Từ sáng sớm, Aeroc đã chuẩn bị sẵn sàng. Anh mặc bộ đồ đẹp nhất của mình. Trên xe chất đầy những món quà được gói đầy màu sắc.
“Chúc ngài một ngày tốt lành.”
“Tối nay ta sẽ về muộn, vì vậy không cần phải đợi ta về đâu.”
Sau khi bảo người hầu không cần đợi anh, Aeroc leo lên xe ngựa. Anh được quản gia, người đánh xe, và những người hầu gái chào tạm biệt khi anh đi qua các khu vườn đến cổng.
Đó là một ngày đẹp trời. Hoa hồng đỏ nở rộ khắp nơi. Không khí thoang thoảng hương thơm, và hôm nay là ngày cưới của Wolflake và Raphiel.
Buổi lễ diễn ra trong khu vườn nhỏ xinh xắn của dinh thự nhà Westport. Không giống như khu vườn hồng xa hoa của Bá tước Teywind, khu vườn được để mọc tự do với nhiều loại hoa rất phù hợp với phong cách của nhà Westport.
Thông thường, khách mời sẽ phải ở lại điền trang Westport trong suốt ba ngày, tham dự các bữa tiệc kéo dài cả ngày lẫn đêm. Tuy nhiên, Aeroc đã lịch sự từ chối lòng hiếu khách xa hoa này. Phu nhân Westport rất thất vọng. Nhưng sau khi thấy Aeroc chào Raphiel với thái độ hơi ngượng ngùng, bà không còn thúc giục anh nữa. Thay vào đó, có một tin đồn kỳ lạ lan truyền về cặp đôi mới cưới và anh.
“Anh đã phải lòng phu nhân của ta à?”
“Anh đang vô cớ nói những điều vô nghĩa đấy. Ta yêu quý Raphiel, nhưng ta chỉ coi cậu ấy là bạn thôi.”
“Ồ, thật nhẹ nhõm. Mặc dù đó sẽ là máu của đối thủ, nhưng ta không muốn làm ô uế lễ đường ngay trước khi kết hôn.”
“Anh đã tha mạng ta. Ta thực sự biết ơn sự hào phóng của anh.”
Aeroc cười khúc khích trước lời ngốc nghếch đầy chân thành của chú rể. Sau một hồi chờ đợi, Raphiel xuất hiện, mặc một bộ váy trắng. Anh tự hỏi một chiếc váy có hơi quá đối với một Omega nam không, bất kể nó hợp với Raphiel như thế nào, nhưng vẻ mặt không nói nên lời của Wolflake đã thay đổi suy nghĩ của anh. Miễn là Raphiel trông xinh đẹp, thì điều đó không quan trọng.
Buổi lễ được rất nhiều người chúc phúc. Không giống như Phu nhân Westport, người không thể che giấu niềm vui của mình, Tử tước Westport đột nhiên trông già đi và đầy nước mắt. Tiệc chiêu đãi tràn ngập đồ ăn ngon, âm nhạc và những lời chúc phúc.
“Ngài Aeroc.”
Raphiel chào khi tiến lại gần Aeroc, người đang thưởng thức một ly sâm panh. Sau khi hôn nhẹ lên má Raphiel, Aeroc nâng ly về phía Wolflake, người đang trừng mắt nhìn anh với vẻ rất đáng sợ.
“Chúc mừng đám cưới của cậu. Ta không có ý định tặng cậu ấy một nụ hôn, vì vậy hãy ngừng cái nhìn đầy ghen tị đó lại.”
Raphiel cười lớn trước câu đùa đó. Sau đó, biểu cảm của Wolflake nhanh chóng dịu lại. Ai mà biết anh ấy lại dễ tính đến vậy chứ? Aeroc lè lưỡi trong lòng.
“Cảm ơn vì món quà quá mức hào phóng này.”
Aeroc liếc nhìn Raphiel đầy tình cảm.
“Ta nên gửi cho cậu một món quà sớm hơn, nhưng ta xin lỗi vì đến bây giờ mới mang đến.”
“Không, em chỉ vui vì Bá tước đã tặng nó cho mình.”
“Lần sau cậu nên ghé qua nhà ta. Ta có một món quà cưới nữa cho cậu. Nhưng ta sợ không thể tặng cậu ở đây được.”
“Chẳng lẽ ngài sẽ chơi đàn violin cho em nghe?”
Mắt Raphiel lấp lánh. Khi Aeroc gật đầu đồng ý, Raphiel quay lại nhìn Wolflake và mỉm cười rạng rỡ.
“Em có thể đi chứ?”
“Em có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Em không cần sự cho phép của ta.”
“Ngài sẽ đi cùng em chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
“Tốt hơn là cậu nên đi một mình, nhưng ta sợ rằng mạng sống của mình sẽ gặp nguy hiểm nếu để cậu đến một mình, vì vậy ta sẽ mời cả hai người.”
Aeroc nói thêm, và Raphiel không giấu được niềm vui. Cặp đôi mới cưới sẽ bắt đầu chuyến đi sau tiệc chiêu đãi. Việc những cặp đôi mới cưới đi du lịch đang trở thành phong tục của thành phố. Raphiel, người chưa bao giờ rời xa cha mẹ mình trong suốt cuộc đời, đang rất mong chờ chuyến đi này. Sau khi hứa sẽ ghé thăm Bá tước ngay sau chuyến đi, họ đi gặp những vị khách khác.
Tiệc chiêu đãi tiếp tục đến tận đêm khuya. Sau khi tham dự tiệc tối, Aeroc hơi tiếc nuối tạm biệt chủ nhà Westport. Họ trao đổi những lời tạm biệt xã giao. Chỉ sau khi hứa sẽ quay lại sau, anh mới được phép rời khỏi dinh thự Westport.
Đúng lúc những vì sao tràn ngập bầu trời đêm, anh về đến con đường vào Dinh thự Teywind. Khi người gác cổng mở cánh cổng sắt, có người đến gần và gõ vào cửa sổ xe ngựa. Giật mình, anh há rèm ra. Anh ngạc nhiên khi thấy đó chính là hình bóng bản than đã tìm kiếm bấy lâu nay.
“Bá tước.”
Sự bình yên mà đám cưới hạnh phúc và vài ly rượu sâm panh mang lại đã tan biến ngay lập tức, thay vào đó là sự tức giận.
“Đồ khốn nạn.”
Một lời chửi thề tuôn ra từ miệng Aeroc. Một phần trong anh muốn nhảy ra khỏi xe ngựa và tát vào mặt gã đàn ông kia, nhưng anh không làm vậy. Thật lãng phí thời gian dù chỉ dành cho gã đàn ông này một khoảnh khắc ngắn ngủi.
“Chủ nhân?”
Người đánh xe ngựa dò hỏi anh. Cánh cổng đã mở.
“Vào dinh thự đi.”
Cỗ xe ngựa lại chuyển động. Người đàn ông đó cố gắng đi theo, nhưng người gác cổng đã ngăn lại. Hắn nắm chặt một trong những thanh chắn và tiếp tục nhìn chằm chằm về phía này.
Khi cỗ xe ngựa dừng lại ở lối vào, Aeroc nhanh chóng đi vào trong nhà. Anh vội vàng lấy bức tranh và hộp đựng mũ để ở lối vào và ném chúng vào trong xe ngựa. Một lần nữa ngồi vào bên trong, không nói một lời với người đánh xe ngựa, cỗ xe ngựa được lái thẳng đến cổng. Trước khi người gác cổng kịp mở cửa, Aeroc đã nhảy xuống xe ngựa. Cầm bức tranh và hộp đựng mũ, anh ném chúng vào gã đàn ông đang nhìn mình đầy mong đợi.
Bùm.
Thịch.
Bức tranh rơi xuống sàn, đập vào các thanh chắn chiếc cổng. Chiếc mũ lụa lăn ra khỏi hộp. Không ngừng lại, Aeroc ném luôn cả hộp đựng mũ còn lại. Chiếc hộp nặng nề, đẹp đẽ rơi xuống và bật tung ra phát ra một tiếng động lớn. Chiếc mũ rơm bên trong không hề bất ngờ rơi xuống đất.
“Lấy chúng và cút về đi.”
Aeroc ra lệnh với thái độ còn lạnh lẽo hơn. Sau đó, mắt Bendyke hơi giật giật.
“Anh không thích chúng sao?”
“Nghĩ mà xem, anh định xin tha thứ cho những việc làm bẩn thỉu của mình chỉ bằng hai chiếc mũ và một bức tranh à. Anh đối xử với Chủ nhân nhà Teywind này quá rẻ mạt. Anh là đồ rác rưởi vô giá trị.”
“Vì tôi đã đem tặng anh rồi, anh muốn làm gì với chúng thì làm, dù là vứt hay đốt chúng đi.”
“Ồ, anh nghĩ ta không làm được à?”
Aeroc làm theo lời đối phương và giẫm nát chiếc mũ ngay trước mặt. Anh cũng muốn giẫm lên bức tranh, nhưng không hiểu sao lại không được. Đó là bức tranh mà anh ghét phải nhìn thấy vì nó được tên khốn đó tặng, nhưng nó vẫn là một kiệt tác. Thà treo nó ở căn phòng vô nghĩa nhất còn hơn là vứt nó đi. Dù là gác xép hay tủ bếp.
Bendyke đưa cho Aeroc, người đang bừng bừng giận dữ, một chiếc phong bì dày.
“Tôi đã lập một danh sách những điều cần lưu ý trong kinh doanh cho những phần anh đang quản lý. Tôi đã chọn những khoản đầu tư an toàn và các nguồn đáng tin cậy, nhưng thực ra, tôi khuyên anh nên tránh xa việc đầu tư và giữ lấy tài sản của mình càng nhiều càng tốt, Bá tước ạ. Nếu anh giữ những gì anh sở hữu, về mặt tài chính, anh sẽ ổn thôi, trừ khi anh mua cả một phòng trưng bày nghệ thuật hoặc thuê cả một dàn nhạc. Đây là lần cuối cùng tôi đến đây để khuyên anh.”
“Lần cuối cùng? Ai nói thế?”
Nếu có ai đó tuyên bố kết thúc mối quan hệ của họ, thì đó phải là Aeroc.
“Thực sự không có một lúc nào mà anh không thể hiện sự kiêu ngạo của mình. Thật ấn tượng, Ngài Clough Bendyke. Có lẽ anh nên khai sáng cho ta ở đây về việc ai là quý tộc và ai là ông chủ của anh. Không, không phải vậy. Đúng hơn, ai là người đùa giỡn với mạng sống của mọi người và ai là kẻ điên đã cố giết ai đó trong cơn điên loạn.”
Aeroc đưa ra lời buộc tội chua chát. Bendyke cay đắng nhìn anh.
“Anh có cái lưỡi sắc sảo đấy, vậy hãy nói cho ta biết đi.”
“Tất cả là lỗi của tôi. Tôi sẽ không bào chữa cho bản thân.”
“Lỗi? Anh gọi đó là lỗi lầm đơn thuần? Thay vì phản bội, gian dối, bạo lực, điên rồ, cố ý giết người, anh lại chọn dùng từ ‘lỗi lầm’. Ta vỗ tay trước cách sử dụng ngôn ngữ sáng tạo của anh.”
Aeroc vỗ tay thật to như thể khen ngợi. Trong khi anh chờ đợi một lời đáp trả độc ác, Bendyke không biểu lộ phản ứng đặc biệt nào. Thay vào đó, hắn trượt chiếc phong bì dày đang cầm dưới cổng.
“Tôi sẽ để nó ở đây. Tôi hy vọng anh sẽ xem, nhưng điều đó tùy thuộc vào quyết định của Bá tước.”
Nói xong, Bendyke rời ánh mắt đi nơi khác. Có vẻ như là hướng về phía vườn hồng. Những cây cao được trồng dọc theo bức tường để đảm bảo sự riêng tư và chắn gió, che khuất vườn hồng khỏi tầm nhìn. Thay vào đó, làn gió đêm mang theo mùi hương nồng nàn.
“Tôi muốn nhìn thấy nó thêm một lần nữa… nhưng có vẻ như tôi sẽ không được phép.”
Hắn trông rất ân hận, gần như buồn bã. Aeroc bật cười.
“Ta cho rằng khả năng thao túng của một kẻ như anh nằm ngoài phạm vi của người thường rồi, và anh nghĩ rằng ta sẽ cảm thấy thương hại anh sao?”
“Không.”
Trước phản ứng thờ ơ, Aeroc cảm thấy như mình có thể nphats cuồng bất cứ lúc nào. Nhưng anh không còn muốn bị người đàn ông này thao túng nữa. Người đánh xe và người gác cổng từ nãy đã đứng cách một khoảng, chỉ đứng nhìn từ xa. Khi họ giữ vững lập trường trong việc bảo vệ sự riêng tư của chủ nhân, Aeroc bước tới song sắt và duỗi tay ra, giật mạnh cổ áo đối thủ.
BANG!
Người Bendyke lao về phía trước khi Aeroc kéo hắn lại gần hơn, đập mạnh vào cửa. Đối phương theo phản xạ nắm chặt song sắt, nhưng không phản kháng. Ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt mệt mỏi, nhuốm màu cay đắng và một chút bối rối.
“Anh nghĩ mọi chuyện đã kết thúc khi Raphiel đã kết hôn sao? Ta phát điên khi nghĩ đến việc mình từng có chút thiện cảm với một kẻ hèn nhát không dám đấu tranh vì người bạn đời đã in dấu của mình.”
“Anh nghĩ cậu ta là bạn đời in dấu của tôi sao?”
Giọng nói trầm khàn đặc. Bên dưới vẻ điềm tĩnh, sự điên rồ vẫn ẩn núp trong ánh mắt dữ dội của người kia. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn Aeroc. Cơ thể Aeroc, cảm nhận được nguy hiểm, di chuyển trước tâm trí, vốn đã mất bình tĩnh vì tức giận. Aeroc buông tay và lùi lại một bước.
“Bỏ cái trò lừa bịp đê tiện của anh đi.”
Mặt khác, Bendyke lại ép mình vào song sắt. Đôi bàn tay thô ráp chìa ra, đe dọa sẽ bẻ gãy những thanh sắt dày bằng một lực khủng khiếp.
“Không phải lừa dối, người bạn đời in dấu của tôi là người khác.”
“Vậy tại sao anh lại hét tên Raphiel trong cơn động kinh hôm đó?”
“Vậy là anh cũng nghe thấy.”
Bendyke đưa tay xoa mặt vì xấu hổ. Hắn thở dài và lại nói dối.
“Đó là một người khác cùng tên, hoàn toàn không liên quan đến Westport. Một Raphiel mà anh không biết, và sẽ không bao giờ biết. Raphiel không tồn tại trên thế giới này, và cậu ta có cùng tính cách với anh.”
“Hả. Anh mong ta tin điều đó sao? Anh đã rơi vào ảo giác, không thể vượt qua được sự cai nghiện in dấu.”
“Anh cứ nghĩ vậy đi. Vì người đó chỉ tồn tại trong đầu tôi. Thực tế là trái tim tôi bị xé toạc ra khỏi lồng ngực không khác gì ảo tưởng. Cũng có thể là như vậy.”
Giọng nói của đối phương pha lẫn sự mỉa mai và cam chịu.
“Nếu anh muốn thế, thì lý do gì khiến anh phải đặt Bült vẽ bức tranh đó?”
Bendyke cau mày một lúc, rồi thở dài.
“Tôi quên mất. Làm sao anh biết được chuyện đó?”
“Anh ta tự hào mang nó đến phòng trưng bày nghệ thuật.”
“Anh đã thấy bức tranh đó à?”
“Tất nhiên rồi. Đó là một bức tranh kinh khủng, bẩn thỉu. Anh có thấy vui và thỏa mãn khi vẽ tôi trong tình trạng như vậy không?”
Sự cay đắng bùng nổ. Xem xét bối cảnh cuộc trò chuyện của họ, giọng điệu không có vấn đề gì. Nhưng người kia là Bendyke. Đối phương chưa bao giờ hành động như Aeroc mong đợi, và lần này cũng không khác.
Bendyke run rẩy dữ dội. Trông giống như lúc bóp cổ Aeroc trước đây. Không thể che giấu sự xấu hổ của mình, như thể vừa tiết lộ một bí mật lớn của mình, rồi hắn cúi người về phía trước. Có vẻ như muốn tóm lấy Aeroc nếu có thể. Nhưng cánh cổng chắc chắn đã ngăn cản hai người họ chạm vào nhau. Bàn tay hắn giơ ra một cách buồn bã, rồi lại rụt lại, nắm chặt lấy song sắt. Aeroc là người bên trong song sắt, nhưng người đàn ông kia trông giống một con thú bị nhốt hơn.
“Không. Không hề. Tôi hối hận. Tôi thực sự hối hận vì đã không đáp ứng yêu cầu cuối cùng của anh ấy ngày hôm đó. Không, tôi căm hận lòng kiêu hãnh và định kiến ngạo mạn của mình đã làm bản thân mù quáng trước sự thật. Không, không. Không phải vậy.”
Giọng đối phương thật sự tuyệt vọng. Nếu sự lừa dối có thể diễn ra nỗi buồn đâu, sự cam chịu và tuyệt vọng sâu sắc như vậy, cùng với sự điên rồ, thì giờ đây Bendyke đã trở thành một diễn viên đỉnh cao. Một người đàn ông quyến rũ và khả năng, đồng thời lại tầm thường như nghề nghiệp của hắn, đã thét lên trong tuyệt vọng. Bất kể ảo tưởng của hắn là gì, những cảm xúc của hắn là chân thật.
“Ngay từ đầu, tôi không bao giờ nên gặp anh. Tôi không bao giờ nên biết đến ánh sáng rực rỡ của sinh vật tuyệt mỹ nhất thế giới này. Thay vào đó, nó phản chiếu tâm hồn khiếm khuyết của tôi, và cuối cùng tôi đã tự hủy hoại nó. Tội lỗi của tôi sẽ không bao giờ được rửa sạch. Đó là lý do tại sao, ngay cả khi tôi được tái sinh, tôi vẫn sẽ bị sự điên cuồng trói buộc, làm tổn thương những tâm hồn trong sáng và xinh đẹp.”
Không thể kiểm soát cảm xúc của mình, hắn ngẩng đầu lên và nhìn lên bầu trời trong giây lát. Những đám mây ma quái trôi trong làn gió đêm, vạch những vệt sáng trên mặt trăng xanh.
“Raphiel của nhà Westport sẽ hạnh phúc. Wolflake cũng vậy. Những người khác đã đủ rồi, và……..”