt vời có thể áp dụng được ngay cả với những kẻ ngốc. Clough lặp đi lặp lại trong những giọt nước mắt rơi xuống như vô tận của mình, “Ngài là của tôi, và tôi sẽ không bao giờ để ngài rời đi.” Cuối cùng, giọng của Aeroc bắt đầu lạc đi.
“Vậy thì tại sao? Tại sao anh lại khóc?”
Đó là một cơn ác mộng mà hắn không muốn nhớ lại. Aeroc vòng tay ôm lấy Clough, tựa mũi lên đầu hắn và thì thầm nhẹ nhàng với Clough nói cho mình biết chuyện gì đã xảy ra. Clough muốn trở thành trụ cột cho Aeroc, nhưng giọng nói và bàn tay vuốt ve lưng hắn thật ấm áp khiến Clough không còn bướng bỉnh nữa.
“Trong giấc mơ, tôi phát điên vì ngài đã giết vợ mình, Raphiel và đứa con của chúng tôi trong bụng em ấy một cách quá khủng khiếp. Thế nên tôi nguyền rủa ngài phải chịu một cái chết đau khổ không kém. Lặp đi lặp lại. Thậm chí còn hơn và hơn thế nữa. Cho đến khi ngài thực sự chết đi theo cách đó.”
Vào lúc đó, người đang ôm hắn hoàn toàn cứng đờ, giống như một con búp bê làm bằng băng. Hơi thở ngừng lại, và trái tim bắt đầu đập ngày càng nhanh. Những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn run lên. Khi Clough ngẩng đầu lên, mặt Aeroc trắng bệch vì kinh ngạc.
Ngay lập tức, Clough hối hận. Hắn đã làm một việc mà một Alpha không bao giờ nên làm với một Omega không ổn định trong kỳ động dục. Hắn thật tàn nhẫn khi nói mình đã nguyền rủa Omega mà lẽ ra hắn phải yêu thương và ôm chặt trong vòng tay, ngay cả khi điều đó chỉ là trong một giấc mộng. Đó là điều không bao giờ nên kể với Aeroc, người vốn đã nhạy cảm và bồn chồn. Hắn thật ngu ngốc.
“Tôi xin lỗi. Đáng lẽ tôi không nên nói những điều như vậy.”
Clough đứng dậy và lần này ôm chặt Aeroc đang run rẩy. Hắn nhè nhẹ vuốt ve lưng Aeroc như đối phương vừa làm cho mình. Bàn tay run rẩy của Aeroc chạm vào ngực Clough. Giống như muốn đẩy hắn ra xa hơn là tiến lại gần. Clough muốn tự khâu miệng mình lại ngay lập tức vì đã nói những lời như vậy.
“Đáng lẽ tôi không nên nói gì cả.”
Clough kéo anh lại gần, để trán Aeroc chạm vào bên má vẫn còn hơi ẩm của mình. Hắn bất giác hôn lên vầng trán đó. Aeroc vẫn không nói một lời, điều này càng khiến Clough cố nghĩ ra một cái cớ.
“Người ta nói giấc mơ trái ngược với thực tế, nên cơn ác mộng này có thể mang lại may mắn cho tôi.”
Clough nhẹ nhàng vuốt ve Aeroc, cố gắng sưởi ấm cơ thể lạnh giá của anh bằng mọi cách.
“Có lẽ ngài có sáu đứa con trong giấc mơ vì tiềm thức của tôi mong muốn như vậy. Trong giấc mơ, ngài là Alpha, nhưng tôi đã cưỡng ép biến ngài thành Omega. Khi nó thực sự xảy ra vì một hiện tượng đột biến y học. Hiện thực dường như lẫn lộn một cách kỳ lạ trong giấc mộng. Tôi đã chia tay với Raphiel và giờ ngài là vợ tôi. Đó chỉ là một giấc mơ ngu ngốc. Những điều tốt đẹp sẽ tiếp tục xảy đến với chúng ta nên đừng lo nghĩ về những giấc mơ kỳ quái đó nữa.”
Dù Clough có cố gắng xoa dịu anh đến mức nào, Aeroc vẫn không ngừng run rẩy. Thậm chí còn có thể nghe thấy những tiếng nức nở yếu ớt. Clough vô cùng hối hận vì những lời nói bất cẩn của mình đã khiến Omega rõ ràng đang mang bầu của mình rùng mình sợ hãi.
“Suỵt. Không sao đâu. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Tôi sẽ không làm điều đó với ngài.”
Hắn nhẹ nhàng dỗ dành Aeroc một lúc lâu. Một lúc sau, Aeroc hít một hơi thật sâu, cố gắng tự mình kiềm chế những giọt lệ của mình khi với những tiếng nức nở kìm nén. Một lúc sau, một giọng nói khàn khàn gần như không thể hiểu nổi lọt vào tai hắn.
“Trong giấc mơ của anh sau khi ta chết…”
“Tôi đã bảo ngài đừng nghĩ về giấc mơ ngu ngốc đó mà.”