Lỡ Bước Vào Vườn Hồng - Quyển 4 – Chương 3.2

Nắng nóng phả thẳng vào mặt anh.

Anh dụi dụi đôi mắt đau nhức của mình rồi đứng dậy. Tay chân không còn chút sức lực nào. Aeroc nhìn quanh và nhận ra mình không ở trong phòng. Anh ngồi một mình trên chiếc ghế dài trong vọng lâu bằng đá cẩm thạch giữa khu vườn tràn ngập mùi hoa hồng choáng váng. Chỉ một lúc trước, người đàn ông đó đã ở bên cạnh anh.

Chân Aeroc run rẩy. Đầu óc mù mịt. Nhưng anh không muốn ở một mình trong vườn hồng này. Đây là nơi đã chứa đựng quá nhiều kỷ niệm. Anh phải thoát ra trước khi bị chôn vùi trong đó.

Aeroc chạy đi, giẫm lên hết viên đá này đến đá khác. Mùi hương của hoa hồng dường như quấn lấy mắt cá chân. Anh gần như không thể chạy kịp trên những bước đi nặng nề. Một tòa nhà gần đó lấp ló ở phía xa.

Anh bước vào hành lang yên tĩnh. Đứng lặng trong bóng tối cho đến khi đồng tử giãn ra trở lại. Khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, anh nhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc. Tiền sảnh lớn và cầu thang dẫn lên tầng hai. Những hình chạm khắc phức tạp và những bức ảnh đóng khung theo thời gian.

Dù trải thảm đỏ nhưng khu nhà vẫn đủ im ắng để có thể nghe thấy tiếng bước chân. Những cảnh tượng lướt qua mơ hồ vang vọng trong mắt anh. Tâm trí nói với anh rằng đó là chỗ trong trí nhớ. Nhưng chẳng có gì quen thuộc cả. Nó có cảm giác xa lạ. Giống như một bức màn trong mơ đã được kéo ra.

Người vừa ở đây là ai?

Người biết tất cả mọi chuyện?

Hoặc không biết gì cả?

Aeroc đang ở trong một khu đất rộng lớn với âm thanh của gió ầm ĩ, và thứ duy nhất đang chuyển động là chính bản thân anh. Có lẽ người đó không còn ở đây nữa, đó sẽ là điều đáng buồn nhất mà anh có thể tưởng tượng được.

Bằng cách nào đó Aeroc thấy mình đang đứng trước phòng làm việc. Lẽ ra có thể về phòng mẹ mình, anh có thể vào phòng riêng của mình, nhưng chính sự mong mỏi đã đẩy anh đến đây. Nếu mở cửa ra, có thể một ngày nào đó anh sẽ nhìn thấy tấm lưng vững chãi của một người đàn ông đang ngồi đó như anh đã thấy trong mộng. Hy vọng rằng đó không phải là hy vọng hão huyền.

Cánh cửa trượt mở không một tiếng động và anh có thể nhìn vào phòng làm việc. Aeroc liếc nhìn bức tranh Bốn Mùa treo trước mặt . Đúng như anh dự đoán, người đó không có ở đó.

Khung cảnh có cảm giác sống động một cách kỳ lạ. Mọi thứ vốn đã luôn ở đó, ở vị trí quen thuộc của nó, đều mang một sức sống kỳ quái, như thể nó có thể sống lại bất cứ lúc nào. Thật lạ lẫm. Aeroc nhìn quanh. Sách vẫn còn trên kệ, ngòi bút trên bàn vẫn như được đóng lại. Không có gì thay đổi, vậy tại sao?

Anh bước lên tấm thảm. Đi sang phía bên kia bàn, đến chiếc ghế dài lớn quay lưng ra cửa. Bộ ấm trà yêu thích của người kia đang ở trên bàn, phần cuối của nó hầu như không nhìn thấy được trên chiếc ghế dài. Khi vòng qua góc ghế dài để kiểm tra bộ pha trà, Aeroc nhìn thấy một cảnh tượng mà anh không thể tin được.

Người đó đã ở đó.

Mặc áo sơ mi và áo vest, Clough đang thiếp đi trên một chiếc đệm nhỏ. Anh ấy cao lớn đến mức co người chật chội trên chiếc ghế sofa lớn có thể ngồi được ba người. Chiếc chăn có họa tiết đám mây dễ thương đến nực cười của anh ấy được cuộn tròn thành một bó, gần như không che được phần thân hình to lớn. Tuy nhiên, Clough vẫn ngủ say, bất động và thở đều đặn. Mái tóc phía trước rối bù trên vầng trán cao. Tay áo xắn lên một cách bừa bãi, tay khoanh lại, khuôn mặt vốn khá nghiêm túc nhưng lại hơi nhếch nhác. Chắc hẳn anh ấy đã ngủ quên khi đang làm việc, giấy tờ vương vãi khắp sàn nhà.

Aeroc phải quay lại chỗ cũ trước khi Clough tỉnh dậy. Hoặc nếu không anh có thể phải chịu một hình phạt khủng khiếp khác, nhưng đôi chân không thể rời đi.

Khi nào Aeroc có thể quan sát Clough ngủ như thế này? Tất cả những gì anh có thể tưởng tượng là Clough tỉnh dậy, nhìn thấy anh và sẽ nổi cơn thịnh nộ như một thẩm phán độc ác. Nhưng đó không phải là con người thực sự của người này.

Clough đã là một người hiền lành, hôn từng ngón tay của người mình yêu.

Người đàn ông cười nhẹ và thì thầm về tình yêu của mình.

Một người đàn ông tốt bụng luôn ở cạnh bên anh hơn bất kỳ ai khác.

Sự tham lam của Aeroc dành cho tình yêu của người khác đã khiến Clough suy sụp, nhưng cuối cùng Aeroc cũng đã nắm được người này trong tay. Đó là kết quả của một nỗi ám ảnh mà anh không thể buông bỏ sau khi sống lại lần thứ hai.

Aeroc đưa tay chạm vào má đối phương. Đầu người kia tự nhiên nghiêng vào lòng bàn tay đó. Có cái gì đó nóng hổi bùng lên trong ngực anh.

“..Ừm… Le….”*

Những lời lầm bầm rõ ràng là chữ cái đầu tiên của tên người khác. Thật buồn. Sẽ đau đớn biết bao khi ở bên một người mà mình không muốn khi bản thân vẫn vô thức nhớ đến người khác. Phải buông tay anh ấy ra thôi. Nhưng Aeroc cảm thấy như mình sẽ chết mất nếu để người này đi. Không phải lần thứ hai này nữa… Kể cả khi không thể nghe được lời tỏ tình của người này, dù chỉ là lời nói dối.

Có thể gọi anh là một tên ích kỷ, nhưng miễn là người này còn ở đây, anh sẽ không lãng phí cơ hội thứ hai của mình.

Aeroc quỳ xuống. Và rồi hôn trộm lên đôi môi của một người đàn ông đẹp trai đang chìm trong giấc ngủ. Để lời nguyền sẽ không bao giờ bị phá vỡ. Cầu mong họ sống mãi mãi bên nhau, chỉ có hai người họ thôi.

Đương nhiên, bàn tay của Aeroc di chuyển lên ngực đối phương, và ngay khi anh cảm thấy đôi môi ấm áp đặt trên mình, có thứ gì đó chuyển động bên dưới bàn tay mình. Aeroc giật mình nhìn xuống. Một vật nhỏ xíu cử động, và một bàn tay nhỏ bé thò ra khỏi chăn.

“Ô.”

Bàn tay lóng ngóng đẩy chiếc chăn ra. Có cái gì đó tạo ra một loạt tiếng thở hổn hển khó chịu. Aeroc kéo chăn ra.

A.

Không giống như những gì Aeroc đã tưởng tượng, một đứa bé với mái tóc màu hạt dẻ sẫm màu nằm trên một cơ thể to lớn. Cậu bé đưa một tay vào miệng mút, nhưng sau đó ngẩng đầu lên và nhìn Aeroc. Cậu bé chớp mắt một lúc rồi mỉm cười.

“Ma.”

Một ngọn giáo lớn đâm vào ngực anh.

(Lưu ý: trong tiếng Hàn, Rayfiel (레이피엘) và Lenoc (레녹) bắt đầu bằng cùng một chữ cái 레. Clough đang gọi Lenoc tới đây, nhưng Aeroc nghĩ anh ta đang gọi Raphiel.)

Hai bàn tay nhỏ xíu háo hức vươn về phía Aeroc. Cố căng bụng lên, cậu bé cố gắng ngọ nguậy và duỗi tay ra lần nữa. Khi không thể với tới, cậu càu nhàu và đá mạnh vào đôi chân ngắn ngủn của mình. Có vẻ như đang cố bò đi.

Những cú đá của đứa bé đánh thức Clough khỏi giấc ngủ, mày cau lại. Đối phương giơ tay lên mà không cần mở mắt, khéo léo bế đứa bé đang ngọ nguậy lên và vỗ nhẹ vào lưng cậu bé. Miệng lẩm bẩm điều gì đó, nhưng tay chuyển động chậm dần. Đứa bé lại cười khúc khích và bò về phía Aeroc, lúc này đã tới gần hơn rất nhiều.

Cậu bé dang rộng hai tay và muốn được bế lên. Ngọn giáo trong ngực Aeroc tan chảy khi anh ôm đứa bé thơm mùi sữa ngọt ngào.

“Ma.”

Một bàn tay nhỏ chạm vào má Aeroc. Aeroc nắm lấy nó và hôn vào lòng bàn tay câu bé. Đứa bé như buồn buồn và kêu gừ gừ.

Đứa con đáng yêu của ta, Lenoc.

Ngay lập tức, cảm giác xa lạ đã ngự trị các giác quan của Aeroc kể từ khi anh rời khỏi khu vườn đã bị phá vỡ. Đó không phải là Raphiel. Đây là thiên đường nơi Lenoc tồn tại, không phải địa ngục. Thực tế của anh trở lại khi anh hít vào mùi thơm của đứa trẻ trong tay.

“Xin chào, con yêu.”

Giọng của Aeroc run rẩy vì lý do nào đó. Làm sao anh có thể quên Lenoc khi chưa từng buông đứa bé này ra, không phải ngày hôm trước, không phải hôm qua, không phải sáng nay, không phải cho đến khi anh đi dạo trong vườn một mình vừa rồi.

“Con ngủ ngon không?”

“Ô.”

Aeroc hôn lên vầng trán nhỏ nhắn của đứa bé và cùng cười với nó. Bé ngả lưng thoải mái trong vòng tay anh. Đã đến lúc cậu bé đói. Bình sữa cần được hâm nóng. Giờ nghỉ buổi trưa sẽ kết thúc và những người hầu đang nghỉ ngơi sẽ sớm làm việc trở lại.

Người đàn ông đang thực hiện các cuộc đàm phán kinh tế quan trọng về mặt ngoại giao và đã không về nhà trong nhiều ngày liên tiếp hoàn toàn không nhận thức được sự mệt mỏi của chính mình. Clough đã khẳng định rằng việc giao việc chăm sóc trẻ em cho Aeroc là không đúng, vì thế nên đã nhất quyết dỗ Lenoc ngủ trưa, nhưng cuối cùng anh ấy lại bị đánh gục trước. Và Aeroc đã có thời gian đi dạo trong vườn và có một giấc mơ kỳ lạ.

“Da.”

Clough thậm chí còn không nhúc nhích khi bản sao thay thế của mình đưa một bàn tay nhỏ xíu ra và giục mình đứng dậy. Aeroc không thể nào di chuyển được con quái vật khổng lồ này nên anh phải cứ để Clough nằm vậy. Aeroc quyết định chỉ đắp chăn cho đối phương. Aeroc một tay giữ Lenoc và tay kia kéo chăn đắp lên.

“Cha mệt rồi, chúng ta đi ăn chút gì đi.”

Vẫn không thể hiểu được lời của anh, Lenoc ngọ nguậy đôi tay của mình. Aeroc vừa định đứng dậy thì bất ngờ bị một bàn tay tóm lấy.

“Đừng… đi.”

Giọng nói khàn khàn vang lên.

“Anh tỉnh rồi à?”

“Ừ.”

“Xin lỗi, em làm ồn.”

“Không. Giống như mùi hương của em làm anh tỉnh hơn.”

Với một tiếng càu nhàu, Clough chưa thể mở mắt, gần như không thể đứng dậy. Aeroc từng nghĩ Clough có giác quan tuyệt vời, nhưng bị đánh thức bởi một mùi hương thậm chí không phải là âm thanh. Người này thực sự là một con thú. Người đàn ông có mũi chó vòng tay quanh eo người đàn ông trước mặt.

“Em nặng lắm. Em đang bế Lenoc, dựa vào anh như vậy sẽ không an toàn đâu.”

“Không sao, không sao đâu.”

“Không ổn tí này.”

Lờ đi sự phản đối, với đôi mắt hé mở, Clough vẫy tay chào Lenoc đang mỉm cười.

“Con trai ta ngủ ngon không? Con vui không?”

Clough khịt mũi một cách dễ chịu, không hề nao núng. Aeroc chợt nhớ ra trước đây anh ấy đã từng làm điều tuyệt vời này, khi cho Lenoc ngồi xuống và gieo vần những vần điệu kỳ lạ cho đứa trẻ còn đi mẫu giáo này. Càng tìm hiểu về Clough, người này càng như trở thành một con người mới.

“Em phải cho Lenoc ăn nữa, bỏ em ra đi thôi.”

“Anh cũng cần được ăn ngon.”

“Ô.”

Sống lưng nổi da gà và Aeroc gần như đấm người kia. Nhưng thay vào đó, Clough lại nắm lấy tay anh và hôn vào đó. Không phải ở môi mà ở giữa lòng bàn tay, rồi đến từng ngón tay. Đã hơn một năm kể từ khi họ cùng nhau, nhưng mỗi lần người này làm điều này, Aeroc lại đỏ mặt như quả cà chua.

“A-Anh đang làm gì giữa ban ngày vậy?”

Khi Aeroc giật mình, hét lên xấu hổ, Clough đáp lại, “Anh đang cầu xin tình yêu của người yêu lạnh lùng, người thậm chí không cho mình một nụ hôn chào buổi sáng và hỏi mình ngủ ngon không.”

“Câm miệng. Sáng nào, trời đã chiều rồi. Nếu anh định đứng dậy, hãy đứng dậy nhanh lên.”

“Em lạnh lùng. Anh thật đau lòng.”

“Anh đang cố làm trò gì vậy?”

Aeroc lắc đầu, không muốn lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, quay người rời khỏi phòng làm việc. Anh có thể nghe thấy Clough đang bước đến gần. Trước khi Aeroc kịp mở cửa, Clough đã ôm lấy anh và Lenoc từ phía sau. Hôn nhanh lên má Lenoc trước khi vùi môi vào gáy Aeroc.

“Làm gì!”

“Hừm. Tốt nhất là anh nên tự đánh thức bản thân bằng pheromone của em tôi.”

“Đồ biến thái.”

Vẫn bỏ ngoài tai lời mắng mỏ, Clough nhếch mép cười với Aeroc vẫn đang quay lưng lại, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

“Anh làm xong việc rồi. Tối nay anh sẽ rảnh.”

“Chuyện đó thì liên quan gì tới em?”

“Có đấy.”

“Không có.”

“Có đó.”

Aeroc kiềm chế bản thân không phản kháng liên lục nói không hề có chuyện đó. Chẳng ích gì khi cãi cọ như trẻ con, tốt hơn hết là nên lờ nó đi. Aeroc mở cửa và rời khỏi phòng làm việc. Hãy cho Lenoc ăn một ít đồ ăn, dành cả buổi chiều để thảo luận về vườn tược với Hugo, sau đó đọc cuốn sách chưa đọc được. Người kia rảnh rỗi nên có thể hoàn toàn giao Lenoc cho anh ấy trông.

Anh chắc chắn mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch cho đến khi bàn chuyện với Hugo. Nhưng kế hoạch đọc sách của Aeroc đã tan thành mây khói khi Lenoc, sau khi ăn xong và thải ra các chất thải tự nhiên của mình, hào hứng bò quanh phòng, chơi với cha lần đầu tiên sau một thời gian dài, rồi đột nhiên nằm sụp xuống ngủ quên.

* * *

“Làm thôi, bây giờ chúng ta chỉ có một mình.”

Aeroc vô tình lùi lại một bước khi nhìn thấy Clough tới gần, tay nới lỏng cà vạt.

“B-Bây giờ sao? Mọi người vẫn còn thức.”

“Anh đã nhịn nhiều tuần nay rồi. Công việc của anh, và sau đó là Lenoc. Hãy thưởng cho anh đi.”

“Đây không phải là phần thưởng mà là sự tống tiền.”

“Dú nó là gì. Anh cũng sẽ làm được như mình muốn.”

“Đồ tham lam! Anh này….”

Nụ cười tự mãn trên khuôn mặt Clough đẹp trai đến mức Aeroc quên mất mình định nói gì. Một khối thịt mịn màng trượt vào giữa đôi môi hé mở của anh.

Không khí nóng cháy tràn ngập căn phòng. Aeroc dùng mu bàn tay che miệng, không kìm được tiếng rên rỉ trước hành động thô bạo. Clough nắm lấy bàn tay Aeroc và mút phía trong cổ tay, để lại vết đỏ và chiếm lấy đôi môi đang thở hổn hển của Aeroc. Anh nếm trải cực khoái nóng bỏng hết lần này đến lần khác trước khi đạt đến giới hạn sinh lý của mình với tư cách là một người đàn ông. Đầu óc như đang tan chảy ra.

“Aeroc.”

“A.”

Anh hướng về giọng nói không ngừng gọi mình. Không quan trọng người kia đã mang đến cho anh thứ gì, dù đó là niềm vui hay nỗi đau. Điều quan trọng là họ đã ở bên nhau. Sau nhiều lần làm cả người anh tê dại, Alpha cuối cùng cũng đạt đến cao trào và như để tuyên bố sở hữu của mình, bộ phận lấp đầy cơ thể bạn tình bắt đầu căng phồng lên. Một cơn đau âm ỉ kéo theo sau.

“Ưm.”

“Xin lỗi em. Lẽ ra anh nên rút ra sớm hơn.”

“Anh không hề thấy có lỗi chút nào, đồ dối trá.”

“Bị phát hiện rồi sao?”

Mỉm cười như không biết xấu hổ, Clough thì thầm tình yêu của mình. Sức lực để nổi giận, thậm chí châm chọc thêm, đã không còn nữa. Aeroc chỉ thả mình vào vòng tay người kia và ổn định lại hơi thở. Anh yêu cực cảm giác thoải mái từ sức nặng của Clough. Mặc dù hông anh nhức nhối như sắp vỡ ra.

Không gì tuyệt vời bằng ngủ quên trong vòng tay của người mình yêu, và khi Clough thì thầm không ngừng về tình yêu của mình, Aeroc nghĩ thế giới có thể cứ thế kết thúc thế này. Clough hơi, không, cực kỳ, hoang dã, ích kỷ và thô lỗ, nhưng là người đàn ông đáng yêu nhất mà Aeroc từng biết, và thế là đủ rồi.

* * *

Hai tháng sau.

“Em không phải một con ngựa cái!”

Với khuôn mặt đỏ bừng vì ốm nghén, anh mắng mỏ thủ phạm gây ra việc này.

“Em nói muốn sáu đứa mà.”

Đối phương vô liêm sỉ mang nước đến cho anh. Aeroc nghiến răng. Nhưng Clough thậm chí còn không nhận ra điều đó, chỉ ôm chặt Aeroc và bắt đầu vỗ về anh. Hormone chết tiệt. Bất chấp sự tức giận của anh, cơn buồn nôn bắt đầu giảm bớt.

“Em không yêu cầu mỗi năm phải sinh một đứa.”

Aeroc túm lấy cổ đối phương và lắc lắc. Clough khịt mũi cười. Aeroc theo phản xạ mím môi lại, “Hừ!” một cái rồi quay đầu đi.

“Hãy hoàn thành chỉ tiêu khi chúng ta vẫn còn trẻ nhé.”

“Đồ vô liêm sỉ, ngay cả một con ngựa giống động dục cũng sẽ không như nửa thân dưới của anh!”

“Một con ngựa giống và một con ngựa cái. Lần trước chúng ta có một cún con, lần này là ngựa con thì thế nào?”

Clough là chuyên gia trong việc chuyển chủ đề.

“Anh không nghe em nói phải không?”

“Chúng ta đã có một cậu con trai Alpha rồi, nên anh hy vọng đứa bé lần này sẽ là một bé gái Omega.”

Clough đưa tay vuốt tóc Aeroc và nói, “Anh muốn con bé có mái tóc vàng, giống em.” Aeroc vô thức gật đầu trước cái chạm nhẹ của đối phương.

“…Một cô con gái… Ồ, không. Đây không phải là lúc để nói về chuyện đó.”

“Anh Yêu Em.”

Môi Clough hôn xuống đỉnh đầu Aeroc, khiến tim anh đập mạnh hơn.

“Im miệng.”

Aeroc buộc mình phải tỏ ra tức giận.

“Anh Yêu Em.”

Nhưng điều đó là không thể.

“Anh Yêu Em.”

Clough lặp đi lặp lại lời yêu.

“…Em cũng yêu anh.”

Anh chỉ có thể đáp lại.

Side Story 3 kết thúc

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo