Lỡ Bước Vào Vườn Hồng - Quyển 5 - Chương 20.2

“Anh đã bảo sẽ mang theo bức tranh phải không?”

“Vâng, đúng vậy.”

“Để ta xem. Nó ở đâu?”

“Trong một phòng riêng còn trống.”

Aeroc bước đi trước, theo sau là Bült và người phụ trách. Vừa mở cửa phòng, họ phát hiện một bức tranh được bọc trong một tấm vải dính sơn. Nó đủ lớn để treo trong hành lang. Khoảnh khắc tấm bìa bọc được gỡ ra và bức chân dung lộ ra, Aeroc không thốt nên lời.

Đó chắc chắn là anh, nhưng trông rất xa lạ. Bối cảnh không phải ở dinh thự mà là một căn nhà gỗ. Một bàn cờ thô sơ được vẽ trên chiếc bàn trong góc, rải rác những viên đá nhỏ. Trên sàn có một thùng khoai tây, bên cạnh là vài bông thủy tiên vàng.

Điều đáng báo động nhất là hình ảnh anh ngồi trên chiếc ghế gỗ cứng, nhìn thẳng về phía trước. Má và cổ xanh xao, xám xịt, mái tóc bù xù và rối bời, quần áo rách rưới và một cơ thể dường như chẳng còn gì ngoài xương xẩu. Đôi mắt xanh, sống động và trong trẻo đến lạ thường giữa màu da bệnh trạng, rực sáng mãnh liệt. Đôi môi mỏng cong lên thành một nụ cười khinh bỉ.

“Đúng là một sở thích hèn hạ của hắn ta.”

Đôi tay của Aeroc run lên, cảm thấy ghê tởm thân hình hèn hạ do Bendyke hình dung vượt xa trí tưởng tượng của anh. Không thể chịu đựng được sự xấu hổ tột độ, anh gần như đập nát vỡ bức tranh ngay tại chỗ. Nhưng trước khi anh kịp chộp lấy thì Bült đã lao vào.

“Đó là bức tranh của tôi! Ngài không phải là người đặt nó!”

“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra khỏi người ta.”

Ngay cả người phụ trách cũng vội vàng ngăn cản Aeroc. Aeroc thở ra những hơi thở khó nhọc và khó khăn khi anh không bắt được bức tranh. Bült cảnh giác, giấu bức tranh phía sau.

“Ngay bây giờ hãy đốt nó đi.”

“Chỉ có anh Bendyke mới có quyền đó. Nếu ngài động tay đến tôi hoặc bức tranh của tôi, tôi sẽ kiện ngài! Ngay cả quý tộc cũng không thể thoát khỏi cáo buộc bạo lực và huỷ hoại tài sản.”

Trước sự phẫn nộ của Aeroc, Bült đáp lại hợp lý. Tuy nhiên, biết rằng khi đối mặt với Bá tước Teywind, có nhiều khả năng đối thủ sẽ biến mất trước khi thực hiện bất kỳ hành động pháp lý nào, người phụ trách đã can thiệp để bịt miệng người họa sĩ không biết trời trăng gì và cố gắng xoa dịu tình hình.

“Anh ta từ nông thôn lên đây chưa lâu nên còn ngây thơ lắm. Xin hãy rộng lượng và tha thứ cho anh ta, anh ta là một nghệ sĩ tài năng”.

Càng tức giận hơn vì suýt mất bình tĩnh trước những kẻ tầm thường như vậy, Aeroc càng giận tiết hơn bao giờ hết. Mất bình tĩnh ở đây trước những kẻ tầm thường như vậy sẽ không chỉ là một đòn giáng vào phẩm giá của anh. Trong thâm tâm, anh thầm cảm ơn cha vì những bài học khắc nghiệt đã giúp anh kiểm soát cảm xúc bất cứ lúc nào. Bình tâm lại, Aeroc thở ra một hơi ngắn và vuốt thẳng tay áo khoác nhăn nheo của mình.

“Đây là trách nhiệm của Bendyke nên ta sẽ đến nói chuyện với hắn ta.”

Người phụ trách thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không phải Bült.

“Như ngài mong muốn. Tình nhân nên giải quyết những tranh cãi với nhau. Đừng gây rắc rối cho người khác.”

Người đàn ông không biết gì tặc lưỡi, không nhận thức được tình hình của chính mình. Người phụ trách trông như sắp đậy nắp quan tài ngay lập tức, còn Aeroc trừng mắt nhìn người họa sĩ như muốn giết anh ta. Bắt gặp ánh mắt của anh, Bült nao núng và lùi lại một bước.

“Nếu anh là một quý tộc, ta sẽ thách đấu anh ngay bây giờ. Nhưng thắng một kẻ ngu dốt từ tầng lớp thấp hơn, ta sẽ chỉ bôi xấu danh dự của mình. Anh nên biết ơn vì điều đó.”

Nói xong, Aeroc sải bước rời đi, để lại một luồng khí lạnh lẽo. Anh không muốn bận tâm đến tên họa sĩ ngu ngốc nữa. Người cần ra tay trực tiếp không phải là Aeroc. Người quản lý, người sắp phải chịu tổn thất đáng kể, sẽ rất vui vẻ khi được đảm nhận vai trò này.

Vừa về đến nhà, anh lập tức lấy bức tranh trong phòng ngủ xuống, để lại hộp đựng mũ trong xe ngựa. Anh ném nó lên ghế xe ngựa và đóng sầm cửa từ bên ngoài.

“Trả lại tất cả những thứ này cho Bendyke.”

Đúng lúc người đánh xe chuẩn bị khởi hành thì Aeroc đập vào thành xe, con ngựa dừng lại, hai chân trước khua khoắng trong không trung. Trong khi người đánh xe cố gắng trấn an con vật đang bị kích động, Aeroc đã tự mình lấy bức tranh và hộp đựng mũ, ném chúng xuống sàn đá cẩm thạch cạnh lối vào.

“Dẫn hắn tới đây, ta nghĩ mình phải ném thẳng vào bộ mặt trơ tráo của hắn mới có thể hết giận.”

Người đánh xe khởi hành. Hugo nhặt những chiếc hộp và bức tranh mà Aeroc ném xuống sàn và sắp xếp chúng ở cửa trước.

“Chuyến đi chơi của ngài thế nào?”

“Tồi tệ nhất.”

Tránh trút giận lên nhầm người, Aeroc đi lên lầu. Việc người đàn ông đó bị loạn thần kinh hay mắc chứng bệnh ghi dấu ấn không phải việc của Aeroc. Bức chân dung anh nhìn thấy trước đó đã khơi dậy ngọn lửa thịnh nộ đang bùng cháy trong anh.

“Tên biến thái điên khùng đó!”

Aeroc chưa bao giờ sống trong tình trạng khốn khổ như vậy, không một giây phút nào. Nó hoàn toàn là sản phẩm tưởng tượng của Bendyke. Anh không có hứng thú tìm hiểu tâm trí của gã đàn ông đã đặt làm một bức tranh như vậy. Đơn giản là anh chán ghét nó đến mức buồn nôn.

Khi Aeroc đi đi lại lại trong phòng làm việc trên lầu, một chiếc xe ngựa chạy tới từ xa. Aeroc vọt vào phòng ngủ và đeo chiếc găng tay đi săn dài vào tay phải, không gì có thể phù hợp hơn khi tung một cú tát. Phía trên ngăn kéo đựng găng tay là một chiếc hộp đựng một khẩu súng lục để tự vệ. Aeroc gần như muốn nắm lấy nó. Thu dọn vụ giết người trong dinh thự sẽ rất rắc rối. Anh không thể mạo hiểm bản thân vì một tên đàn ông như vậy. Mạng sống của Aeroc quá quý giá so với một kẻ cặn bã như vậy.

Nhanh chóng đi xuống cầu thang, anh không thể nhìn thấy gã đàn ông mình đang chờ. Chỉ có người đánh xe với vẻ mặt xin lỗi.

“Hắn ta đâu?”

“Anh ta không có ở nhà ạ.”

“Anh đã kiểm tra văn phòng của hắn chưa?”

“Tôi cũng ghé qua đó rồi, nhưng văn phòng, ừm, anh ta không có ở đó ạ.”

“Ý anh là sao?”

Hugo đặt câu hỏi trước, thay mặt cho vị chủ nhân đang ủ rũ của mình.

“Văn phòng của anh ta không còn bảng tên. Tôi đã hỏi người làm việc trong tòa nhà, họ nói vài ngày trước đã dọn dẹp văn phòng đó rồi.”

“Cái gì cơ?”

Lần này Aeroc xen vào. Người đánh xe cẩn thận giải thích.

“Căn nhà cũng vậy. Có người thông báo nó sẽ được rao bán.”

Aeroc không thể tin được trừ khi tận mắt nhìn thấy nên anh lập tức cùng người đánh xe đi tới văn phòng và ngôi nhà đó. Người đánh xe đã nói sự thật. Văn phòng bụi bặm ngoại trừ một chiếc ghế cũ và một số giấy tờ chưa được thu dọn.

Ngôi nhà cũng vậy. Biển hiệu trên cửa trước đã bị khóa, không giống như lần trước. Aeroc quay trở lại con hẻm bẩn thỉu. Phòng họp ở tầng một có một cửa sổ hướng ra ngoài đó. Aeroc có thể nhìn xuyên vào bên trong qua tấm rèm hơi hé mở. Không gian bên trong thiếu mất một tấm thảm và một vài món đồ nội thất, hoàn toàn không có sự hiện diện của người sống.

“Tên khốn đó!”

Aeroc nguyền rủa sinh vật hèn nhát này. Cơn giận của anh không dễ dàng nguôi ngoai đâu.

Anh lùng sục dấu vết từ những người xung quanh. Anh ghé thăm Tử tước Derbyshire và Wolflake, hỏi xem họ có biết gì về tung tích của Bendyke không.

“Cậu ấy nói đột ngột phải về quê nhà. Tôi đã cố thuyết phục cậu ấy nhưng không được. Cậu ấy đã bán hết tài sản đi rồi. Chỉ để lại ngôi nhà cho một người quản gia trông coi. Cậu ấy cũng đã giới thiệu ta với một vài người đồng nghiệp đáng tin cậy của mình, nhưng họ không thể sánh được với cậu ấy.”

Tử tước Derbyshire, người muốn gặp Aeroc về vấn đề Bendyke, biết rất ít về những điều khác. Ông không hiểu tại sao Bendyke lại từ bỏ sự nghiệp và bất ngờ tìm cách trở về quê hương.

“Ta không quan tâm đến chuyện của anh ta.”

Thái độ của Wolflake thậm chí còn lạnh lùng hơn. Anh ấy thậm chí còn không buồn để Aeroc gặp Raphiel, người rõ ràng đang đi cùng mình, có lẽ do lo lắng về những tổn hại mà Aeroc có thể gây ra.

“Hãy để ta xin tạ lỗi vì hành vi thô lỗ của mình trước đây và ta thực sự xin lỗi vì đã làm phiền anh và vị hôn phu của anh.”

Trước lời xin lỗi lịch sự, thái độ của Wolflake dịu đi đôi chút. Anh ngừng lại một lúc rồi nói tiếp.

“Anh ta rất nguy hiểm, như ta đã cảnh báo trước đấy. Mặc dù ta đề phòng anh ta, nhưng thật may mắn nếu anh ta biến mất vĩnh viễn. Nếu anh ta cố gắng làm hại Bá tước hoặc bất kỳ ai khác, anh ta sẽ nhanh chóng bị xử lý.”

“Điều đó không quan trọng. Ta muốn hỏi anh có biết có thể tìm hắn ta ở nơi nào không.”

“Không ai biết về hang ổ của anh ta, và anh ta thậm chí còn tìm cách thoát khỏi sự điều tra của ta. Điều đó khiến anh ta trở nên đặc biệt nguy hiểm.”

Một lần nữa, chuyện đó cũng không giúp được gì cho vấn đề trước mắt.

Nếu không bao giờ có thể gặp lại Bendyke nữa, Aeroc có thể trút giận ở đâu và bằng cách nào? Sự căm ghét mà anh dành cho Bendyke chỉ ngày càng lớn dần theo từng ngày và không hề phai mờ.

(Hết chương 20)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo