Lỡ Bước Vào Vườn Hồng - P2: Quyển 3 – Chương 10.1 - Đắng và ngọt

Một tháng trôi qua nhanh chóng, và đến tháng thứ hai, cường độ dạy dỗ của người quản gia giảm dần, có thể vì ông ta mệt mỏi hay do không còn gì để dạy. Tư thế của Clough đã rất hoàn hảo và hắn đã đọc hàng chục cuốn sách về nghệ thuật tự do. Hắn thậm chí còn chơi trò đá chân với Aeroc, cọ chân họ vào nhau dưới mặt bàn.

Sau đó, người quản gia đã cố gắng dạy Clough chơi một loại nhạc cụ nhưng đã bỏ cuộc sau khi Clough suýt làm hỏng một cây vĩ cầm quý giá. Ngay từ đầu, Clough đã hành xử hoàn hảo trên bàn ăn và cưỡi ngựa rất xuất sắc. Hắn cũng rất giỏi tất cả các môn thể thao khác và hiếm có ai có thể đánh bại kiếm thuật của hắn. Nhưng bây giờ, không còn gì để soi mói nữa, nên cuối cùng họ quay lại vấn đề hàng đầu. Đó là vấn đề về địa vị xã hội của hắn.

“Ngài có thành tích gì không? Đừng quá đề cao sự giàu có của ngài.”

“Chưa có.”

“Vậy tôi sẽ đợi.”

Hắn bực bội nghiến răng, nhưng không thể làm gì được. Ngay cả trước khi người quản gia bảo hắn đừng bao giờ mơ đến việc chính thức kết hôn với Bá tước, hắn đã gần như bỏ cuộc. Thay vào đó, hắn quyết định coi Aeroc là Omega hợp pháp của mình trong lần phát tình tiếp theo này. Người quản gia có lẽ sẽ không thích điều đó, nhưng sẽ không thể làm gì nếu họ gây ra sự cố. Đáng ngạc nhiên là Aeroc có vẻ hơi thất vọng khi nhận ra họ không thể tổ chức lễ cưới và có lẽ sẽ không thể trong một thời gian dài nữa.

“Nếu muốn làm điều đó một cách hoành tráng, tôi nghĩ ngài có thể công khai tuyên bố mình là Omega và tổ chức một buổi lễ lớn ở thánh đường.”

Clough nói như vậy, một nửa là để trêu chọc, nhưng Aeroc lại nghiêm túc cân nhắc điều đó. Nếu anh từ chối thẳng thừng vì nó có thể đe dọa đến vị trí của Bá tước thì cũng điều đúng đắn, nhưng thấy Aeroc không thể làm vậy, Clough vui mừng khôn xiết và phải kiềm chế bản thân để không ngay lập tức quỳ xuống trước Aeroc và đưa ra một lời cầu hôn hoành tráng. Hắn muốn để dành chuyện đó cho sau này. Một lúc sau, Aeroc lắc đầu.

“Ta không thể, vẫn chưa phải lúc. Nhưng chúng ta không thể để nó trôi qua như thế này được.”

“Tất nhiên rồi. Chúng ta hãy đi ăn một bữa tối đơn giản nhé?”

“Một bữa tối? Ở đâu?”

“Bất cứ nơi nào. Bất cứ nơi nào ngài muốn.”

Aeroc suy tư một lần nữa rồi gật đầu. Clough nắm tay Aeroc và hôn vào mu bàn tay đó. Và ngay khi hắn định hôn lên môi Aeroc lần nữa, hắn đã bị gián đoạn bởi một tiếng ho của người quản gia, như thể ông ta mắc bệnh về phổi.

“Tôi sẽ chuẩn bị cho bữa tiệc.”

“Vậy thì tôi sẽ để việc này cho ông. Nhân tiện, đây không phải là một bữa tiệc, chỉ là một bữa tối. Tôi muốn nó riêng tư nhất có thể.”

“Đừng lo lắng về điều đó.”

Mặc dù người quản gia rất nghiêm khắc và đáng sợ nhưng ông ta cũng rất kỹ lưỡng trong công việc nên sau khi nói vậy, Clough đã có thể đến văn phòng của mình vào ngày hôm đó mà không gặp thêm rắc rối nào. Aeroc đứng bên cửa sổ nhìn xuống hắn. Clough ngước nhìn anh, mỉm cười và giơ tay lên, và Aeroc cũng giơ tay đáp lại. Sẽ không còn nhiều những ngày mà họ phải chia xa như thế này nữa. Sau đợt phát tình sắp tới này, Clough sẽ ở bên cạnh bảo vệ vợ và con mình. Khi đó, không ai, quản gia hay người khác, có quyền ngăn cản hắn.

Trong những tuần trước bữa tối ăn mừng, thỉnh thoảng hắn có ghé qua dinh thự, nhưng không có việc gì. Thay vào đó, hắn làm việc cả ngày lẫn đêm để nâng cao địa vị của mình. Clough sắp xếp các phần việc hắn đã bắt đầu và giao chúng cho những đồng nghiệp đáng tin cậy trong ngành, chỉ giao dịch với những khách hàng lớn và dành thời gian còn lại để quản lý các quỹ quốc gia.

Hắn vẫn còn ở giai đoạn đầu nên chưa có thành tích gì đáng kể, nhưng Clough tự tin sẽ có được thành công trước khi kết thúc năm nay. Những người có tầm ảnh hưởng trong lĩnh vực này đều giữ chức vụ cao nên Clough khá bận rộn gặp gỡ bọn họ. Kết quả là hắn ít ghé dinh thự hơn. Vì Aeroc vẫn bình an vô sự ở khu nhà nên anh không quá lo lắng.

Khi ngày đã hẹn đến gần hơn, Clough cảm thấy tim mình đập nhanh một cách kỳ lạ mà không rõ lý do. Đặc biệt là khi chạm vào chiếc nhẫn đã được đặt mới, nghĩ đến khớp xương hoàn hảo trên ngón tay của Aeroc, hắn càng không thể bình tĩnh lại. Lhi hắn chuẩn bị cầu hôn Raphiel trước đây cũng không như thế này. Lần này hắn cảm thấy hồi hộp và lo âu. Thậm chí còn có một chút lo sợ rằng mọi thứ có thể đi sai hướng.

“Clough Bandyke, nếu bây giờ đã như thế này thì sau này mày sẽ làm thế nào?”

Hắn cố gắng kiềm chế sự phấn khích của mình, nhưng thật khó để kìm nén nụ cười không ngừng nở trên môi. Thấy cấp trên cười thầm, thư ký nhìn hắn như kẻ điên nên Clough giả vờ hắng giọng như không có chuyện gì xảy ra.

Vào ngày đã hẹn, Clough ăn mặc chỉnh tề hơn thường lệ. Hắn mặc bộ vest hoàn hảo được Martha chuẩn bị, thậm chí trong mắt chính mình, hắn trông cũng khá ổn. Sau khi vẫy tay chào tạm biệt Martha, người đã cầu xin hắn hãy thành công lần này, Clough đi tới dinh thự. Và ngay khi bước vào lối vào, miệng hắn không thể ngậm lại trước cảnh tượng xe ngựa hối hả quanh dinh thự Bá tước.

Hơn nữa, khi bước vào lối vào dinh thự, người quản gia mặc lễ phục ngẩng đầu chào hắn: “Xin chào, thưa ngài. Tôi có thể xemgiấy mời của ngài được không?”

“Giấy mời gì cơ? Và đây là một bữa tối riêng tư à?”

“Nó đã rất riêng tư rồi. Tất nhiên là theo tiêu chuẩn của Bá tước.”

Hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn quản gia, nhưng chuyện đã vậy rồi, không có cách nào nữa. Nhìn thấy người quản gia nở nụ cười nhạt, Clough tin chắc mình đã bị lừa. Hắn đã quá dễ dàng tin tưởng ông ta. Lão cáo già xảo quyệt này.

Tóm lấy người quản gia và tranh luận với ông ta cũng vô ích. Hắn phải đi tìm Aeroc ngay bây giờ. Theo sự hướng dẫn của người hầu, hắn bước vào khu nhà và thấy có những chiếc bàn được bày ở ngoài trời thay vì trong phòng ăn. Nhìn những bàn tiệc và khu vườn được trang trí lộng lẫy giống như buổi dạ hội lần trước, trong giây lát hắn cảm thấy choáng váng.

Tài chính của Bá tước đã tốt hơn nhiều nhờ nỗ lực của Clough, nên đây không phải là vấn đề gì to tát, nhưng điều quan trọng là, làm sao họ có thể nghĩ toàn bộ bữa tiệc này là một bữa tối riêng tư? Đặc biệt là khi hắn thấy ai đó đang nói chuyện với một Alpha cao lớn với đôi mắt màu bạc rồi họ thấy Clough và vẫy tay chào hắn. Người đó chính là vị hôn phu cũ của hắn! Clough cảm thấy mình sắp ngất đi, nhưng quyết định tìm ra thủ phạm trước, bóp cổ đối phương trước khi bản thân ngất đi.

“Aeroc!”

Hắn lao tới chỗ Aeroc ngang qua phòng tiệc. Một số vị khách nhìn Clough và đưa tay ra chào hỏi: “Ta nghe nói đây là một ngày đặc biệt đối với anh. Hôm nay là sinh nhật của anh à?” Hắn vô thức nở nụ cười hiếu khách nhất của mình và nói, “Không, hôm nay không phải sinh nhật của tôi. Chắc chắn có sự hiểu lầm nào đó.” Và vội vàng bắt tay họ.

“Xin thứ lỗi cho tôi. Tôi đang cần tìm Bá tước.”

“Nếu là Teywind thì ta đã nhìn thấy ngài ấy ở đằng kia.”

Hắn nhanh chóng chạy theo hướng được vị khách đó chỉ. Giữa đám đông nhộn nhịp những người hầu bận rộn phục vụ khách khứa, ở trung tâm sảnh tiệc lớn trong khu vườn, hắn thấy Aeroc trong bộ vest trắng chói lóa.

Trông Aeroc còn rạng rỡ hơn thường ngày, và khoảnh khắc thấy Clough, h nụ cười như mặt nạ thường ngày chợt mất đi như thể nó đã bị vứt đi đâu đó và anh mỉm cười rất đẹp, làm Clough cảm thấy như thể mình đang trong cơn mơ. Vào lúc đó, không chỉ Clough mà tất cả mọi người xung quanh đều đồng loạt nhìn Aeroc.

“Hôm nay Bá tước có vẻ đặc biệt thu hút.”

“Ồ, không biết chuyện gì xảy ra với ngài  ấy không nữa. Ngài ấy trông có vẻ rất hạnh phúc.”

“Có thể nào ngài ấy đã phải lòng ai đó?”

“Omega may mắn này là ai thế? Có phải nhà Westport không?”

Nghe vậy, Clough tỉnh táo lại ngay lập tức. Hắn nắm cánh tay của Aeroc, người đang rộng lượng nở cười với bất kỳ ai.

“Xin thứ lỗi cho chúng tôi. Tôi có chuyện khẩn cấp cần bàn với Bá tước.”

Giọng điệu thẳng thừng của hắn khiến những vị khách vừa trò chuyện giật mình, nhưng họ không phản đối vì biết Clough là người phụ trách quản lý tài chính của Bá tước và họ có mối quan hệ thân thiết đến kỳ lạ. Trong giới quý tộc, Aeroc và Clough vốn được biết đến là có mối quan hệ thân thiết. Mặc dù có ý kiến cho rằng đó là một tình bạn khó hiểu giữa hai Alpha độc thân, nhưng mọi người dễ dàng bỏ qua khi thấy Clough kéo tay Aeroc vào một góc.

“Anh đang làm gì vậy, cư xử thô lỗ với khách như vậy? Mọi người đang nhìn anh quái lạ kìa”.

Ngạc nhiên thay, Aeroc lại là người nổi giận. Nhưng do họ không thể tranh cãi ở đây nên Clough đưa anh đến một góc vắng vẻ trong vườn, nơi không có ai ở đó. Kể từ khi xảy ra vụ bạo lực trước đó, không có ai đến gần nơi Clough đứng, nhưng để đề phòng, hắn đã nhờ một người giúp việc đi ngang qua phong tỏa khu vực này để không ai có thể vào đây được. Người hầu gái, một người hầu của Bá tước và biết rõ mối quan hệ của họ không chỉ là một ‘tình bạn khó hiểu’, lặng lẽ gật đầu.

Ngay khi họ đến góc cua, Clough túm lấy cổ áo Aeroc và gầm gừ.

“Một bữa tối đơn giản là thế này sao?”

“Nhưng ta đã giảm danh sách khách mời xuống một nửa rồi.”

Aeroc cáu kỉnh đẩy tay Clough ra. Đối phương xinh đẹp đến chói mắt khiến Clough muốn đẩy ngã anh ngay lập tức, nhưng hắn phải kiềm chế vì cần phải thể hiện nỗi tức giận của mình trước đã. Hắn cố tình chống tay lên hông đi đi lại lại, và cao giọng. Nếu không, hắn cảm thấy như mình sẽ phải chịu thua sự phấn khích của mình.

“Tôi tưởng sẽ không có khách khứa!”

“Làm sao có thể không có khách trong một bữa tiệc? Đừng vô lý như vậy.”

Họ thực sự giao tiếp với nhau rất tệ. Ban đầu, tất cả những gì Clough muốn là một khoảnh khắc lãng mạn cùng rượu vang hảo hạng trong khi chỉ có hai người họ bên nhau, thì thầm to nhỏ. Điều cuối cùng hắn muốn là một bữa tiệc hoành tráng với tất cả các quý tộc tụ tập, bao gồm cả vị hôn phu cũ của hắn. Nhưng có vẻ như Aeroc không hề hiểu ý hắn. Cảm thấy thật thất vọng, Clough nới lỏng cà vạt và thở dài.

“Sau khi tỏ ra hiếu khách với nhiều vị khách đó, điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?”

“Tiếp theo là sao?”

Aeroc hỏi như thể không biết gì cả. Thấy vậy, Clough cảm thấy cơn tức giận sôi sục trong lòng.

“Ngài đang trong thời kỳ phát tình đấy!”

“À, ta vẫn chưa thấy người nóng lên.”

Nghe thấy tiếng hét của Clough, Aeroc nhanh chóng trở nên bối rối và lắp bắp phủ nhận. Clough khịt mũi đáp lại.

“Đừng nói dối tôi. Tôi đã có thể ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào rồi.”

Đặt tay lên mũi, Aeroc hỏi với vẻ mặt lo lắng.

“Những người khác cũng nhận ra nó à?”

“Không đến mức đó đâu. Chỉ có tôi mới có thể ngửi thấy nó. Những người khác chỉ có thể ngửi thấy mùi nước hoa của ngài thôi.”

Không muốn Aeroc lo âu, Clough trả lời với giọng điệu có chút trêu chọc. Aeroc nhìn Clough với vẻ mặt trống rỗng, chớp mắt và hỏi thêm một câu khác.

“Có chuyện gì với anh vậy? Anh thực sự là một con chó chứ không phải người phải không?”

“…”

Nghĩ đến việc Aeroc đối xử với mình như một con chó. Clough cười khúc khích. Sau đó hắn đưa Aeroc trở lại thực tế.

“Nếu tôi là chó đực thì ngài là chó cái. Thôi nào, chúng ta hãy đi tạo ra mấy chú chó con nào.”

Hắn nắm lấy tay Aeroc đang luống cuống và muốn quay trở lại dinh thự, nhưng Aeroc đã đẩy hắn ra. Khi hắn quay lại, mặt Aeroc đỏ bừng, làm những cử chỉ kỳ lạ, không nói nên lời. Sau khi thở dài một hơi, anh lại mở miệng.

“Chờ đã. Còn khách khứa thì sao?”

“Họ sẽ tự chăm coi được bản thân và về nhà. Người quản gia sẽ xử lý phần tiếp theo. Ngoài kia có rất nhiều người, mọi thứ sẽ không sụp đổ chỉ vì ngài không ở đó ”.

“Nhưng với tư cách là chủ nhà, ít nhất ta phải chào họ.”

Clough nhanh chóng nắm lấy eo Aeroc để giữ anh không rời ra được, sau đó nhìn thẳng vào đối phương, dùng ánh mắt cảnh cáo anh.

“Ngài định chào đón một trăm người trong bao lâu? Nếu có đủ sức lực để làm được điều đó thì tôi muốn ngài tập trung vào chuyện trên giường của chúng ta hơn.”

“Clough!”

Khi bị kéo bước đi những bước dài, Aeroc vấp ngã. Cho dù Aeroc có gọi hay cố gắng chuyển hướng sự chú ý của hắn đến mức nào, Clough thậm chí không hề nao núng và tiến thẳng vào phòng ngủ. Phòng ngủ của Aeroc được trang trí có phần lãng mạn, rất may Aeroc đã hiểu được ý nghĩa thực sự của bữa tối này. Một mùi hương thoang thoảng phảng phất trong không khí, rải rác đây đó những bông hoa nhạt màu. Trên bàn còn có đồ uống nhẹ và đồ ăn nhẹ.

“Ngài luôn chuẩn bị sẵn sàng.”

“Không phải vậy đâu, ta chỉ…”

Aeroc không thể nhìn mắt đối phương và ngập ngừng đáp lại. Clough đẩy anh vào phòng và nhanh chóng khóa cửa lại. Giống như những gì Aeroc đã làm trước đó, Clough khóa các cửa ra vào và cửa sổ, sau đó kéo rèm lại.

Vì không muốn bị làm phiền nên khi bước vào dinh thự, hắn đã ra hiệu những người giúp việc và người hầu bằng ánh mắt của mình, vì vậy trừ khi chiến tranh nổ ra, họ sẽ không bị làm phiền. Hắn tin chắc lần này quản gia sẽ không làm phiền họ, ông ta sẽ phải biết điều hơn rồi. Ông ta sẽ không muốn nhìn thấy cậu chủ trẻ yêu dấu của mình phát tình, bám lấy một Alpha trong tình trạng lôi thôi.

Aeroc liếc nhìn lại Clough với vẻ mặt hơi lúng túng. Aeroc hiện tại này có vẻ không phải là một người hay mỉa mai hay cám dỗ người khác. Khá khó hiểu khi Aeroc luôn trở nên ngoan ngoãn khi Clough chủ động tạo ra bầu không khí khiêu khích, và theo một cách nào đó, nó cũng có phần dễ thương.

Anh có vẻ hơi sợ tình dục do người khác khởi xướng. Sau khi dụ dỗ hắn trong phòng khách một lần, họ cũng đã quan hệ một lần trong thư viện. Tránh né người quản gia và mây mưa vội vã, người Aeroc lúc đó đã trở nên cứng đờ.

Lúc hắn đè Aeroc vào giá sách từ phía sau, đặc biệt khi cổ tay bị nắm lấy, vẻ mặt van xin được thả ra, gần như sắp khóc của đối phương, trông thật đáng thương. Khi đó, hắn đã ôm Aeroc rất lâu trong tay khi anh ngã xuống sàn sau khi lên đỉnh. Trong khi vuốt ve tấm lưng run rẩy ấy và thì thầm nhiều lần rằng mọi chuyện vẫn ổn, Aeroc ngồi trên đùi Clough, vùi đầu vào cổ hắn và thậm chí còn rơi vài giọt nước mắt. Khi đó Clough đã học được rằng ép buộc Aeroc khi người này không sẵn lòng không phải là một ý tưởng hay.

Aeroc lúc này đang phát tình nên Clough cho rằng anh sẽ không ngại bị kéo đến đây, nhưng nhìn thấy anh như thế này, hắn lại lo lắng. Hắn không hề có ý định ép buộc người này. Hắn đang phải chờ đợi sẵn rồi, dù phải đợi thêm hai tháng hay bốn tháng nữa cũng không có gì khác biệt lắm.

“Ngài có lo lắng về việc cùng nhau trải qua kỳ động dục không? Có muốn tôi đợi cho đến khi ngài sẵn sàng không?”

Hắn hỏi một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Đáp lại, vai của Aeroc run lên một chút, nhưng nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Clough. Mặc dù không thể kiềm chế được sự cuống quýt của mình, anh vẫn lắc đầu. Nó có vẻ không phải lời nói thật nên Clough xác nhận lại lần nữa và nói: “Ý tôi là, tôi không phiền nếu chúng ta hoãn lại, miễn là ngài không bỏ rơi tôi và bỏ chạy.”

“KHÔNG. Ta cũng đã chờ đợi ngày hôm nay. Ta chỉ hơi lo âu thôi.”

“Thật sự?”

Thay vì trả lời, Aeroc lại gần Clough và ôm hắn. Clough ngay lập tức vòng tay quanh người anh, kéo đối phương lại gần hơn. Aeroc không có dấu hiệu phản kháng, nhưng thân thể vẫn hơi cứng nhắc.

Clough luôn phải ôm Aeroc thật khẽ khàng và ân cần. Tất nhiên, khi nhận thức của hắn trở nên mơ hồ, hay nói đúng hơn là chúng luôn hoàn toàn biến mất, việc ép buộc Aeroc vẫn không ổn. Sẽ dễ hiểu hơn nếu Aeroc không thích tình dục chút nào. Hắn đã đoán được về những trải nghiệm của Aeroc mà anh không muốn đi sâu vào chi tiết. Nhưng nó thật kỳ quái. Vì lý do nào đó, Aeroc cực kỳ bồn chồn, không phải về chính chuyện làm tình mà là về hậu quả ngay sau đó.

Hắn phải dịu dàng khi bắt đầu cuộc ân ái của họ, nhưng càng về cuối còn phải âu yếm nhiều hơn nữa. Nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh run rẩy pha lẫn sự phấn khích và một chút sợ hãi của Aeroc, Clough áp môi mình vào môi anh. Khi hắn đến gần, hàng mi màu vàng dần run run và cụp xuống khiến tầm nhìn của anh hơi mờ đi.

“Clough, Clough.”

Dục vọng che mờ đôi mắt mờ mịt, Aeroc đưa tay lên không trung và tuyệt vọng gọi tên hắn. Mặc dù họ đã được kết nối với nhau nhưng anh vẫn muốn liên tục xác nhận tình cảm của Clough. Như thể nó là một bong bóng sẽ tan biến bất cứ lúc nào. Trong lần động dục đầu tiên của Aeroc, Clough quá bận tâm đến ham muốn của bản thân đến mức không hiểu rõ về anh. Nhưng bây giờ mọi chuyện không như vậy. Trước tiếng gọi trìu mến của Omega, Alpha phản ứng theo bản năng. Hắn giữ hai cánh tay khua khoắng trong không trung và choàng chúng quanh vai mình.

“Tôi ở đây, Aeroc.”

“A, Alpha của ta. Đừng đi đâu cả.”

“Tôi sẽ không đi đâu cả. Tôi sẽ ở bên cạnh ngài.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo